Giang Vãn Trừng đang ở trong phòng sách, cậu giật nảy mình bởi tiếng đóng cửa này, cậu đi ra ngoài nhìn một vòng, trên tấm thảm ở cửa bày một đôi giày da, là đôi mà lúc sáng Giang Vãn Ninh mang.
Giờ phút này, đôi giày đó đang nằm ở mỗi nơi một chiếc, nằm chổng vó trên thảm.
Giang Vãn Trừng đi qua đó, lấy giày rồi bỏ vào trong tủ, cậu tự hỏi: “Gặp anh trai chạy việc thật à?”
Cậu nghĩ đến việc sáng nay Giang Vãn Ninh vẫn chưa ăn gì nên đi vào phòng bếp hâm lại bong bóng cá chưng sữa rồi bưng lên lầu.
Giang Vãn Trừng đứng ở cửa gõ cửa: “Giang Vãn Ninh, tôi vào nhé?”
Gõ mấy lần liền mà bên trong không vang lên động tĩnh gì, Giang Vãn Trừng cũng không dám tùy tiện đi vào.
Cậu chỉ có thể nhẫn nại, dằn tính khí của mình xuống mà tiếp tục gõ cửa, cuối cùng, sau nửa phút, một cô gái mặc đồ ngủ mang theo cái đầu như ổ gà ra mở cửa.
Sau khi Giang Vãn Ninh về nhà thì nhanh chóng thay đồ ngủ ra rồi ngủ bù, còn chưa ngủ được mà đã nghe thấy cậu ở bên ngoài gọi to.
Cô mang theo hốc mắt đỏ trừng mắt nhìn cậu em trai thành tinh suốt ngày khiến người ta phiền lòng: “Suốt ngày Giang Vãn Ninh Giang Vãn Ninh, mày không biết gọi chị à?”
Vành mắt đỏ ửng của cô khiến cậu giật mình, Giang Vãn Trừng nhớ, hình như trước kia cô chỉ hơi mê trai chứ cũng không xem trọng tình yêu đến mức này.
Lời giễu cợt đã đến bên miệng nhưng rồi cậu lại lặng lẽ nuốt xuống, Giang Vãn Trừng dựa vào khung cửa, lười nhác mà nhìn cô: “Gọi chị thì làm bà già đi rồi, lần trước bà đến trường tôi, chẳng phải là còn có đàn anh học năm thứ ba gọi bà là đàn em à?”
Giang Vãn Ninh liếc nhìn cậu một cái: “Lên năm hai đại học thì cũng biết nói tiếng người rồi nhỉ, vào đi.”
Giang Vãn Trừng rất ít khi nịnh nọt cô, phải nói là hai chị em họ rất ít khi có thể bình tĩnh nói chuyện, lần nào gặp mặt cũng như là gà bay chó sủa.
Cho nên, hễ cậu bất chợt nói lời hay ý đẹp, Giang Vãn Ninh cảm thấy nghe rất đã tai, tâm tình tốt hơn không ít.
Cô để Giang Vãn Trừng đi vào, sau đó ủ rũ cúi đầu ngồi ở đầu giường, ôm gối dựa.
“Ăn sáng đi này.” Giang Vãn Trừng thúc giục cô.
“Đàn ông chó má, chị không muốn để ý đến anh ấy nữa.” Giang Vãn Ninh lấy một miếng bong bóng cá chưng sữa cho vào miệng, dáng vẻ che ngực lại trông rất khoa trương: “Lúc chị nhìn thấy anh trai chạy việc thì suýt nữa đã ngất đi rồi.”
Rõ ràng là hôm qua cô đã nói sẽ tự đưa đồ qua, Văn Thiệu cũng đã đồng ý rồi mà.
Giang Vãn Ninh không tin là anh không hiểu ý của mình, cho nên lời giải thích duy nhất chính là Văn Thiệu đang đùa giỡn cô.
Cô đã lớn đến chừng này rồi, ngoại trừ lúc đi học ra thì mấy lần dậy sớm hiếm hoi đều là vì Văn Thiệu, lúc nãy, khi nhìn thấy anh trai chạy việc, Giang Vãn Ninh cảm thấy trái tim mình đã bị bóp nát một cách tàn nhẫn.
Nhớ năm đó cô ghét nhất là người xem trọng việc yêu đương, ai ngờ đâu, bây giờ mình cũng đã trở thành người buồn vì đàn ông, vui vì đàn ông.
Nhưng, dù có là như thế, Giang Vãn Ninh vẫn chưa hết hy vọng, cô hỏi chỗ cần đến của anh trai chạy việc, cố gắng muốn tạo ra cơ hội “tình cờ gặp mặt”.
Giang Vãn Trừng nhìn về phía cô, kinh ngạc hỏi: “Anh trai chạy việc không thể tiết lộ đúng không?”
“Đúng vậy, người ta nói là ngại quá, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin khách hàng được…” Giang Vãn Ninh ngoài cười nhưng trong không cười, cô quay đầu đi: “Nhưng chị có thể nói cho mày biết, điểm đến là một tiệm giặt quần áo.”
Giang Vãn Ninh thở ra một hơi nặng nề: “Buổi sáng chị đã trang điểm hai tiếng đồng hồ! Hai tiếng đấy! Kết quả là lại gặp mày và anh trai chạy việc.”
Giang Vãn Trừng liếc mắt nhìn cô: “Vậy một lát nữa bà ra ngoài dạo phố đi, trang điểm không trôi thì không được về nhà.”
“Cút…”
Giang Vãn Ninh tức giận mà ăn hết bong bóng cá chưng sữa rồi đẩy khay về phía Giang Vãn Trừng, ra hiệu cho cậu mang cái chén không xuống lầu.
“Bà vừa mua chiếc nhẫn đó à?” Sau khi Giang Vãn Trừng đứng dậy thì nhìn thấy chiếc nhẫn ngọc lục bảo trên bàn trang điểm, cậu tiện tay cầm lên đeo vào ngón út của mình.
“Anh ấy tặng.”
Nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của Giang Vãn Trừng, Giang Vãn Ninh chống cằm, dù thế nào thì cô cũng không vui nổi.
Cô chợt nghĩ đến điểm giống nhau của Giang Vãn Trừng trước mắt và Văn Thiệu… đều chưa từng có bạn gái.
