Nếu nói câu giết tôi đi của Trần Phong vừa nãy vẫn chỉ là khiêu khích thì câu nói bây giờ của anh thật sự là vả vào mặt Tần Hổ.
Gương mặt của Tần Hồ cũng lạnh hẳn đi.
Cho dù Trần Phong thật sự có chỗ dựa thì cũng không nên khiến hắn khó xử như vậy. Dù sao thì hắn cũng là người đứng đầu của hội Long Hổ, bị người khác sỉ nhục ở trung tâm thương mại như vậy, nếu hắn còn không làm gì thì ba chữ Hội Long Hổ cũng sẽ trở thành trò cười.
Cậu đã muốn chết thì đừng trách tôi! Trong mắt của Tần Hổ lóe lên sát ý lạnh lẽo, hắn muốn thử xem rốt cuộc Trần Phong là yêu ma quỷ quái gì.
Đúng vào lúc Tần Hổ chuẩn bị dặn dò đàn em ra tay thì đám người vây quanh bắt đầu trở nên phấn khích.
Kiều Tiêu Nguyệt dẫn theo một nhóm quản lý cấp cao của Bất động sản Đại Long, phía sau còn có hơn một trăm đàn em mặc com-lê màu đen xông vào trung tâm thương mại.
“Sao người của Bất động sản Đại Long cũng đến đây?”
“Những người theo sau Bất động sản Đại Long là Hội Long Hổ?”
“Là Hội Long Hổ! Hơn nữa hội trưởng Trình Long dẫn đầu! Hội Long Hổ đã huy động hết lực lượng rồi!”
“Trời đất ơi, cậu ta chọc vào tổ ong bắp cày rồi!”
Đám người nhìn Trần Phong với ánh mắt càng tội nghiệp hơn, vốn dĩ chỉ một mình Tần Hổ cũng đủ khiến Trần Phong rước họa vào thân rồi. Không ngờ hơn một trăm nhân vật tinh nhuệ của Hội Long Hổ đều đến đây, cho dù Trần Phong là siêu nhân thì hôm nay cũng bị đánh không đứng dậy được.
Hơn nữa còn có Bất động sản Đại Long, tập đoàn siêu cấp ở đây tọa trấn.
Dùng sáu chữ để tổng kết hoàn cảnh bây giờ của Trần Phong là có mọc cách cũng khó thoát.
Nhìn thấy Kiều Tiêu Nguyệt và Trình Long, Tần Hổ cũng ngạc nhiên, sao họ lại đến đây, hình như hắn có gọi họ đâu?
Tuy ngạc nhiên nhưng Tần Hổ vẫn bước lên trước chào hỏi.
Dù sao thì thân phận của Kiều Tiêu Nguyệt và Trình Long đã quá rõ ràng rồi, một người là người đầu tư phía sau hội Long Hổ, một người là lãnh đạo thật sự của hội Long Hổ.
Người ngoài đều cho rằng Tần Hổ và Trình Long là hai lãnh đạo cao nhất của hội Long Hổ, nhưng chỉ có hắn biết là Trình Long đề bạt hắn để làm con rối che mắt người khác, lãnh đạo thật sự của hội Long Hổ chỉ có một người là Trình Long.
“Kiều tổng, anh Long, sao hai người lại đến đây?” Tần Hổ cung kính hỏi.
Nhìn thấy Tần Hổ, tâm trạng Kiều Tiêu Nguyệt chùng xuống, không lẽ người chọc giận Trần Phong là thằng ngốc này?
“Cậu làm gì ở đây?” Trình Long không trả lời câu hỏi của Tần Hổ mà lạnh mặt hỏi lại. Kiều Tiêu Nguyệt có thể nhận ra, thì hắn cũng có thể nhận ra, có khả năng là người xảy ra xung đột với Trần Phong là Tần Hổ.
“Anh Long, vợ em bị người ta đánh nên em đến xem sao.” Tần Hổ cũng không dám nói dối, hắn nói đúng sự thật, nhưng trong lòng lại xuất hiện một cảm giác bất an dữ dội.
Trình Long thở dài rồi vỗ vai Tần Hổ sau đó đẩy đám người ra và đi vào.
“Anh Long, rốt cuộc là có chuyện gì?” Đầu Tần Long đổ đầy mồ hôi, sao hắn lại cảm thấy trong ánh mắt vừa nãy Trình Long nhìn hắn có vẻ thương hại?
Tần Hổ khó hiểu quay người lại, nhưng khung cảnh hắn nhìn thấy lại làm con ngươi của hắn suýt nữa thì rơi ra.
Kiều Tiêu Nguyệt và Trình Long khom lưng với người trẻ tuổi kia.
“Xin lỗi Trần tiên sinh.” Kiều Tiêu Nguyệt đổ mồ hôi đầy trán nói, giọng điệu của cô ấy hơi hoảng sợ. Khi vừa nhìn thấy Tần Hổ, cô ấy còn tưởng người hắn chọc giận là Trần Phong, nhưng sau khi đến nơi cô ấy mới phát hiện người bị thương là Hạ Mộng Dao.
Có lẽ người ngoài không biết Hạ Mộng Dao có ý nghĩa thế nào với Trần Phong, nhưng Kiều Tiêu Nguyệt biết rất rõ.
Hạ Mộng Dao là chiếc vảy ngược duy nhất của Trần Phong.
