Tiêu Yến quay người đi ra phòng tối, một đám người hầu cũng nối đuôi nhau mà ra, lưu lại một mình Bạch Lạc Tích quỳ trên mặt đất, hít sâu một hơi, chậm rãi đứng dậy, sửa lại một chút quần áo có chút nhăn nheo, cất bước đi theo.
Tốc độ của Tiêu Yến cũng không nhanh, nhưng đối với Bạch Lạc Tích bị thương nặng vẫn là rất gian nan, hôm qua vốn là say rượu, hôm nay lại không làm sao ăn uống, hiện tại bước chân có chút phù phiếm.
"Nhanh chút." Tiêu Yến quay đầu lại nhìn Bạch Lạc Tích chậm rãi tiến lên.
"Vâng." Không dám có bất kỳ chần chờ nào, lập tức nhịn xuống không khỏe của thân thể, tăng nhanh bước chân đuổi tới.
Thấy Bạch Lạc Tích đuổi tới, Tiêu Yến lại tiếp tục cất bước tiến lên, chỉ là tốc độ so với vừa rồi càng thêm chậm rãi.
Tẩm cung.
Tiêu Yến tựa ở trên giường mềm, mắt lạnh nhìn Bạch Lạc Tích cúi đầu đứng ở một bên, khuôn mặt nhỏ trắng xám, áo trắng trên người cũng bởi vì một ngày đêm ở trong phòng tối mà bị nhuộm đen, hiện ra chủ nhân càng thêm chật vật.
"Đi tắm rửa thay y phục trước." Tiêu Yến biết Bạch Lạc Tích thích sạch sẽ, dù cho ở trong quân doanh cũng là chưa bao giờ thân nhuộm bùn đất.
"Vâng." Bạch Lạc Tích theo bản năng đáp lại, sau đó quay người muốn đi, mới vừa bước ra một bước, thì lập tức ở tại chỗ, nàng phát hiện mình đang ở tẩm cung của Tiêu Yến, vậy tắm rửa..
"Người đâu, mang Điện hạ đi tắm." Tiêu Yến nhìn ra lúng túng của Bạch Lạc Tích, trong lòng không tự giác buồn cười, khi còn bé ngày ngày dính ở bên cạnh chính mình, tắm rửa cũng là chính mình đích thân làm, bây giờ cũng biết thẹn thùng.
Nhìn theo bóng lưng của Bạch Lạc Tích, Tiêu Yến vui mừng quyết định năm đó của chính mình, trong triều đình toàn bộ hoàng tộc thân thích ký một lá thư, yêu cầu Tiêu Yến nghiêm trị tội nhân phản bội, Bạch Lạc Tích đương nhiên cũng ở trong đó, đứa trẻ chính mình nuôi dưỡng ở bên người mười năm, Tiêu Yến tất nhiên là không đành lòng, chỉ là không xử trí dùng cái gì bình phục nhiều người tức giận, tuy đứa nhỏ này chịu khổ mấy năm, nhưng cuối cùng cũng coi như bảo vệ được tính mạng, bây giờ lần nữa hồi kinh, tâm tình phẫn nộ năm đó đã hòa hoãn rất nhiều.
Tiêu Yến mặc dù đối với việc năm đó mang trong lòng khúc mắc, cũng âm thầm tra nhiều năm, chỉ là Bạch gia đã bị diệt môn, rất nhiều chuyện không có chứng cứ, nhớ nhung nhiều năm chia lìa để cô từ từ nhạt dần phẫn nộ và hoài nghi của năm đó, chỉ là mỗi lần thấy được tính tình hào hiệp của Bạch Lạc Tích cùng Bạch Hiên giống nhau như đúc, cô thì không cách nào khống chế oán hận của chính mình.. Đã từng nếm trãi nhiều biến cố, gặp gỡ và gút mắc với Bạch Hiên, khiến vị vương giả quát tháo phong vân vô cùng đau đớn, từ sau khi Bạch Hiên rời khỏi trái tim của Tiêu Yến dường như cũng đóng lại theo.