Giang Vãn Ninh ngồi thẳng người dậy, nghiêm túc trưng cầu ý kiến của Giang Vãn Trừng: “Mày nói xem, nếu như một người đàn ông tặng một cô gái món quà rất quý giá…”
Giang Vãn Trừng biết cô muốn hỏi gì, cướp lời đáp: “Thích cô ấy, hoặc là không muốn nợ cô ấy.”
Nói xong lời này, Giang Vãn Trừng nhìn thấy cảm xúc của chị gái cậu dần sa sút, hốc mắt đỏ lên.
Buổi trưa hôm nay bố mẹ sẽ về nhà ăn cơm, lỡ như để bọn họ biết được mình chọc chị ấy khóc thì tiền sinh hoạt tháng sau sẽ bay mất.
“Bà có nợ anh ấy cái gì đâu, nên anh ấy không cần phải mua chiếc nhẫn đắt như vậy để trả nợ đâu nhỉ?” Giang Vãn Trừng vội bổ sung thêm: “Lỡ là vế trước thì sao?”
Cậu rút tờ khăn giấy đập vào mắt Giang Vãn Ninh, lực khá mạnh, như thể là đang muốn đẩy nước mắt chưa chảy ra của cô quay trở về trong vành mắt: “Bà đừng khóc, chẳng phải khóc sưng mắt lên thì càng xấu hơn à?”
“Im miệng!” Giang Vãn Ninh che mắt, cố gắng nén nước mắt vào trong.
Giọng nói của cô nghe khó chịu lắm: “Mày biết chiếc nhẫn đó bao nhiêu tiền không?”
“Ờ…” Đây đúng là điểm mù tri thức của Giang Vãn Trừng: “Viên hồng ngọc kia của mẹ bao nhiêu tiền? Tám trăm nghìn tệ? Cái này của bà nhỏ hơn một xíu…”
Giang Vãn Ninh lau nước mắt, lấy khăn giấy xuống: “Hai trăm tám mươi tám nghìn.”
Cô hít mũi một cái, trông đáng thương và tội nghiệp vô cùng.
“Trùng hợp vậy? Bà quyên góp cho chùa Thanh Nguyên ba trăm nghìn, anh ấy tặng bà một cái…” Còn chưa dứt lời, Giang Vãn Trừng bỗng dừng lại: “Ý của bà là, anh ấy dùng chiếc nhẫn để bù lại số tiền bà quyên góp cho chùa Thanh Nguyên à?”
Giang Vãn Ninh gật đầu.
“Cái chùa đó có phải là của anh ấy đâu…”
“Từ nhỏ anh ấy đã lớn lên ở đó.” Giang Vãn Ninh nhớ, Văn Thiệu từng nhắc đến việc anh đã ở đó từ bé.
Hơn nữa, lão Từ ở chỗ quyên góp từng nói với cô rằng, vốn dĩ Văn Thiệu đã định sửa lại nhà ăn cho chùa, chỉ là anh lại bị cô giành trước…
Anh biết động cơ quyên góp tiền cho chùa của cô không thuần khiết, cho nên dùng cách thức này để thanh toán với cô.
“Hôm qua chị còn rất vui vẻ, vui vẻ cả đêm…”
Giang Vãn Trừng có chút đau đầu, cậu cảm thấy mình đã lỡ trả lời thừa câu nói kia mất rồi.
“Chị…” Hiếm có lúc cậu chịu nhượng bộ, Giang Vãn Trừng cẩn thận nhìn cô: “Chị đừng nghĩ nhiều, một thằng nhóc như em thì có hiểu chuyện tình cảm đâu, em còn chưa từng yêu đương, lời em nói không tính.”
Giang Vãn Ninh lại chảy ra thêm hai giọt nước mắt, tiếng nói hoà cùng tiếng khóc nức nở: “Anh ấy cũng chưa từng yêu đương hu hu hu…”
Giang Vãn Trừng: “???”
Xuỳ… Người đàn ông này thật ngây thơ.
Nửa tiếng sau, vợ chồng Giang Thành Quân về đến nhà.
Mười phút trước Giang Vãn Trừng đã dỗ dành được Giang Vãn Ninh, cái giá lớn là tổn thất một bộ lego vừa mua.
Hai chị em cùng nhau xuống lầu, đãi ngộ lại khác nhau một trời một vực.
“Mẹ, con nhớ mẹ muốn chết…”
Giang Vãn Ninh chạy bước nhỏ nhào vào lòng Ninh Lăng, giọng nói ngọt ngào đến mức Giang Vãn Trừng nghe xong mà muốn tiêm cho mình một liều Insulin [*].
[*] Insulin là một loại hormone từ các tế bào đảo tụy ở tuyến tụy tiết ra. Chúng có tác dụng chuyển hóa các chất carbohydrate trong cơ thể. Insulin còn có tác dụng đến việc chuyển hóa các mô mỡ và gan thành loại năng lượng ATP để cung cấp cho hoạt động của cơ thể.
Giang Thành Quân mang vẻ mặt tràn đầy cưng chiều mà nhìn con gái, cố ý nghiêm mặt: “Con chỉ nhớ mẹ con thôi à, không nhớ bố ư?”
“Nhớ, đương nhiên là nhớ rồi.” Giang Vãn Ninh chia đều mưa móc, cũng chạy đến ôm Giang Thành Quân.
Giang Vãn Trừng cạn lời nhìn một nhà ba người bọn họ, yên lặng gặm táo.
Mỗi lần chị em bọn họ về nhà thì cậu đều là người bị ngó lơ, hai ông bà ôm con gái bảo bối của họ xong thì mới chịu nhớ tới cậu, Giang Vãn Trừng đã quen từ lâu lắm rồi.
Nhìn một nhà ba người họ thân mật xong, trông Giang Vãn Trừng như đang giải quyết công việc mà chào hỏi bọn họ: “Bố mẹ, hai người về rồi à?”
Ninh Lăng đi qua vỗ vai cậu: “Ừm, về rồi, gần đây con gầy hơn rồi.”
Giang Thành Quân thì ghét bỏ mà nhìn thằng con trai tóc tai rối bời, mặc đồ ngủ lôi thôi lếch thếch, tức giận nói: “Bố cũng đã đứng đây rồi mà, có thể chưa về cho được à?”
Bố cậu là một người ăn nói gợi đòn kiểu mẫu, hai chị em cũng di truyền gen của ông một cách hoàn mỹ, người sau nói chuyện nghe gợi đòn hơn người trước.
Hôm nay dì xin nghỉ phép về nhà, buổi trưa cả nhà vui vẻ hòa thuận tụ họp lại cùng nhau gọi đồ ăn ngoài.
