Dịch Thiên Kỳ tuy có những lúc hơi khó hiểu, nhưng chung quy hắn vẫn rất tốt.
Chỉ cần cô nói thích thứ gì, muốn cái gì, hắn đều đáp ứng, mà cho dù cô không nói, hắn cũng sẽ làm.
Ví dụ như hắn thấy cô bình thường ngồi ở sofa cong lưng vẽ vời, hắn liền nghĩ đến việc chuẩn bị cho cô một phòng vẽ riêng.
Hắn chọn một phòng trống cạnh bên thư phòng, đem những vật dụng không cần thiết vứt đi hết, sau đó mua bàn ghế mới, dụng cụ, còn kê một cái giường nhỏ để khi cô mệt có thể nghĩ ngơi.
Hắn còn đặc biệt đặt một cái tủ kính trong góc phòng, đặt chiếc váy cưới của cô ở đó.
Hắn chuẩn bị rất tỉ mỉ, mọi thứ đều tự tay mình sắp xếp, không để người khác động tay vào.
Đến cả Từ Đan Đan cũng không biết chuyện này.
Khi hắn dẫn cô đến xem, cô mới biết hắn gần đây cứ lén la lén lút, thì ra là vì chuẩn bị cái này cho cô.
Từ Đan Đan bị hắn làm cảm động đến phát khóc, liền bị hắn trêu:
"Đừng có khóc nhè đấy, tôi không biết dỗ trẻ con đâu."
Mặc dù trêu cô, nhưng hắn rất dịu dàng lau đi giọt nước mắt trên má.
Dịch Thiên Kỳ là một người dịu dàng, chỉ là đôi lúc có hơi thiếu đánh một chút.
Buổi sáng Dịch Thiên Kỳ đi làm mà không ăn sáng, hắn nói hôm nay có hợp đồng quan trọng nên phải đến sớm để chuẩn bị.
Hắn đi được tầm 20 phút, Từ Đan Đan cũng vừa ăn sáng xong thì nhận được điện thoại của hắn.
Cô vừa nhận máy đã nghe thấy giọng nói hốt hoảng của hắn:
"Đan Đan, em có đang rảnh không?"
Dịch Thiên Kỳ từ trước đến nay luôn là người bình tĩnh trước mọi chuyện, lần này hắn hốt hoảng như vậy, chắc hẳn chuyện này rất quan trọng, cô lập tức trả lời hắn:
"Có, anh cần gì sao?"
"Em lên thư phòng, xem thử trên bàn có một tệp hồ sơ màu xanh lam không?"
"Để tôi lên xem."
Từ Đan Đan chạy nhanh lên lầu, đi vào thử phòng xem.
Quả nhiên trên đó có một tệp màu xanh lam, trên đó có viết tên của hắn.
"Cái tệp có viết tên anh đúng không?"
"Đúng rồi.
Bây giờ em lập tức đem nó đến công ty cho tôi, tôi đang cần gấp."
"Được, tôi lập tức đi ngay."
Từ Đan Đan vừa tắt máy liền đi thay đồ, sau đó nói với thím Chu rồi bắt taxi đến Dịch Tiêu.
Không ngờ giờ này rồi mà trên đường vẫn còn bị kẹt xe.
Cô sốt ruột lo lắng, chỉ còn 15 phút nữa Dịch Thiên Kỳ phải vào họp rồi, mà kẹt xe như vậy cũng phải hơi nửa tiếng mới có thể ra được.
Từ Đan Đan ôm tệp hồ sơ, hỏi tài xế:
"Có một con đường nhỏ, đi tầm 10 phút là đến, nhưng đường đó chỉ có thể đi bộ thôi."
"Cảm ơn bác tài." Từ Đan Đan lấy tờ 100 ra đưa cho bác tài rồi xuống xe "Không cần thối."
Từ Đan Đan men theo con đường nhỏ bác tài đã nói chạy thật nhanh.
Bởi vì mang giày búp bê, nên khi chạy như vậy có hơi đau chân, nhưng cô không để ý đến việc này.
Đột nhiên có một chiếc xe máy chạy ngược chiều va vào cô.
Chiếc xe đó chạy rất nhanh nên cô không thể né, bị ngã xuống, đầu gối và tay bị trầy xước.
Từ Đan Đan nén lại cơn đau đứng lên tiếp tục chạy đi.
Cuối cùng cũng có thể đến Dịch Tiêu.
Từ Đan Đan cúi người thở mạnh hai cái rồi bước vào trong.
Lễ tân nhìn thấy cô liền đứng lên hỏi:
"Tiểu thư, xin hỏi cô tìm ai?"
"Tôi tìm..." Từ Đan Đan cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình rồi nói tiếp "Tôi tìm...!Dịch Thiên Kỳ."
"Xin hỏi cô có hẹn trước không?"
"Không...!có."
"Vậy thì ngại quá, tôi không giúp được.
Giám đốc Dịch hiện tại sắp phải ký hợp đồng, không hẹn trước thì không thể gặp mặt."
Từ Đan Đan đưa tệp hồ sơ trong tay lên cho lễ tân xem, giải thích với cô ấy "Dịch Thiên Kỳ nói, anh ấy quên cái này, muốn tôi đem đến cho anh ấy."
"Cái này..."
Lễ tân cũng có chút khó xử.
Chỉ cầm theo một tệp hồ sơ nói như vậy, không biết là thật hay là giả.
Hiện tại hắn đang cần ký hợp đồng, lỡ có người muốn đến phá, dùng lý do này để lên gặp hắn, cô không chịu trách nhiệm nổi.
"Chị dâu?"
Lúc này phía sau cô vang lên một giọng nói, cả cô và lễ tân đều nhìn.
Từ Đan Đan nhìn người trước mặt, thấy có chút quen mặt, nhưng lại không nhớ nổi đã gặp ở đâu.
Người đó tươi cười tự giới thiệu:
"Tôi là Tô Viễn, chúng ta đã gặp nhau trong lễ cưới."
Tô Viễn? Hình như cô nhớ ra rồi, hôm đó người này làm phù rể, là bạn thân của Dịch Thiên Kỳ.
Lễ tân nhìn Tô Viễn cười nói với Từ Đan Đan liền thắc mắc hỏi:
"Tô tổng, vị này là...?"
"À, đây là vợ của giám đốc Dịch của cô đấy." Tô Viễn chuyển ánh mắt sang nhìn cô "Chị dâu, chị đến tìm Thiên Kỳ sao?"
Từ Đan Đan lúc này mới nhớ mình còn có việc "Đúng rồi, tôi đến đưa cho anh ấy hồ sơ, cái này rất quan trọng."
"Vậy mau đi thôi!"
Tô Viễn dẫn Từ Đan Đan vào thang máy.
Thang máy dừng lại ở tầng 12, hai người đi nhanh đến phòng họp.
Dịch Thiên Kỳ đứng đó xem đồng hồ, dâng vẻ lo lắng thường ngày không thể thấy.
Nhìn thấy Từ Đan Đan khập khiễng đi đến, hắn liền chạy đến hỏi thăm:
"Em sao vậy? Bị thương ở đâu?"
"Tôi không sao." Cô đưa tệp hồ sơ cho hắn "Anh mau vào trong đi, đừng để lỡ việc."
"Em đến phòng đợi tôi.
Tô Viễn, phiền cậu đưa em ấy đến phòng giúp tôi."
"Được, không thành vấn đề.".