Vốn dĩ sau khi kết hôn 3 ngày thì cô dâu phải về nhà mẹ.
Nhưng Từ Đan Đan một chút cũng không muốn trở lại căn nhà đó.
Ba người kia mới là gia đình, còn cô căn bản chỉ là kẻ thừa thải trong cuộc sống của họ.
Bây giờ họ có cuộc sống của riêng họ, cô cũng có cuộc sống của riêng cô, một chút cũng không muốn dính dáng gì tới nhau.
Nhưng nếu cô không trở về, thì mọi người sẽ nói cô bất hiếu, xem cô là một đứa chẳng ra gì.
Đi cũng không được, mà không đi cũng không ổn.
Cuộc đời cô vậy mà cũng có lúc rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Buổi tối lúc ăn cơm, Từ Đan Đan đem chuyện này nói với Dịch Thiên Kỳ, lại nhận được một câu nói của hắn khiến cô im miệng:
"Lúc ăn cơm, đừng đem những chuyện này ra nói, sẽ khiến tôi ăn không ngon miệng."
Từ Đan Đan biết hắn không thích gia đình mình, nên cũng không nói nữa.
Cùng lắm thì ngày mai cô tự mình về, nghe giáo huấn một chút là ổn thôi.
Con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, cô mang trên người danh phận là vợ của Dịch Thiên Kỳ, bọn họ chắc không dám làm gì quá đáng với cô đâu.
Vốn là cô không nhắc đến nữa, nhưng trước khi ngủ Dịch Thiên Kỳ lại chủ động nhắc đến chuyện này với cô "Ngày mai tôi có việc, em cứ đi trước đi, xong việc tôi sẽ đến với em."
"Thật ra, anh không đến cũng được."
"Tôi không đến, họ chịu để yên cho em sao?"
Dịch Thiên Kỳ biết rõ người vợ hiện tại của mình chính là cái gai trong mắt Từ gia.
Có hắn bên cạnh, bọn họ sẽ nể mặt, còn không có, không biết cô lại phải chịu ủy khuất gì nữa.
Quả đúng như Dịch Thiên Kỳ dự đoán, ngày hôm sau khi Từ Đan Đan một mình trở về, bọn họ lại bày ra vẻ mặt chán ghét hỏi cô:
"Chỉ có mình con về thôi à?"
"Vâng, Thiên Kỳ anh ấy, bận chút việc."
Phương Từ Anh biết Dịch Thiên Kỳ không đến, lập tức thay đổi thái độ với cô "Bận việc, hay là vốn không muốn cùng cô về.
Cái mặt của cô, tôi nhìn còn ghét, nói chi đến người nhà họ Dịch.
Cô chẳng qua chỉ là công cụ chúng tôi đem đi gán nợ, còn mơ tưởng bản thân thật sự trở thành thiếu phu nhân của nhà họ Dịch rồi à?"
"Con không dám."
"Cút đi, đừng ở trước mặt tôi làm chướng mắt."
Từ Diệu Khánh nghe vợ mình đuổi người, liền ngăn lại, nhưng mục đích của ông ta chẳng tốt đẹp gì "Sao lại đuổi đi? Nó về rồi thì cũng nên nấu một bữa cơm chứ, làm gì có việc dễ dàng tha cho nó như vậy.
Mau đi vào trong nấu cơm."
Cô nghe lời đi vào trong nấu cơm.
Từ trước đến nay cơm của họ ăn đều là do cô nấu.
Phương Từ Anh từ đó không cần phải động tay đến, mà Từ Diệu Hàm cũng không động đến một ngón tay.
Sau khi cô gả đi, bà ta lại phải tự mình nấu cơm.
Bởi vì đang thiếu nợ, chỉ có thể cơm canh đạm bạc, hôm nay nhân lúc cô về phải bắt cô nấu một bữa hoành tráng cho bọn họ ăn chứ.
Sau khi nấu xong, bọn họ lại dở lại trò cũ, tự mình ngồi vào bàn ăn, bắt cô đi làm những việc khác.