Giang Vãn Ninh bỗng nhiên nhớ tới chuyện hôm qua cả ba tấm thẻ đều không quẹt được, thuận miệng hỏi Giang Thành Quân: “Bố, sao mấy tấm thẻ kia của bố bị khóa hết rồi?”
Giang Thành Quân cúi đầu uống một ngụm trà, sắc mặt như thường mà nói: “Công ty xoay vốn, con quẹt thẻ của mẹ trước đi.”
“Được ạ.” Giang Vãn Ninh không hiểu chuyện làm ăn, nghe thấy Giang Thành Quân nói như vậy thì cũng không để ý.
Giang Thành Quân cơm nước xong xuôi thì phải đi công tác, Ninh Lăng cũng phải về công ty.
Hai chị em tiễn bố mẹ đến cổng, Giang Vãn Trừng đứng ngoài quan sát bọn họ ôm nhau thêm một lần nữa.
“Đúng rồi Ninh Ninh, mấy hôm trước con quẹt ba trăm nghìn mua gì vậy?” Ninh Lăng hỏi cô.
“Mẹ, cuối cùng mẹ cũng hỏi rồi.” Giang Vãn Trừng mang dáng vẻ xem kịch vui nhưng cũng không dám lắm miệng.
“Trước đó đến chùa Thanh Nguyên một chuyến, nhìn thấy kiến trúc của bọn họ tồi tàn lắm rồi nên con muốn quyên góp ít tiền, cải thiện hoàn cảnh cho tăng nhân trong đó một chút.”
Giang Vãn NInh không có ý định giấu giếm bố mẹ nhưng vẫn lựa chọn lược bỏ phần của Văn Thiệu: “Mấy ngày nay con đều ở chùa Thanh Nguyên.”
Ninh Lăng cười gật đầu: “Được, con có lòng nhân từ là chuyện tốt.”
“Mẹ vẫn nhớ, khi con còn bé mẹ có đưa con lên chùa Thanh Nguyên chơi, mẹ vừa không để ý là con đã chạy mất, mẹ sợ đến mức phải bảo đại sư trong chùa phát động đệ tử hỗ trợ tìm kiếm, tìm lâu lắm mới thấy con.”
“Hả? Còn có chuyện này ạ?” Giang Vãn Ninh không còn chút ấn tượng nào.
“Đúng thế, lúc tìm thấy thì con đang ngồi ở trên một tảng đá bên hồ, cả người ướt nhẹp. Hỏi tại sao con rơi xuống thì con nói con không biết, hỏi con ai đã cứu con lên thì con nói là thần tiên.”
Khi đó điều kiện của gia đình bọn họ bình thường, Ninh Lăng cảm ơn trụ trì của chùa Thanh Nguyên rồi dẫn theo con gái xuống núi.
Bây giờ nghĩ lại thì thấy cũng nên quyên góp chút tiền nhang khói, cho nên, khi Ninh Lăng nghe cô nói là cô quyên góp tiền cho chùa Thanh Nguyên, bà vẫn giữ vững thái độ tán thành.
“Ở trên núi cũng phải chú ý an toàn cho bản thân mình, biết không?” Ninh Lăng sờ vào mặt cô, yêu thương mà nhéo nhéo mặt Giang Vãn Ninh: “Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho em trai con.”
Giang Vãn Trừng khẽ xì một tiếng: “Chị ấy đâu có cần con đâu?”
Vừa dứt lời, Giang Thành Quân đã vỗ một cái vào sau lưng cậu, xì mũi trừng mắt: “Chị con có chuyện gì không tìm con thì tìm ai?”
Giang Vãn Trừng ngoan ngoãn trong một giây: “Con biết rồi.”
Tiễn bố mẹ đi xong thì hai chị em quay về phòng sách của mỗi người.
Giang Vãn Ninh ôm máy tính bảng đồ họa mà than thở, biên tập đã gửi tối hậu thư cho cô, trong một tuần phải nộp thiết lập nhân vật chính, chương đầu tiên phải được đăng lên vào cuối tháng tư.
Cô đã ngâm lâu như vậy, cuối cùng thì hôm nay cũng chịu cầm bút lên, nhưng lâu rồi không vẽ nên cảm giác của tay rất kém, vẽ thế nào cũng không thấy hợp.
Giang Vãn Ninh ngồi trong phòng sách cả buổi chiều, từ khi bắt đầu cho đến bây giờ, tâm không tịnh nổi.
Nam chính dưới ngòi bút không đạt được một phần mười sức hấp dẫn và quyến rũ của Văn Thiệu, cô không hài lòng một chút nào.
Hơn nữa, cô vẫn còn canh cánh trong lòng hành vi sáng hôm nay của Văn Thiệu, cảm thấy tình cảm mình dành cho anh sắp giảm đi rồi.
Nằm trên gối lười trong phòng sách, Giang Vãn Ninh tràn đầy phiền muộn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Muốn nhắn tin cho Văn Thiệu, nhưng cô thật sự thấy rất uất ức, vừa nghĩ tới việc sáng nay mình tràn đầy phấn khởi đi ra ngoài, nhưng rồi lại nhìn thấy anh trai chạy việc, phổi của cô chỉ muốn nổ tung ra mà thôi.
Ngồi trong phòng sách cả một buổi chiều, tiến độ bằng không.
Giang Vãn Ninh gọi điện thoại cho Trần Thư Nhiễm, uể oải nói: “Ra ngoài ăn cơm đi, cậu tới đón tớ.”
Cô đứng dậy dặm phấn, đã cẩn thận trang điểm lâu như vậy rồi mà, dù gì thì cũng phải ra ngoài gặp người khác mới được.
“Cậu sao vậy? Cảm giác chán chường đó sắp lan đến nhà tớ thông qua đường truyền Internet rồi kia kìa.”
Giang Vãn Ninh thở dài thườn thượt một hơi: “Bị đàn ông làm tổn thương.”
Mấy ngày nay ở trong núi lâu, thời gian thanh tịnh quá nhiều, cô cũng nên đi đến nơi náo nhiệt một chút để tìm linh cảm.
Cô đến phòng để quần áo tìm kiếm rất lâu rồi chọn ra một chiếc váy.
Một chiếc váy trễ vai dài tay, kiểu dáng bó sát, chiều dài váy thì miễn cưỡng có thể xem là dưới đùi một chút.
Trên làn váy mỏng đính đầy những chuỗi hạt nhỏ vụn, ánh đèn chiếu vào trông giống như sóng nước lấp lánh, dập dềnh gợn sóng theo mỗi bước đi của người mặc.
