“Thành tích năm nay của Colton cũng khá đấy, vượt mặt cả Học viện quốc phòng cơ mà.” Khi tất cả quan lớn đều kéo xuống xem, đại tướng Condon chú ý thấy trung tướng Komlo đứng đằng sau.
Ông ta còn có một thân phận khác, đó là Hiệu trưởng Học viện quân sự Colton.
Hiệu trưởng của sáu học viện quân sự dự thi hôm nay đều là tướng quân trong Quân đội, học sinh phía dưới đang thi đấu, mấy ông hiệu trưởng trong phòng không ngấm ngầm phân cao thấp mà được à?
“Đúng vậy, bọn trẻ năm nay rất cố gắng.” Đối diện với lời khen của đại tướng Condon, trung tướng kiêm hiệu trưởng Komlo chỉ gật đầu gượng gạo.
“Nhân tiện, năm nay công tử nhà trung tướng Komlo cũng đến tuổi nhập học rồi nhỉ, học sinh tới đích đầu tiên của Colton mang họ Komlo nè, chẳng lẽ nó là…” Đúng lúc này có người khác tiếp nối đề tài, trông quân hàm cũng là một vị trung tướng.
“Là thằng hai nhà tôi.” Hiệu trưởng Komlo trả lời ngay tắp lự.
“Ai? Thằng hai? Vậy con cả của Hiệu trưởng Komlo đâu? Cũng học ở Colton à?” Lập tức có người hỏi.
Nghe thấy vấn đề này, bả vai Hiệu trưởng Komlo thoáng cứng đờ, ông ta cười cười xoay người đi, định chuyển trọng tâm câu chuyện: “Tôi nghe thấy mùi bánh ngọt, chẳng lẽ các vị phu nhân chịu bố thí cho chúng ta ít đồ ngon rồi sao?”
Giọng ông ta hết sức mất tự nhiên, trung tướng Komlo nổi tiếng quy củ, làm gì thèm ngó ngàng tới mấy trò giải trí hưởng thụ, đã bao giờ nghe ông ta quan tâm đến những thứ đó đâu?
Nhưng lúc này ai cũng hiểu ông ta không muốn trả lời, vì thế người mới hỏi thức thời bước xuống bậc thang của trung tướng Komlo.
Tất cả mọi người đã qua bên cạnh bàn, trên đài kiểm duyệt chỉ còn mỗi trung tướng Komlo.
Đầu tiên, ông ta hài lòng lia mắt qua con trai út đứng đầu đội ngũ Colton, ngay sau đó…
Tầm mắt rơi xuống hàng cuối cùng của Học viện tổng hợp đế quốc, thời điểm bắt gặp bóng dáng nào đó bên trong, mặt ông ta bỗng chốc hiện lên nỗi phẫn nộ khó lòng xem nhẹ.
“Cái thằng kém cỏi!” Trung tướng Komlo mắng khẽ một tiếng, liếc mắt qua bóng dáng kia, cuối cùng phẩy tay áo bỏ đi.
***
Cũng không phải tất cả học sinh tiến vào sáu học viện quân sự lớn đều có thể đặt chân lên sân thi đấu, quân huấn là cửa thứ nhất, những người có thành tích không đạt chuẩn sẽ bị loại. Người có tư cách đại diện học viện tham gia thi đấu đối ngoại trước hết phải được học viện công nhận.
Cho nên, tố chất của tân sinh thuộc sáu học viện quân sự lớn đều vô cùng vượt trội.
Mà Học viện tổng hợp đế quốc thì bất đồng.
Trước lúc xuất phát, một huấn luyện viên uyển chuyển ám chỉ Mục Căn có thể loại một số học sinh, để giành được thành tích đẹp mắt hơn, hy sinh một chút cũng đáng.
Khổ nỗi Mục Căn nghe không hiểu ám chỉ của hắn.
Chẳng biết có phải cậu không hiểu thật không, nhưng cuối cùng huấn luyện viên kia không tiếp tục khuyên nhủ nữa. Đối với Học viện tổng hợp đế quốc – nơi mà tuyệt đại đa số học sinh không chọn con đường tòng quân trong tương lai, có lẽ thành tích quân sự cũng chả đại biểu cho cái gì.
Có điều, với Mục Căn thì hơi đáng tiếc.
Cậu nhóc ưu tú thế mà —
Dưới tình huống ấy, Avery cứ vậy chiếm được quyền theo người khác tham gia thi đấu.
