“Nghiêm!” Khẩu hiệu uy nghiêm vang lên, hai hàng người nhanh chóng thẳng hàng trên bãi tập. Trước ngực là bảng hiệu sáng lấp lánh: ACI – Hoa Hàng Quốc Tế.
Đúng vậy, công ty hàng không lớn nhất nước, Hoa Hàng Quốc Tế, cứ bốn năm một lần lại tiến hành thực tập cho tân phi công. Huấn đạo viên Lý Linh nhìn mười lăm sinh viên xuất sắc, không khỏi cảm thán, tuổi trẻ thật là tốt!
“Các cậu đều là sinh viên xuất sắc, tôi biết. Nhưng, ở nơi này, sinh viên xuất sắc hay người thường không có gì khác nhau. Trước kia cũng có người, ỷ mình là sinh viên xuất sắc, xem thường người khác, không luyện tập cho tốt. Kết quả đều là dọn hành trang về nhà! Muốn trở thành một phi công có đủ tư cách, nhất là một phi công chịu trách nhiệm về sinh mạng hành khách, kinh nghiệm thực tiễn mới là quan trọng nhất!” Cảm thán lại cảm thán, nói văn hoa là khuyên răn. Lý Linh bắt đầu khuyên răn uy phong lẫm lẫm, thập phần khí thế, vừa nhìn đã thấy đây là thói quen của một huấn đạo. Hắc… lính mới các cậu tự cho là mình rất giỏi, không đối đãi với các cậu như vậy là không được.
“Tốt lắm! Bây giờ nghỉ ngơi đi. Kỳ này đội trưởng đội phó là ai? Lại đây gặp tôi một chút!” Sau khi thao thao bất tuyệt một lúc, Lý Linh gọi đội trưởng đội phó lên, nghĩ cũng nên giải thích cho tân sinh cách cư xử một chút.
“Hức!” May là Lý Linh đã quen nhìn qua vô số loại người, lần này cũng phải ngây ngẩn. Hai người trẻ tuổi trước mặt, thật đúng là anh tuấn rắn rỏi, diện mạo bất phàm, đồng phục trang bị trên người quả thực tuyệt, thật đẹp a! “Khụ.” Ý thức được chính mình có điểm thất thố, Lý Linh vội ho một tiếng, nhìn thoáng qua bảng hiệu trên ngực, gật đầu nói: “Thích Thiếu Thương, Cố Tích Triều. Các cậu ai là đội trưởng?”
“Là tôi.” Người con trai có khuôn mặt tròn tròn vội vàng đáp, còn ngượng ngùng khẽ cười một chút. Lý Linh trong lòng lập tức có cảm tình, đứa nhỏ này cũng không tồi, có vẻ rất thành thật. So với người kia, mí mắt một chút cũng không nâng lên, quả nhiên là kiêu căng, có chút chọc cho người ta chán ghét. Lý Linh dù sao cũng là người từng trải, trước khi tỏ thái độ còn phải đợi quan sát thêm.
“Thích Thiếu Thương?”
“Đúng vậy!”
“Cậu cùng tôi đến văn phòng mang tài liệu học tập đến. Cố Tích Triều phải không, cậu ở lại chỗ nào sắp xếp lại tư liệu học viên một chút.”
Người tên gọi Cố Tích Triều sắc mặt thay đổi, không nói gì.
Ngày huấn luyện đầu tiên trôi qua trong căng thẳng và hưng phấn của các tân sinh. Mọi người đều đoán được Lý Linh trọng dụng Thích Thiếu Thương. Nhắc đến Thích Thiếu Thương, ông rất khoan dung, nói rằng anh vóc người cao lớn, gương mặt lại tròn tròn như búp bê, khi cười hai má lại lộ lúm đồng tiền thật sâu làm người khác thấy thật dễ chịu. Kết quả là, cho dù đến nơi nào, ứng cử vị trí trong ban uỷ hội, học uỷ hội đều là anh, muốn trốn cũng không thoát. Mọi người dường như cũng có thói quen, có chuyện gì đều đi tìm anh, khắp nơi đều có bằng hữu, thật giống với nhân vật có thể hô phong hoán vũ. Mà hiện tại chức vụ anh rất cao, đúng là giống nhân vật ấy thật.
“Lão Thích, lúc này cậu lại được thăng chức. Xem ra trong đám anh em, cậu có triển vọng nhất. Sao, đi ra ngoài nhậu một trận không? Tôi gọi Hồng Lệ.” Hách Liên Xuân Thuỷ, con trai phó chủ tịch Hoa Hàng, là bạn thân từ nhỏ đến lớn của Thích Thiếu Thương, nhìn qua tuy là phong lưu vô hạn, thực chất thâm tâm lại si mê một bóng hồng nhan. Ai, tiếc rằng người trong mộng lại thích bạn thân của mình, khiến anh buồn bực không ít. Tuy nhiên, là người lớn, dù thế nào cũng phải cạnh tranh công bằng mới đúng.