Thiết kế này quá sức lộng lẫy, không thích hợp để mặc vào ngày thường, cho nên Giang Vãn Ninh chỉ mua về rồi xếp lại, cất trong phòng để quần áo cả nửa năm nay chứ chưa mặc bao giờ.
Sau khi cô thay đồ thì phát hiện bên hông hơi rộng.
Cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác tương tư héo úa cả thân gầy.
Vì để phối với chiếc váy sặc sỡ này, Giang Vãn Ninh còn đặc biệt sửa lại lớp trang điểm.
Buổi sáng, vì để gặp Văn Thiệu, cô đã trang điểm mắt màu nâu đất nhạt, đến quán bar mà màu mắt nhạt như vậy thì lại không đủ nhìn. Cô chồng lên thêm một lớp phấn mắt nhũ hạt lớn, trên đường eyeliner thì cô dùng bút kẻ mắt nước màu nâu chứa kim tuyến vẽ thêm một lớp ở chỗ đuôi mắt.
Sợ lúc ăn cơm thì lớp trang điểm trông quá xốc nổi, Giang Vãn Ninh bỏ hộp phấn bắt sáng tốt nhất của mình vào trong túi, còn mang thêm một cây son bóng để bôi thêm.
Lúc cô xuống lầu, Giang Vãn Trừng nhìn cô mà như thể là đang nhìn quái vật vậy: “Bà làm gì vậy? Đi ra ngoài ăn cơm mà biến hình cỡ này rồi á, mí mắt sáng giống như đèn pha vậy, có phải là đi hộp đêm đâu.”
Giang Vãn Ninh nháy mắt với cậu: “Đoán đúng rồi đó em trai thân yêu của chị, chị của mày muốn đến hộp đêm đấy.”
“Bà từ bỏ… từ bỏ viên ngọc lụa bảo kia rồi à?” Giang Vãn Trừng không biết tên của Văn Thiệu, cho nên dùng ngọc lục bảo để gọi thay.
“Tất nhiên là không, nhưng cũng không cản trở việc chị đến hộp đêm ngắm trai đẹp tìm linh cảm.”
Từ bỏ thì đương nhiên là không thể nào, nhưng hôm nay cô gặp đả kích hơi lớn, Giang Vãn Ninh không cho phép mình sáp đến nhanh như vậy thêm một lần nào nữa, ít nhất thì cũng phải lạnh nhạt anh cỡ mấy ngày.
Cô xách một đôi giày Jimmy Choo lấp lánh cao mười xăng-ti-mét, mang vào xong thì cảm thấy sự tự tin của mình tăng lên khá nhiều.
Cô mặc một chiếc áo khoác dài màu đen ở bên ngoài váy, trước khi ra ngoài, cô buộc dây thắt của áo khoác lại.
Lúc Trần Thư Nhiễm nhìn thấy cô thì còn cảm thấy chiếc áo khoác đen của cô quá mộc mạc, mãi cho đến khi cô ấy nhìn thấy đôi giày cao gót đó thì lập tức cởi áo khoác của Giang Vãn Ninh ra.
“Tuyệt, tuyệt vời…” Trần Thư Nhiễm liên tục tiếc hận: “Hôm qua cậu không nên mặc chiếc váy đen kia, mặc bộ này thì chắc chắn sẽ lộng lẫy và thu hút hơn.”
“Cái này không phải của thương hiệu L.” Tốt xấu gì thì hôm qua cũng là hoạt động của nhãn hàng nhà người ta.
Trần Thư Nhiễm đi tới ngửi ngửi: “Ồ, hiếm khi thấy cậu xịt mùi này, tối nay Văn Thiệu không được nhìn thấy cậu là thiệt thòi của anh ta..”
Chai nước hoa này do Trần Thư Nhiễm và Giang Vãn Ninh cùng nhau mua khi ở Pháp, sau khi Giang Vãn Ninh mua về thì gần như chưa từng dùng tới, nói mùi hương quá quyến rũ.
Giang Vãn Ninh thay đổi sắc mặt: “Đêm nay đừng nhắc về anh ấy với tớ.”
“Sao vậy? Hôm qua người ta giúp cậu giải vây, còn tặng nhẫn cho cậu nữa mà.”
Chuyện hôm qua Giang Vãn Ninh dẫn theo bạn trai đã truyền đi xôn xao khắp trong giới, Trần Thư Nhiễm đoán một cái là biết ngay, người đó là Văn Thiệu.
“Còn không phải mầm mống do anh ấy gieo rắc xuống à, chỉ có thể là do anh ấy giúp tớ chấm dứt mà thôi.”
“Có điều, tớ còn tưởng là đích thân cậu sẽ nhào đến xé miệng Trương Hân Duyệt cơ, khi tớ nghe Ngụy Thiến nói hôm qua cậu nép vào người người ta như chim non, tớ còn thấy không thể nào quen nổi.”
Trước đến nay, việc tìm đàn ông hỗ trợ giải quyết vấn đề không phải là tác phong của Giang Vãn Ninh, đối với loại chuyện như thế này, cô vẫn luôn thích “tự ra trận”.
Lúc đi học có một bạn nữ nói xấu cô, nói cô cướp bạn trai của cô ta, Giang Vãn Ninh lập tức bảo người tóm chàng trai đó qua, nhấn mở điện thoại ngay tại chỗ, đọc lên từng câu từng chữ trong tin nhắn mà chàng trai đó gửi cho mình, cuối cùng còn khuyên người ta chia tay với loại cặn bã này sớm một chút, có thể nói là cô không thèm cho đối phương lấy một chút thể diện nào.
“Chính xác, nhưng nếu như tớ tự ra trận, thì chẳng phải là tớ đa. bỏ lỡ cơ hội tiếp xúc thân mật với anh ấy rồi sao?” Hơn nữa, cũng không tiện làm ầm làm ĩ gây khó coi tại trường hợp ngày hôm qua, nhờ Văn Thiệu làm sáng tỏ đôi chút là cách làm tốt nhất.
Giang Vãn Ninh chỉ hy vọng Văn Thiệu giới thiệu đơn giản về họ của anh, nhưng không ngờ là anh lại tận tâm tận lực như vậy…
Suy nghĩ xong rồi lại nhìn thấy ngón tay không có nhẫn, Giang Vãn Ninh lập tức nói với bản thân rằng, đừng nghĩ nữa.