Avery, tên đầy đủ là Avery Komlo, con trai trưởng của Hiệu trưởng Học viện quân sự Colton, cậu ta có một đứa em sinh đôi năm nay cũng nhập học. Song khác với Avery, em trai cậu ta vào Học viện quân sự Colton.
Gần như đời đời nhà Komlo đều tốt nghiệp từ Học viện quân sự Colton, Avery với thành tích lẫn tố chất thân thể hoàn toàn không đạt yêu cầu của Học viện quân sự Colton đã định trước sẽ khiến cha mình thất vọng.
Em trai giống cha, đều là Sa Xỉ long, một loài khủng long cực kỳ hung mãnh. Mà Avery lại giống mẹ, là một Đạo long, tuy rằng vóc dáng Avery to lớn hơn mẹ mình nhiều, nhưng Đạo long có tiếng linh hoạt, điều này ngược lại thành nhược điểm của cậu ta.
*Sa Xỉ long:
Lúc Avery sinh ra, cha cậu ta cũng rất mất hứng. Dựa theo học thuyết gen quy định chủng loài, sự chào đời Avery chứng tỏ gen Sa Xỉ long không mạnh bằng gen Đạo long, chuyện này không có khả năng, thế nên kẻ có lỗi là Avery.
Mà em trai mạnh mẽ tiến thêm một bước chứng thực luận điệu của cha.
Avery lớn lên dưới cái bóng của em trai, từ nhỏ đến lớn chưa từng nghe cha khen ngợi một câu, sau cùng vẫn là mẹ an ủi cậu ta.
“Con làm bánh ngọt rất ngon, con yêu, con thử thi vào Học viện tổng hợp đế quốc xem, mẹ cũng tốt nghiệp từ đó đấy, có rất nhiều thầy cô và bạn bè tốt, con không lo bị ăn hiếp đâu.”
Chính vì câu cuối cùng mà Avery quyết liều mạng nhỏ, ngày ngày cần mẫn học tập, dốc hết vận may cả đời thi đậu Học viện tổng hợp đế quốc.
Cậu ta rốt cuộc thoát khỏi bóng ma của cha và em trai.
Nhưng, ngay cả khi đã rời nhà, cậu ta vẫn là củi mục.
Không lấy tiếng nhờ vũ lực, nhưng mọi người trong Học viện tổng hợp đế quốc cũng rất mạnh, Avery mất mát phát hiện ra rằng bản thân ở đây vẫn yếu nhất. Mãi tới khi —
Cậu ta gặp Mục Căn.
Không tiếc hy sinh phần thi định vị của mình, lớp trưởng Mục Căn chẳng những tiết lộ chiêu liền kề bí mật cho cậu ta biết, mà còn khích lệ cậu ta.
“Chiêu phòng ngự của cậu là chuẩn nhất đó!”
Avery vụng trộm khắc ghi lời này trong lòng, cũng chép nó vào nhật ký, xem nó như lời khen đầu tiên mình nhận được trong đời.
Sau ngày ấy, cậu ta càng thêm nỗ lực, buông bỏ toàn bộ hạng mục huấn luyện, chuyên tâm luyện một chiêu kia. Avery cũng không hiểu vì sao mình làm vậy, nhưng… thể lực cậu ta không tốt, người ngợm cũng yếu ớt, hoàn toàn không thể trông cậy vào những hạng mục thắng nhờ tố chất thân thể. Nếu là cơ giáp… cơ giáp ban đầu của mọi người đại khái đều như nhau, chỉ cần mình thao tác thuần thục thì vẫn có hy vọng luyện thành.
Có lẽ còn một nguyên nhân quan trọng khác: Ba ba với em trai đều là thiên tài cơ giáp, Avery từ bé đã ngưỡng vọng ba ba mà lớn lên, trong thâm tâm hẳn vẫn hy vọng có thể tới gần ba ba và em trai thêm chút nữa. Đương nhiên, bản thân cậu ta chưa hề ý thức được điều này.
Avery suy nghĩ rất đơn thuần, ngày qua ngày luyện tập không ngừng nghỉ, tiếp theo đi tới sân thi đấu, rồi tái ngộ em trai.
Hôm qua lúc “Nhìn bên phải — nhìn”, Avery thấy được chút ít rung động trong mắt em trai, dẫu chỉ có chút ít, dẫu dành cho toàn bộ Học viện tổng hợp đế quốc chứ không phải nhắm vào mình, cõi lòng Avery vẫn thấp thoáng cao hứng.
Sau đó —
Đến hôm nay.