Thật nực cười, người ta ở nhà thì là công chúa nhỏ của ba mẹ, đến nhà chồng mới phải làm việc, cô thì ngược lại.
Từ Đan Đan đi đến chỗ máy giặt, đem đồ vừa giặt xong đi phơi.
Nào ngờ chỉ mới phơi được một nửa đã bị Từ Diệu Hàm kéo xuống.
Hóa ra trong lúc bọn họ đang ăn uống vui vẻ, Dịch Thiên Kỳ lại tự nhiên bước vào.
Hắn nhìn ba người đang quây quần ăn cơm, không nói không rằng đi đến ngồi xuống, khiến Từ Diệu Khánh giật bắn mình.
Giọng điệu của hắn nghe ra không có một chút kiên nhẫn nào hỏi ông ta:
"Ba vợ, sáng nay vợ con nói là về đây thăm mọi người, vậy bây giờ cô ấy đâu rồi?"
"À, cái này..."
Từ Diệu Khánh không biết nên nói gì, Phương Từ Anh liền nhanh chóng ra hiệu cho con gái chạy lên kéo cô xuống.
Từ Diệu Hàm ngay lập tức làm theo, không dám chậm trễ.
Khi cô xuất hiện trước mặt hắn, bà ta lại bày ra bộ mặt hiền từ nói:
"Ây da, cái con bé này, đến giờ ăn cơm không ăn, lại chạy đi đâu không biết.
Con xem, như vậy về nhà chồng sao mà được chứ.
Mau ngồi xuống ăn cơm nào.
Diệu Hàm, mau lấy chén đũa cho chị và anh rể, mau lên!"
"Không cần đâu, cơm ở đây, tôi ăn không quen."
Dịch Thiên Kỳ nói một câu khiến Từ Diệu Khánh lập tức tái mặt.
Ông ta làm sao không hiểu được ý của hắn chứ.
Ông cố trấn tĩnh, cười giả lả đáp lời:
"Đúng đúng, cơm canh đạm bạc, không hợp với khẩu vị của giám đốc Dịch.
Là do chúng tôi chuẩn bị không tốt, xin thứ lỗi."
"Vậy xin phép ba mẹ, tôi đưa vợ tôi về.
Cô ấy bị bệnh, trong người không khỏe, không thể ở ngoài quá lâu."
"Ờ được được.
Giám đốc Từ đi thong thả."
Dịch Thiên Kỳ đi đến bên cạnh đặt tay lên vai cô, chu đáo hỏi thăm, còn cầm túi xách giúp cô, sau đó thì thong thả bước đi.
Một màn này khiến người nhà họ Từ sợ hãi, biểu hiện như vậy, chứng tỏ hắn rất cưng chiều cô.
Liệu cô có nói ra việc họ bắt nạt cô không? Như vậy thì chết chắc.
Từ Đan Đan ngồi trên xe không nhịn được mà bật ngón cái khen ngợi Dịch Thiên Kỳ.
Lúc nãy bọn họ vô cùng hùng hổ bắt cô làm này làm kia, vậy mà khi hắn xuất hiện thì như con rùa rụt cổ.
Nhìn gương mặt méo mó của từng người, không tránh khỏi trong lòng có chút thoải mái.
Dịch Thiên Kỳ dừng đèn đỏ, nhìn sang gương mặt tươi cười của cô, lại đắc ý hỏi "Hôm nay tôi giúp em như vậy, em định trả ơn tôi thế nào đây?"
"Anh muốn gì?"
"Hiện tại thì tôi chưa biết.
Vậy đi, tạm thời tôi cho em nợ, đợi tôi nghĩ ra rồi sẽ đến đòi nợ em."
"Được."
Hai người nói chuyện vô cùng vui vẻ, mà ở Từ gia lúc này thì loạn đến gà bay chó sủa, nguyên nhân chính là Từ Diệu Hàm làm loạn..