“Hôm nay không nói về anh ấy.” Giang Vãn Ninh chuyển chủ đề: “Chúng ta ăn gì?”
“Món Pháp đi? Hình như bộ đồ này của cậu không hợp để ăn lẩu cho lắm.”
Có điều, cuối cùng thì hai người họ vẫn ăn lẩu.
Hai người đi tới trước cửa thì mới nhớ nhà hàng Pháp bọn họ thường đi phải hẹn trước, cho nên quay đầu đi đến chỗ tả pín lù kiểu Hồng Kông ở lầu dưới.
Ăn cơm xong, tài xế lái xe đến đầu hẻm.
Vị trí quán bar rất kỳ lạ, trong tĩnh có động, được mở trong vùng kiến trúc cổ bên cạnh khu phong cảnh.
Khu phong cảnh ở đây không nhắm vào cảnh đêm, cho nên, gần như không có ai qua đây khi tối đến, nhìn thoáng qua vùng lớn đó thì chỉ thấy một màu đen như mực.
Trong quán bar có rất nhiều người, Trần Thư Nhiễm dẫn theo Giang Vãn Ninh đến ghế dài dành riêng.
“Cậu không uống đúng không?” Trần Thư Nhiễm nhớ tửu lượng của cô rất kém.
“Uống!” Giang Vãn Ninh nhìn cô ấy mà thề son sắt: “Hiện giờ tửu lượng của tớ cũng không tệ, hôm qua uống bốn ly sâm panh cũng không có vấn đề gì.”
Trần Thư Nhiễm hơi cạn lời.
Uống bốn ly sâm panh là chuyện gì đó đáng để kiêu ngạo à?
Chẳng phải thứ đó chỉ có mười mấy độ thôi sao?
Cuối cùng, Trần Thư Nhiễm gọi cho Giang Vãn Ninh một ly rượu vang sủi nồng độ thấp.
Trần Thư Nhiễm còn gọi những người bạn khác, một nửa là nam, một nửa là nữ.
Mọi người lục tục kéo tới, chia thành hai bên bắt đầu đổ xúc xắc. Người thua cuối cùng trong hai nhóm sẽ lắc một đối một, cuối cùng thì bên thua phải chấp nhận hình phạt mạo hiểm.
Bọn họ đã chơi cùng nhau từ nhỏ đến lớn, ai hôn bạn nào ở nhà trẻ, mọi người đều biết hết, chuyện thật lòng gì gì đó đã nói nhiều đến nát cả ra từ tám trăm năm trước rồi, không còn gì thú vị hết.
“Vậy thì tớ cảm thấy hôm nay Giang Vãn Ninh xong đời rồi.” Chị K dựa vào bên cạnh Giang Vãn Ninh, vỗ vai cô: “Đã nói với cậu là phải tới đây chơi nhiều hơn rồi mà, bây giờ Nhiễm Nhiễm đổ xúc xắc còn lợi hại hơn cả tớ nữa.”
Đang nói chuyện thì Giang Vãn Ninh thua.
Nửa phút sau, người thua của nhóm kia cũng đã được quyết định, là con nhà giàu trong nhà bán rượu vang đỏ. Con người anh ta không tệ, chỉ là bình thường chơi rất phóng khoáng, Giang Vãn Ninh ít tham gia tụ họp với bọn họ nên anh ta cũng không quen thân cho lắm.
Vừa nhìn thấy Giang Vãn Ninh là anh ta mừng rỡ lắm: “Vãn Ninh, chúng ta đừng đổ nữa nhé? Thế này đi, cậu gọi tớ một tiếng anh, tớ sẽ nhận thua.”
“Không gọi.” Giang Vãn Ninh nghiêng đầu với biên độ nhỏ, sắc mặt lạnh nhạt bỏ ba viên xúc xắc vào chén: “Nào.”
Cho dù thua thì cô cũng phải tự thua.
Có điều, hôm nay thua hơi nhanh…
Giang Vãn Ninh thở dài, vô cùng thản nhiên dựa lưng vào ghế ngồi: “Được rồi, ai tới?”
Một đám người kích động, túm năm tụm ba thì thầm với nhau xem xem muốn để Giang Vãn Ninh thực hiện thử thách mạo hiểm gì, thi thoảng có thể nghe thấy mấy chữ như “hôn”, rồi lại “ôm” từ phía bọn họ.
Trần Thư Nhiễm thấy tình hình không đúng cho lắm thì lập tức đứng ra ngăn cản: “Này, không được làm khó dễ cho cậu ấy, nếu không thì hôm nay tớ sẽ tìm từng người một để tính sổ!”
“Không làm khó dễ, bọn tớ có chừng mực.”
Giang Vãn Ninh ít khi chơi với bọn họ, mọi người cũng sẽ không quá đáng.
“Để Vãn Ninh đến chỗ quầy bar xin số điện thoại của trai đẹp thì thế nào?” Một cô gái trong đó nói: “Tớ đã quan sát anh ta lâu lắm rồi, tối nay anh ta đã từ chối ba cô rồi.”
Giang Vãn Ninh nhìn sang theo hướng cô ấy chỉ, bên quầy bar là một người đàn ông mặc áo sơ mi đen.
Nhìn từ phương hướng này thì không thấy rõ mặt, chỉ có thể nhìn ra được dáng người gầy gò thẳng tắp, có điều, có thể khiến cho ba cô gái tiến lên xin số điện thoại, chứng tỏ là dáng dấp cũng không hề tệ.
Trong số bọn họ có người nói: “Áo sơ mi cài đến tận cái nút trên cùng, giống như thầy chủ nhiệm vậy.”
Trần Thư Nhiễm nhìn thoáng qua biểu cảm của Giang Vãn Ninh, nếu là trước kia thì hình phạt này cũng không có gì, nhưng cô ấy biết, hiện giờ, trong lòng Giang Vãn Ninh chỉ có mỗi mình Văn Thiệu.
“Ninh Ninh, nếu như cậu…”
“Không sao, cứ quyết định là anh ta đi.” Giang Vãn Ninh đồng ý.
Thử một chút cũng không có gì, anh ta đã từ chối ba người, vậy thì chưa chắc sẽ cho.
Hơn nữa, lỡ như cho thì sao? Lỡ như người đó hợp gu cô hơn Văn Thiệu, thì cô có thể nhân cơ hội này mà thay đổi mục tiêu.
Trên đời này, đâu phải chỉ có mỗi Văn Thiệu là đàn ông.
“Không lấy được thì tớ cũng hết cách rồi đấy.” Giang Vãn Ninh nói trước.