Tuy mỗi ngày cố gắng luyện tập, song Avery vẫn ngã xuống sau khoảng 120 km, lớp trưởng Kerry phải cõng cậu ta chạy về, bộ dạng hèn kém bị người cõng về rơi hết vào mắt em trai…
Ít tự tin mới gia tăng hôm qua loáng cái bị lau sạch, hôm nay Avery lại rơi vào uể oải.
Sau phần thi chạy đường dài, các tân sinh được bố trí nghỉ ngơi trong khoang ngủ đông một đêm, kế tiếp sẽ là các hạng mục đầy căng thẳng, khẩn trương.
Chiếu theo quy tắc, với những hạng mục phi tập thể, mỗi người chỉ được phép tham gia tối đa bốn hạng mục. Do đó, trong phần thi kế tiếp, lớp trưởng Mục Căn bắt đầu cân nhắc sở trường, thành tích khoá trước và nguyện vọng của từng người để phân chia hạng mục.
Tỷ như hạng mục bắn súng, mỗi học viện đề cử ba mươi học viên thi đấu, kết quả lấy theo điểm bình quân. Lớp trưởng Mục Căn dẫn đầu ba mươi học sinh thành tích tốt cùng tham gia hạng mục này, cậu ấy thiệt lợi hại! Thành tích của cậu ấy khiến mấy đứa học viện khác trợn tròn mắt, cả em trai cũng kém xa lớp trưởng Mục Căn.
Avery có phần kiêu ngạo vì lớp trưởng nhà mình, nhưng nghĩ đến bản thân lại khó nén tự ti.
Kết quả, Học viện tổng hợp đế quốc giành được hạng nhất trong hạng mục bắn súng, nếu thiên hạ thời nay mà ưa đeo kính thì thể nào thành tích ấy cũng làm kính rơi nát vụn đầy đất!
Môn trinh sát của lớp trưởng Mục Căn đứng đầu khóa trong cuộc thi nội bộ, nhưng do mỗi người chỉ được tham gia bốn hạng mục phi tập thể, nên lần này cậu ấy không thi đấu, hạng nhất thuộc về Học viện quân sự đế quốc.
Lớp trưởng nhà bọn họ… Không, thủ lĩnh của họ cũng lợi hại quá chừng, thành tích cao hơn em trai quá trời luôn.
Té ra em trai chẳng giỏi đến thế, nó cũng đâu phải vô địch, sau khi quan sát vài màn thi đấu, trong đầu Avery bỗng nảy sinh ý nghĩ như vậy.
Em trai đã thi đấu ba hạng mục phi tập thể, kế tiếp nó chỉ có thể so tài trong một hạng mục nữa thôi, Avery biết tỏng nó nhất định sẽ tham gia chiến đấu cơ giáp, nó giỏi nhất cái đó mà, Avery biết rất rõ.
Ba ba là Hiệu trưởng Học viện Colton, chắc mẩm ông luôn theo sát tiến trình thi đấu, Avery cũng biết điểm này.
Vì vậy, trước khi chọn người tham gia hạng mục chiến đấu cơ giáp, Avery rốt cuộc tìm tới Mục Căn, chậm chạp mà kiên định, nghiêm túc bày tỏ mong muốn dự thi với Mục Căn.
“Lớp trưởng Mục Căn, tôi chỉ tham gia một hạng mục này thôi, xin hãy cho tôi thi đấu.”
“Được.” Mục Căn cũng nhìn thẳng vào mắt Avery, chỉ chốc lát đã chấp nhận thỉnh cầu của cậu ta.
Thế nên, khi danh sách học viên tham gia hạng mục chiến đấu cơ giáp nộp lên hết, toàn thể ông lớn Quân đội đều thích thú khôn tả khi nhìn thấy hai học sinh họ Komlo trên danh sách.
Một là Alvin Komlo của Học viện quân sự Colton, mà đứa còn lại là Avery Komlo của Học viện tổng hợp đế quốc.
Nom sắc mặt xanh mét của Hiệu trưởng Komlo đang ngồi tại chỗ là hiểu, quan hệ giữa họ khỏi nói cũng biết.
“Hóa ra thằng lớn nhà Hiệu trưởng Komlo vào Học viện tổng hợp đế quốc hả? Vụ này… coi bộ lạ à nha? Tiện nói luôn, tôi cũng chả mấy khi nghe Hiệu trưởng Komlo nhắc tới thằng lớn đâu nghen ~” Hiệu trưởng Lara của Học viện quốc phòng đế quốc là đối thủ một mất một còn của Hiệu trưởng Komlo, bà tất nhiên không đời nào bỏ lỡ cơ hội chế nhạo Komlo.
Sắc mặt Hiệu trưởng Komlo càng xanh tợn.