Chạm vào nó chắc chắn phải chết!
Nếu bạn chọc giận Trần Phong có lẽ bạn còn có đường sống, nhưng nếu chọc giận Hạ Mộng Dao thì chắc chắn chỉ có đường chết!
Nỗi sợ trong lòng Trình Long cũng không ít hơn Kiều Tiêu Nguyệt bao nhiêu. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Trần Phong, trước khi gặp mặt hắn còn tưởng rằng Trần Phong chỉ là con nhà giàu bình thường. Nhưng sau khi gặp, hắn lại sợ hãi phát hiện ra Trần Phong không bình thường chút nào.
Trên người anh có một luồng khí khiến người ta sợ hãi.
Luồng khí này bình thường không rõ ràng nhưng một khi Trần Phong nổi giận, người ở bên cạnh anh có thể cảm nhận được một cách rất rõ rệt.
“Đưa Mộng Dao đến bệnh viện.” Trần Phong chắp hai tay ra sau lưng và nói với giọng điệu bình tĩnh.
“Mau đưa cô Hạ đến bệnh viện!” Kiều Tiêu Nguyệt vội vàng nói, một đống người bước lên.
“Trần Phong…” Hạ Mộng Dao nhìn Trần Phong với vẻ hơi lo lắng, đây là lần đầu tiên cô ấy thấy Trần Phong ở trong trạng thái này.
“Ngoan, em đến bệnh viện trước, lát nữa anh sẽ đến đó.” Giọng điệu của Trần Phong lại trở nên dịu dàng, anh phải ở lại đây xử lý Nghiêm Xuân Mai và Chu Lị, có một vài thủ đoạn anh không muốn Hạ Mộng Dao nhìn thấy.
“Ừm…” Hạ Mộng Dao quét mắt nhìn Kiều Tiêu Nguyệt và Trình Long đang đứng với vẻ cung kính rồi gật đầu với vẻ mặt phức tạp, những người này là bí mật của Trần Phong sao?
“Giải tán đám đông đi.” Trần Phong hờ hững nhìn đám đông đang trong trạng thái ngây ngốc và nói.
“Vâng, Trần tiên sinh.” Trình Long vội vàng gật đầu, nhưng không cần hắn mở lời, người qua đường vây quanh đó đã vội vàng đi sang chỗ khác.
Sợ rồi!
Bọn họ sợ thật rồi!
Họ vốn tưởng rằng người của Bất động sản Đại Long và Hội Long Hổ đến đây xử lý người trẻ tuổi này, mẹ kiếp thế mà cuối cùng lại là đàn em của chàng trai trẻ này.
Tuy không biết thân phận của người trẻ tuổi này rốt cuộc là gì nhưng chắc chắn là cậu ta rất đáng sợ.
Chuyện như thế này họ không dám hóng hớt!
“Bây giờ có thể nói quá trình xảy ra sự việc rồi.” Trần Phong nhìn Chu Lị và Nghiêm Xuân Mai rồi hờ hững nói. Tuy anh có thể khẳng định chắc chắn là Chu Lị và Nghiêm Xuân Mai chủ động gây chuyện nhưng anh vẫn muốn nghe quá trình.
Chu Lị ngơ ngác, lúc này cô ta đã bị dọa sợ đến mức nói không ra lời, đánh chết cô ta cũng không ngờ được là chọc giận Hạ Mộng Dao lại có kết cục thế này.
Hơn một trăm đàn em mặc Âu phục màu đen, còn có giám đốc điều hành của Bất động sản Đại Long - Kiều Tiêu Nguyệt, hội trưởng của Hội Long hổ cũng đến.
Những người này là nhân vật trong lời đồn mà bình thường cô ta không thể gặp được.
Nhưng bây giờ bọn họ tụ họp ở một chỗ, thân phận của họ chỉ là đàn em của thằng ất ơ trong mắt cô ta.
Chu Lị đang cảm thấy cực kì hối hận, cô ta thế mà lại tưởng rằng người như vậy không mua được một chiếc túi Prada.
Người như vậy có thể mua được cả trung tâm thương mại này.
“Tôi… tôi xin lỗi…” Đôi môi của Nghiêm Xuân Mai run rẩy, cô ta hiểu lúc này Tần Hổ không thể bảo vệ được cho cô ta.
“Tôi cần quá trình.” Trần Phong nói bằng giọng điệu bình thản, anh không muốn nghe câu xin lỗi, không phải tất cả sai lầm đều có thể bù đắp bằng một lời xin lỗi.
“Là cô ta! Cô ta xúi giục tôi…” Nghiêm Xuân Mai vội vàng chỉ về phía Chu Lị và đổ tội cho cô ta.
Nghiêm Xuân Mai còn chưa nói xong, Chu Lị đã gào thét và tiến lên nắm tóc của Nghiêm Xuân Mai: “Cô nói bậy! Rõ ràng là cô ghen tị với vẻ đẹp của cô gái đó nên cố ý gây chuyện. Cô còn nói là tôi tát cô gái đó một cái sẽ được thưởng mười nghìn tệ!”
Một cái tát mười nghìn tệ!
Trần Phong nắm chặt tay, nghiến răng ken két.
“Con khốn này, mày nói bậy!” Nghiêm Xuân Mai cũng điên rồi, cô ta giật tóc Chu Lị và đánh nhau với Chu Lị.