Cô vừa đứng dậy thì cô gái bên cạnh kéo cô lại: “Cởi áo khoác ra nhé!”
“Đúng đó, váy ở trong đẹp như thế kia mà, chắc chắn phải để lộ ra.”
Chị K cười với cô: “Không sao, tớ trông cậu đi.”
Giang Vãn Ninh gật đầu, thoải mái cởi áo ra.
Vừa rồi không cởi chỉ là vì quán bar mở điều hòa lạnh quá, cô đã mặc thì tất nhiên là không sợ người khác nhìn.
Giang Vãn Ninh chầm chậm đi về phía quầy bar, vừa hay chạm mặt cô gái thứ tư hỏi xin phương thức liên lạc của người đàn ông đó.
Cô dựa vào bên cạnh xem náo nhiệt, gọi anh trai pha rượu cho mình một ly Baileys.
Cô gái đó đi qua rồi khẽ nói gì đó, sau đó Giang Vãn Ninh nhìn thấy người đàn ông có một hành động quan sát rõ ràng, nhìn người ta từ đầu đến chân một lần, sau đó từ chối.
Theo bản năng, Giang Vãn Ninh cảm thấy ánh mắt của người đàn ông đó khiến mình không dễ chịu cho lắm, hóa ra không phải là từ chối người ta, mà là anh ta không vừa ý ai cả.
Cô uống Baileys xong rồi thì đi qua, ngồi trên chiếc ghế chân cao mà bốn cô gái trước từng ngồi.
Sau khi đến gần, Giang Vãn Ninh mới thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông, một khuôn mặt thon gầy, mặt mũi thâm thúy không thể bắt bẻ, nhưng hơi gầy quá. Lúc anh ta nhìn người khác thì có vẻ khá ác liệt, đôi mắt sâu xa, lúc nhìn về phía người ta thì giống như muốn nhìn thấu từ trong ra ngoài vậy.
Bình tĩnh xem xét mà nói, chiếc áo sơ mi đen này không tệ, nhưng trái tim của Giang Vãn Ninh vẫn đập rất ổn định, cảm xúc không phập phồng lên xuống gì cả.
Còn chưa đợi Giang Vãn Ninh lên tiếng, người đàn ông đã đưa một ly rượu qua, như thể là cảm thấy rất hứng thú với cô: “Chào cô.”
“Chào anh.” Nụ cười Giang Vãn Ninh nhàn nhạt, cô không nhận ly rượu đó.
“Tôi là đạo diễn.”
Giang Vãn Ninh nhướng mày: “Vậy à?”
Bây giờ đang thịnh hành phương pháp tán gái kiểu này ư?
Còn chưa đợi Giang Vãn Ninh lên tiếng, người đàn ông không chờ được mà nói trước: “Tôi tên Trần Cảnh Minh.”
“Cô có hứng thú với việc đóng phim không?”
Giang Vãn Ninh: “…”
Cái quỷ gì vậy?
Đạo diễn đến quán bar tìm diễn viên à?
Người có đầu óc không tốt mới tin vào chuyện này!
Cô quay đầu nhìn thoáng qua chỗ Trần Thư Nhiễm, một đám người mang vẻ mặt kích động, rõ ràng là họ cho rằng cô đã làm được việc rồi.
Xem như là hình phạt đã kết thúc rồi, Giang Vãn Ninh cũng không còn hứng xin WeChat của vị “đạo diễn” này nữa, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Nhưng, ngay một giây sau, cô lại bị người ta nắm lấy cổ tay rất chặt.
Giang Vãn Ninh cau mày quay đầu lại, vừa định giận dữ mắng mỏ thì lại phát hiện ra là người quen…
Quen đến mức không thể quen hơn được nữa, khuôn mặt của anh đã xoay vòng vòng trong đầu mình cả ngày nay.
“Sếp Văn?” Giang Vãn Ninh kinh ngạc nhướng mày, nghiêng đầu nhìn anh: “Thật là trùng hợp.”
Sắc mặt Văn Thiệu không tốt cho lắm, vẫn giữ lấy cổ tay cô không chịu buông.
Giọng nói của anh lạnh lùng cứng rắn: “Ở đây làm gì?”
Còn ăn mặc lộng lẫy như vậy nữa.
Lúc Văn Thiệu đi ra khỏi phòng bao, vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy cô, một chiếc váy lấp lánh phản quang, tựa như đèn pha trong đêm vậy.
Khi anh nhìn thấy khuôn mặt này của Giang Vãn Ninh thì cũng không dám tin, mấy ngày trước, khi còn ở trên núi, đến giờ này thì đèn trong phòng cô đã tắt rồi.
Văn Thiệu cũng không muốn tới làm phiền cô, nhưng nơi này tốt xấu lẫn lộn, anh sợ Giang Vãn Ninh xảy ra chuyện nên ánh mắt anh không nhịn được mà dõi theo cô.
Dáng vẻ và khí chất của cô hôm nay khác trước kia, chiếc váy phác họa ra đường cong của dáng người, trông vô cùng đẹp đẽ, đôi chân dài dưới làn váy trắng đến phát sáng. Dường như lớp trang điểm cũng vô cùng… xốc nổi, có điều, trông rất rất đẹp.
Thậm chí Văn Thiệu còn nghe thấy lời bàn tán của người xung quanh về cô, mấy người đàn ông xô đẩy nhau nói muốn tiến lên xin phương thức liên lạc.
Nhìn thấy cô đến bên cạnh một người đàn ông, cười với anh ta, Văn Thiệu không hề nghĩ ngợi thêm được gì nữa, cứ thế mà đi qua đây ngay.
Cô thì lại khác, cho dù người đối diện cô là ai thì cô cũng cũng dám hỏi xin phương thức liên lạc của người ấy.
“Như anh thấy đấy.” Cơn tức lúc sáng của Giang Vãn Ninh vẫn chưa nguôi ngoai, cô không muốn nói chuyện với anh lắm.
Cô nhìn thấy dáng vẻ đó của Văn Thiệu thì càng tức giận hơn, tức giận nhưng không có chỗ để trút.
Anh dựa vào đâu mà lại đi quản cô chứ?
Dù mình đang theo đuổi anh, nhưng khi thấy mình không theo đuổi được, muốn từ bỏ, chẳng lẽ anh còn không cho phép cô thay đổi đối tượng theo đuổi ư?
Giang Vãn Ninh giãy ra khỏi tay của anh, một lần nữa ngồi lên chiếc ghế chân cao.