“Xem sắc mặt của ngài có vẻ không giống khủng long gì hết, thoạt nhìn giống thực vật hơn nha!” Hiệu trưởng Lara cười sặc sụa.
Cuối cùng, Hiệu trưởng Odd muôn đời chỉ lo thân mình lại đứng ra giải vây cho Hiệu trưởng Komlo: “Nghe Huấn luyện viên bảo, tổng chỉ huy năm nay của học viện chúng tôi vô cùng xuất sắc, cực có mắt nhìn người, chắc hẳn mọi người đều nhìn ra qua mấy phần thi vừa rồi. Tôi tin tưởng ánh mắt của huấn luyện viên, đồng thời cũng tin tưởng mắt nhìn của tổng chỉ huy, bất cứ tân sinh nào nằm trên danh sách đại biểu Học viện tổng hợp đế quốc đều là lựa chọn thích hợp nhất.”
“Xin hết.”
Hắn cất giọng rất từ tốn, từ khi bước vô phòng, Hiệu trưởng Odd lần đầu tiên nói một tràng dài như vậy, còn nói tới hợp tình hợp lý, lý lẽ bằng chứng đầy đủ, Hiệu trưởng Lara nhất thời không cách nào phản bác, đành tha cho Hiệu trưởng Komlo.
Hiệu trưởng Komlo xưa nay nghiêm cẩn hữu lễ lại không cám ơn Hiệu trưởng Odd trước tiên, tầm mắt ông ta vẫn dán chặt lên danh sách trên màn hình, miệng mím thành một đường thật sâu.
Vòng thi chiến đấu cơ giáp mở màn trong bầu không khí kỳ dị ấy —
Cơ giáp là hạng mục bồi dưỡng trọng điểm của các học viện quân sự lớn, do vậy, đại biểu tham gia thi đấu hạng mục chiến đấu cơ giáp đặc biệt được chú ý, thành tích của phần tranh tài này cũng chiếm vị trí cực lớn trong tổng điểm, người thi đấu đều được tổng chỉ huy của mỗi học viện sàng lọc kỹ càng mấy lượt.
Vòng tranh tài này khác hẳn với vòng thi khác: Chiến đấu cơ giáp thực thi chế độ khép kín.
Bảy học viện thay phiên phái tuyển thủ bước ra, đối thủ của họ quyết định bằng cách rút thăm. Song phương giao chiến xong, người thắng có thể rút đối thủ kế tiếp, mãi đến lúc bị đánh bại mới thôi, nếu vẫn thắng lợi thì có thể lưu lại tiếp, tận khi có ai đó hạ gục hắn.
Người thắng lợi cuối cùng đại diện cho chiến thắng của học viện.
Quy tắc hết sức tàn khốc, nhưng cơ giáp vốn chỉ có hạng nhất, không có chỗ cho hạng hai.
Muốn trở thành chiến sĩ cơ giáp, phẩm chất cơ bản nhất chính là tâm hiếu thắng chẳng gì sánh kịp, thậm chí dùng tâm ưa khiêu khích để hình dung cũng không ngoa.
Lần thi đấu này được tiến hành trên sân thi đấu chuyên dụng dành cho cơ giáp, các tân sinh chia làm bảy hướng vào chỗ. Đài quan sát trung tâm thuộc về nhóm ông lớn Quân đội, vị trí hai cánh bên dưới gần sân thi đấu hơn là của các huấn luyện viên.
Vladimir thực tình mù mờ trước quyết định của Mục Căn.
Vòng thi chiến đấu cơ giáp chỉ cho phép từng học viện đề cử mười tuyển thủ, học sinh có cơ hội tham gia thi đấu hầu như toàn nằm trong top mười chiến đấu cơ giáp ảo của các học viện. Vladimir không có ý kiến với chín tuyển thủ khác do Mục Căn lựa chọn, nhưng đến lựa chọn cuối cùng là Avery thì hắn chẳng tài nào hiểu nổi.
Không tìm ra lý do gì để Avery thay thế bất kỳ người nào trong chín người còn lại tham gia tranh tài, Mục Căn bèn nhường chỗ của mình. Học sinh nắm thành tích cơ giáp tốt nhất Học viện tổng hợp đế quốc lại nhường suất thi đấu cho học sinh kém cỏi nhất, quả là —
Tùy hứng đến vô trách nhiệm
Nếu là học sinh khác làm thế, Vladimir ắt hẳn sẽ nghĩ như trên, song người lựa chọn hôm nay là Mục Căn, nên Vladimir giữ im lặng. Không chỉ hắn, Vladimir để ý thấy rằng: Bốn anh bạn đồng nghiệp cũng không phản đối cách chọn của Mục Căn.