“Hách Liên, đêm nay vậy là được rồi. Ngày mai còn phải tập huấn, cậu cũng nên dừng lại là vừa.” Thích Thiếu Thương cảm thấy nóng nực, cởi áo ra vất trên vai, ánh hoàng hôn màu phủ trên da thịt, đường cong cơ thể như điêu khắc, thực làm loá mắt người.
“Được được, nhưng tôi phải nói cái này. Tôi thực không hiểu, cậu thờ ơ với Hồng Lệ như vậy, cô ấy sao cứ một mực nghĩ đến cậu!” Hồng Lệ chính là người trong mộng của Hách Liên, là “Không thừa chi hoa” Tức Hồng Lệ Tức đại mỹ nữ, năm đó ở trường cô ấy thấy hợp ý với Thích Thiếu Thương, song thái độ của Thích Thiếu Thương… Hách Liên có nghĩ thế nào cũng không thông.
“Nè, cậu sẽ không hiểu, con gái thích chính là cái luận điệu này. Giống như cậu, cả ngày đi đuổi đánh người khác, làm người ta phiền chết, sao có thể thích cậu?” Mục Cưu Bình đi tới vỗ vai Hách Liên cười nhạo, tên này là bạn họ, ngày thường một mực nể phục Thích Thiếu Thương, cho nên trong lòng đã sớm xem Tức Hồng Lệ như chị dâu tương lai.
“Lão Mục chết tiệt, cậu dám cười nhạo bổn thiếu gia!” Hách Liên trừng mắt, đuổi đánh Mục Cưu Bình, hai người hi hi ha ha vừa đánh vừa chạy.
“Ai…” Thích Thiếu Thương không còn cách nào, chỉ biết lắc đầu, đúng là hai đứa dở hơi! Đang định mang theo quần áo rời khỏi, bỗng thoáng nhìn thấy một người đang chậm rãi đi tới. Ánh hoàng hôn kéo dài bóng lưng cậu, dáng vẻ có chút tiêu điều.
Trong lòng tự dưng cao hứng, Thích Thiếu Thương vội vàng chạy đến vỗ vai cậu: “Nè, đang nghĩ gì vậy?” Người nọ ngẩng mặt nhìn lên, cười cười, đôi mắt sâu như chim ưng, gương mặt đầy đặn nho nhỏ như búp bê — chính là người đã bị Lý Linh sai “sắp xếp lại tư liệu”, Cố Tích Triều.
“Sao vậy? Không vui?” Thích Thiếu Thương thừa nhận cho đến bây giờ là tấm gương về mặt công tác tư tưởng, ai từng tiếp xúc với anh, không ai không hài lòng. Vậy nhưng, đối với Cố Tích Triều, anh cho đến bây giờ dường như vẫn không thành công…
“Không có.” Vô tình nhìn thấy nửa người trên để trần của Thích Thiếu Thương, Cố Tích Triều cảm thấy mặt hơi nóng lên, vội vàng nhìn đi nơi khác.
“Vậy là tốt rồi. Ai chà, muốn uống một chén không?” Khi nói có chút hoảng, Thích Thiếu Thương, cậu quên rằng cậu vừa từ chối lời mời của Hách Liên Xuân Thuỷ sao?
“Không cần, tôi mệt rồi, muốn về nghỉ.”
“Ai, lúc nào cũng thờ ơ như vậy, khó trách cậu không có bạn!” Thích Thiếu Thương nghĩ thầm. Có điều, nói đến bạn bè, Cố Tích Triều cũng có, chẳng qua đều là con gái. Ai bảo cậu là người đẹp trai nhất, ngày ngày các cô đều tìm cậu, thường xuyên qua lại, nhưng Cố Tích Triều đều tỏ vẻ lạnh nhạt, gặp phải cũng chỉ khách sáo vài câu mà thôi. Cổ nhân có nói: Mỹ nhân lạnh lùng tựa băng tuyết. Cho nên biệt danh của Cố Tích Triều là “Anh đẹp trai lạnh lùng như băng tuyết”.
“Đang nghĩ gì vậy?” Cố Tích Triều thấy Thích Thiếu Thương mãi không nói gì, khẽ cười.
“A, không có gì.” Thích Thiếu Thương vội vàng che giấu, “Tích Triều, ký túc xá của chúng ta sát vách nhau, cậu nếu không có việc gì thì qua phòng tôi chơi một chút đi.”
“Cám ơn cậu đã mời. Nhưng hôm nay quả thực hơi mệt, tôi đi trước.” Cố Tích Triều nói xong, xoay người bước đi. Thích Thiếu Thương trong lòng không khỏi thấy sụp đổ, không có chút cảm xúc.