“Anh đẹp trai, tôi tới là muốn xin phương thức liên lạc của anh.” Cô lạnh mặt, trông không giống như đang hỏi xin số của người mặc áo sơ mi đen kia mà giống như đang đòi nợ hơn.
Có điều, tâm tư của người đàn ông ở đối diện đã không còn đặt ở trên người cô nữa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào nơi nào đó, anh ta đứng dậy rời đi: “Ngại quá, tôi còn có việc.”
Giang Vãn Ninh chán nản, hung hăng trừng mắt nhìn Văn Thiệu một cái rồi quay về ghế dài.
Trần Thư Nhiễm đã trông thấy toàn bộ quá trình: “Sao vậy? Sao anh ta lại tới đây?”
Vừa rồi, khi chị K nhìn thấy Văn Thiệu nắm lấy cổ tay Giang Vãn Ninh thì muốn gọi cảnh sát, nhưng bị Trần Thư Nhiễm cản lại, cô ấy nói hai người họ quen biết thì mới coi như thôi.
“Không biết anh ấy trúng gió gì nữa.” Giang Vãn Ninh uống cạn ly rượu vang sủi: “Tớ muốn về trước.”
Bị Văn Thiệu quậy như vậy, cô không còn hào hứng nữa.
“Được, tớ đưa cậu về nhé.” Trần Thư Nhiễm gọi điện thoại cho tài xế, bảo chú ấy lái xe tới.
“Không cần, để chú Lưu đưa tớ về nhà là được rồi.” Tài xế nhà Trần Thư Nhiễm đã làm việc ở nhà họ Trần rất nhiều năm, rất quen thuộc với Giang Vãn Ninh.
Cô mặc áo khoác vào rồi đi ra ngoài, lại gặp Văn Thiệu ở cửa ra vào.
“Cô đang tức giận à?”
Văn Thiệu chưa bao giờ trông thấy dáng vẻ này của cô, hờ hững lạnh nhạt với anh, ánh mắt thì như là hận không thể phanh thây xé xác anh ra vậy.
Cho nên anh cảm thấy Giang Vãn Ninh đang tức giận, hơn nữa, còn là rất tức giận.
Lúc ở núi Thanh Nguyên, thỉnh thoảng cô cũng sẽ tức giận, nhưng không lâu sau sẽ tự điều chỉnh cảm xúc, hình như hôm nay không giống lắm.
Nhưng Văn Thiệu đặt tay lên ngực tự hỏi, anh không hề chọc giận cô mà.
Giang Vãn Ninh không thay đổi sắc mặt mà nhìn cột mốc đường ở phía trước, giọng điệu rất lạnh lùng: “Không có, anh suy nghĩ nhiều rồi.”
Văn Thiêu nhíu mày, anh nhìn thấy mấy người đàn ông ở đối diện đường đang nhìn cô.
Cho dù cô đã mặc áo khoác, nhưng chiếc váy như ẩn như hiện ở bên trong vẫn rất chói mắt.
Còn có gương mặt của cô, đuôi mắt xếch lên và bờ môi căng mọng trong veo, xương quai xanh dưới cổ áo màu đen, một đoạn bắp chân lộ ra và mắt cá chân nhỏ nhắn… không có chi tiết nào là không quyến rũ.
Anh không thay đổi sắc mặt mà đi đến trước người Giang Vãn Ninh, ngăn cản những ánh mắt ở phía đối diện.
“Khép áo lại.”
Giang Vãn Ninh lườm anh một cái: “Không khép.”
Gió chui vào cổ áo, thật ra cô đã chuẩn bị cài nút áo lại rồi, nhưng Văn Thiệu vừa nói vậy thì Giang Vãn Ninh bèn quyết định, cho dù có chết cóng ở đây thì cũng không khép vào.
Lông mày Văn Thiệu nhíu chặt hơn, không tài nào hiểu được cô đang có ý gì: “Rốt cuộc là cô tức giận điều gì vậy?”
Bị cho leo cây, bị người ta đùa giỡn, nếu như Giang Vãn Ninh còn không tức giận nữa thì không khác gì chó liếm [*] cả.
[*] Gốc là “liếm cẩu” (舔狗): Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ những người không có chủ kiến, phấn đấu chỉ chực chờ để nịnh hót, tâng bốc người khác. Ngoài ra, trong mối quan hệ nam nữ, “liếm cẩu” còn dùng để nói về kiểu người biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ mà cứ dùng mặt nóng dán mông lạnh.
Nhưng kẻ đầu sỏ lại không hề nhận ra điểm ấy, còn thẳng thắn hỏi cô vì sao cô lại tức giận.
“Tôi nói là tôi không tức giận.” Giang Vãn Ninh lẳng lặng nhìn anh, giọng điệu nhẹ bẫng: “Tôi ở quán bar bắt chuyện hay là mặc đồ gì thì có liên quan đến anh Văn đây sao?”
Vừa dứt lời, xe của nhà Trần Thư Nhiễm dừng ở trước mặt.
Giang Vãn Ninh lách qua Văn Thiệu rồi lên xe, đóng cửa xe và để lại một tiếng “rầm”.
Nhìn thấy Văn Thiệu mờ mịt đứng tại chỗ, Giang Vãn Ninh cảm thấy lòng mình thoải mái hơn nhiều rồi.
Hai phút sau, Lưu Tề Vũ lái xe tới.
Văn Thiệu vừa muốn lên xe thì Lưu Tề Vũ đã nhanh tay lẹ mắt khóa cửa xe lại không cho anh vào: “Sếp Văn, túi của anh đâu?”
“Quên mất rồi.” Vừa nãy, khi anh nhìn thấy Giang Vãn Ninh, Văn Thiệu đã nóng đầu đi ra ngoài theo, quên mất túi công văn của mình còn ở trong phòng bao.
Lấy túi xong rồi đi lên xe, Văn Thiệu chợt nghĩ đến chiếc áo khoác âu phục ngày hôm qua. Giang Vãn Ninh nói muốn đưa qua cho anh nhưng cả ngày hôm nay không nhìn thấy cô đâu.
“Chiếc áo khoác âu phục ngày hôm qua đâu?”
“Hả? Lưu Tề Vũ phản ứng lại sau hai giây: “Ồ, sang nay em đã gọi người chạy việc đi tìm cô Giang để lấy rồi.”