Quả nhiên, biểu hiện gần đây của Mục Căn chẳng những chinh phục mình, mà còn chinh phục cả người khác nữa. Có thể Mục Căn là người không tuân theo lẽ thường, nhưng thằng bé tuyệt đối không lỗ mãng.
Nhiệt tình và bình tĩnh, lý trí cùng cảm tính, vận may và thực lực, toàn thân thằng bé tràn ngập mâu thuẫn, thoạt trông Mục Căn là một thiếu niên ngây ngô cực kỳ bình thường, song đôi khi lời nói hoặc hành động lại chỉ người trưởng thành từng trải qua tầng tầng lớp lớp chông gai trắc trở mới có thể lựa chọn, chính loại mâu thuẫn ấy tạo nên sức hút khó tin cho thằng bé.
Đúng vậy, chính là sức hút.
Hiện giờ thằng bé còn nhỏ, người lớn đã vậy, mà bạn học xung quanh cũng thế, ai ai cũng muốn tiếp cận Mục Căn theo phản xạ, nhưng đợi thằng bé lớn thêm chút nữa, thành thục thêm chút nữa, mọi người sẽ cảm thán loại năng lực này là “sức hút”.
Bởi không thể dự thi, nên trình tự thi đấu được Mục Căn điều chỉnh phá lệ tỉ mỉ.
Nếu không tính cậu, Domra là người sở hữu thành tích cơ giáp tốt nhất toàn khóa, thành thử được bố trí thi đấu sau cùng.
“Xin lỗi, cũng tại tôi tùy hứng nên gánh nặng đành giao cho cậu vậy.” Trước khi đi, Mục Căn thành khẩn xin lỗi Domra.
“Vô cùng vinh hạnh.” Domra lại cực kỳ phấn khích tiếp nhận nhiệm vụ. Trải qua khoảng thời gian ở chung, là người sớm nhất bị năng lực của Mục Căn thuyết phục, hắn hết sức kiêu hãnh vì được Mục Căn tin tưởng giao nhiệm vụ.
Mục Căn là kẻ mạnh đích thực, có thể thay cậu gánh vác trách nhiệm chứng tỏ hắn được kẻ mạnh thừa nhận!
Mục Căn nhắn nhủ một câu với từng học sinh dự thi, khi đến phiên Avery, Mục Căn chỉ tạo một tư thế: Một tư thế Avery vô cùng quen thuộc, chiêu phòng ngự.
Avery trịnh trọng gật đầu, hơi khom người cung kính trước Mục Căn.
Sau đó, trong tiếng cổ vũ của các tân sinh, mười học sinh đại biểu Học viện tổng hợp đế quốc tham gia vòng thi chiến đấu cơ giáp quyết chí bước lên lối đi dài hẹp thông đến sàn đấu!
Là đội ngũ xuất sắc nhất năm ngoái, Học viện quân sự đế quốc không cần tham gia vòng thi thứ nhất, tuyển thủ đại diện cho sáu học viện khác sẽ lên rút thăm, mỗi tổ gồm hai học viện đấu với nhau, ba học viện chiến thắng và Học viện quân sự đế quốc cùng tiến vào vòng hai, rồi lại rút thăm đọ sức hai hai, cuối cùng loại đi hai học viện, hai học viện còn lại tranh đoạt ngai vàng hạng nhất.
Dạng thi thố này buộc các học viện phải xuất ra học sinh mạnh nhất tiến hành thi đấu, bởi không được phép thua trận nào. Một khi học sinh trước đó bị thua, học sinh tiếp theo sẽ gánh áp lực gấp bội!
Dưới ánh nhìn chăm chú của toàn trường, sáu học viện phái đại biểu đi rút thăm. Trọng tài công bố tên của song phương đối chiến theo kết quả ngẫu nhiên, lần lượt là: Học viện quốc phòng đế quốc vs Học viện quân sự Downland Offa!
Học viện quân sự Horsey vs Học viện quân sự Gerando!
Học viện quân sự Colton vs Học viện tổng hợp đế quốc!
Thời điểm tổ học viện thứ tư vang lên, tầm mắt của các ông lớn trên khán đài đồng loạt chĩa vào Hiệu trưởng Komlo.
Cặp song sinh nhà Komlo chia nhau góp mặt trong danh sách tuyển thủ của hai học viện dự thi, nhà Komlo nội đấu – thật cứ như cuộc tỷ thí do số mệnh an bài vậy!