“Cậu nói với cô ấy thế nào?” Văn Thiệu cảm thấy, với tính cách của Giang Vãn Ninh, cô sẽ không để mặc cho Lưu Tề Vũ gọi người chạy việc đi lấy. Vốn dĩ mục đích của cô không phải là áo khoác âu phục, mà là nhân cơ hội trả đồ để gặp anh.
“Hình như em…” Lưu Tề Vũ không nhớ nổi, cậu ta bèn đưa điện thoại đã mở khóa qua: “Sếp Văn, anh tự xem điện thoại của em đi.”
Văn Thiệu nhấn mở WeChat của cậu ta ra, gõ ba chữ Giang Vãn Ninh vào mà vẫn không tìm thấy tài khoản.
“Cậu ghi chú cô ấy là gì?” Văn Thiệu lướt xuống dưới, đột nhiên nhìn thấy ảnh đại diện của Giang Vãn Ninh.
Ghi chú là… Bà chủ tương lai.
Sau khi anh nhìn thấy xưng hô như thế này thì vô thức nhíu mày lại, nhấn mở khung trò chuyện rồi thấy câu nói cuối cùng của Lưu Tề Vũ, Văn Thiệu nhíu mày chặt hơn.
“Có lẽ cô ấy cho rằng cậu muốn bảo tài xế qua đón cô ấy.”
Buổi sáng nhìn thấy anh trai chạy việc, chắc chắn Giang Vãn Ninh cảm thấy mình lật lòng, đùa giỡn với cô.
“Hả? Đón cô ấy qua để cô ấy đích thân đưa đồ, chẳng phải đó là cởi quần đánh rắm…” Bỗng dưng Lưu Tề Vũ chợt nhận ra: “Cô Giang muốn gặp mặt anh à?”
Đúng lúc gặp đèn đỏ, Lưu Tề Vũ gãi đầu một cái: “Xong rồi, vậy chắc chắn là cô Giang không vui rồi nhỉ?”
Văn Thiệu trả điện thoại lại cho cậu ta, nghĩ thầm, đâu chỉ là không vui, nếu như cô là con cá nóc thì chắc hẳn là cô đã tức đến mức quai hàm nổ tung luôn rồi.
“Vậy bây giờ phải làm sao đây sếp Văn ơi?” Lưu Tề Vũ cẩn thận nhìn anh: “Hay là anh gọi điện thoại giải thích với cô ấy nhé?”
Văn Thiệu liêc cậu ta: “Giải thích cái gì?”
“Thì… giải thích không phải là anh không muốn gặp cô ấy.”
“Cậu cảm thấy tôi muốn gặp cô ấy à?”
Không thể không thừa nhận rằng, hai ngày nay bớt đi một người lắm lời lải nhải bên tai, Văn Thiệu thấy cực kỳ thanh tịnh.
Lưu Tề Vũ: “…”
Anh không muốn gặp cô ấy mà anh còn quan tâm người ta có tức giận hay không à?
Có cần phải vậy không?
Tức giận đến mức lập tức quyết định không theo đuổi anh nữa mà cứ thế biến mất, không phải anh còn được thanh tịnh thêm một chút nữa à?
“Nếu như anh không muốn gặp cô ấy, vậy thì dứt khoát để cô ấy giận anh luôn đi, không chừng tức giận một hồi, sau đó thì cô Giang sẽ không thèm quấn lấy anh nữa.” Bây giờ Lưu Tề Vũ không còn biết được Văn Thiệu có tình cảm gì với Giang Vãn Ninh nữa.
Nói thích, mà anh ghét bỏ người ta phiền phức; nói không thích, mà anh trông như rất dung túng người ta.
Văn Thiệu sửng sốt mấy giây, cảm thấy Lưu Tề Vũ nói rất có lý.
Không chừng Giang Vãn Ninh tức giận xong thì sẽ không lắc lư trước mặt anh nữa.
Văn Thiệu cụp mắt, suy tư thật lâu.
Trong đầu anh dần hiện ra dáng vẻ phụng phịu lúc tối của cô…
Văn Thiệu xoa huyệt thái dương, anh cũng không biết mình bị làm sao nữa, tại sao bỗng dưng anh để ý đến cảm xúc của một người đến vậy.
“Chuyện này vì cậu mà ra, cậu chịu trách nhiệm giải thích rõ ràng.”
Bất kể sau này có như thế nào, nếu đã biết trong chuyện này có hiểu lầm vậy thì phải giải quyết kịp thời.
Văn Thiệu đưa điện thoại qua, bảo Lưu Tề Vũ tấp xe vào lề.
“Gọi điện thoại, tránh cho cô ấy tức chết.”
Không thể không nghe theo lệnh của ông chủ, Lưu Tề Vũ dừng xe, bấm số điện thoại của Giang Vãn Ninh.
Nửa phút sau, Lưu Tề Vũ yếu ớt nói: “Sếp Văn, cô Giang từ chối không nghe.”
“Nhắn tin.”
“Được ạ, thưa sếp Văn.”
Lưu Tề Vũ nhanh chóng gõ bàn phím điện thoại, rất nhanh sau đó đã soạn tin nhắn xong rồi đưa sang cho Văn Thiệu: “Anh nhìn xem em nói thế này được không?”
[Cô Giang, chào cô, buổi sáng tôi cho rằng cô chỉ muốn trả đồ, cho nên mới tự ý gọi người chạy việc, vốn dĩ tôi không muốn làm phiền cô, để cô tự đi một chuyến trong lúc bận rộn, không ngờ lại khiến cô hiểu lầm sếp Văn, vô cùng xin lỗi.]
“Không được.” Ngay thẳng quá.
Văn Thiệu lấy điện thoại, soạn tin lại lần nữa…
[Chào cô Giang, sếp Văn vừa biết được sáng nay cô đã giao đồ cho người chạy việc, đặc biệt bảo tôi giúp anh ấy gửi lời cảm ơn đến cô.]
Tin nhắn được gửi đi, nửa phút sau thì nhận được lời hồi âm của Giang Vãn Ninh.
Giang Vãn Ninh: [Cảm ơn mà cũng nói giúp được à?]
——————
Tác giả có lời muốn nói:
Bất cứ ai trang điểm hết hai tiếng đồng hồ vào buổi sáng, mà lại bị người ta cho leo cây thì cũng sẽ tức điên người lên!!!
…
Mặc dù đạo diễn trong quán bar trông giống như đồ lừa đảo nhưng tôi đảm bảo anh ta là đạo diễn đứng đắn! Từng xuất hiện trong bộ truyện trước rồi, không biết có ai nhớ không?