“Được rồi, được rồi, lập tức là có thể ăn cơm rồi!” Tần Hiểu Lăng hưng trí bừng bừng bưng mâm cơm lên, vừa vào cửa liền nhìn thấy một cô gái xa lạ ngồi bên cạnh Thẩm Văn Hãn.
Cô ngẩn ngơ, đặt mâm lên bàn, bất an xoa xoa tay lên tạp dề, “Vị này là...”
Khóe miệng Ôn Như Thị cong lên một độ cong thích hợp, ôn hòa mà xa cách hơi gật đầu chào, cũng không đáp lời. Lễ phép là một chuyện, nhưng cô lại không có dự định làm khuê mật với cô, làm tốt quan hệ? Thôi đi, các cô vốn là người của hai thế giới.
Mẹ Trầm cũng không chú ý tới Tần Hiểu Lăng câu nệ, tự nhiên tiếp lấy câu chuyện: “Con bé chính là vợ mới cưới của Văn Hãn, trở về ở hai ngày, Hiểu Lăng à, cháu nếu có rảnh thì cùng chị dâu đi dạo xung quanh nhé.”
Một bên Thẩm Hương mím mím môi: “Chị Hiểu Lăng làm gì có thời gian bồi chị ấy chứ, người ta còn phải đọc sách mà.”
Đương nhiên phải đọc sách, Ôn Như Thị cụp mắt nhìn chăm chú vào bát sành trước mặt. Tần Hiểu Lăng không đọc sách sao có thể "đáp lên" Tống Ti Cật sống ở thành phố chứ.
Rất rõ ràng mẹ Trầm giải thích đã kích thích đến tiểu bạch hoa nữ chính thầm mến anh hai Thẩm đã lâu.
Cặp mắt to tròn của cô qua lại nhìn hai người vài lần, đột nhiên xoay người đi ra cửa, trong lời nói không che dấu được hoảng loạn: “Còn có mấy món nữa, rất nhanh là xong, mọi người ăn trước không cần chờ cháu.”
Liếc mắt nhìn Thẩm Văn Hãn an nhiên ngồi bên cạnh mình, Ôn Như Thị thật sự cảm thấy có chút không đáng cho nữ chính.
Đều ở chung hơn mười hai năm, đã là từ nhỏ cùng nhau lớn lên cô cũng không tin Thẩm Văn Hãn thật sự không chút nào cảm giác được có một người một mực im lặng thích mình. Đợi đến khi người ta yêu người khác anh ta mới hậu tri hậu giác phát hiện tầm quan trọng của người ta. Đây rốt cục là cần có bao nhiêu tự cho mình là trung tâm mới có thể đối cảm tình của người ta làm như không thấy như vậy?
Có điều chậm chạp một chút, ích kỷ một chút cũng tốt, để cô đỡ phải tốn công đi làm mấy chuyện hủy nhân duyên người khác.
Không khí trên bàn cơm cũng không tốt, dường như là bởi vì nhiều thêm một Ôn Như Thị không quen thuộc, tất cả mọi người đều không được thoải mái. Nhìn dáng vẻ dùng cơm nhã nhặn của cô, Tần Hiểu Lăng ngay cả thanh âm uống canh cũng đè thấp hơn rất nhiều, nhưng vẫn không có biện pháp tao nhã giống cô.
Đùa, lễ nghi ăn uống của cô là khi tiến hành nhiệm vụ quý tộc huấn luyện ra, hơn mười năm không ngừng kiên trì đã sớm khắc tất cả vào trong xương tủy.
Bất kêt lúc này cô là cẩm y hoa phục, hay quần áo tả tơi, dáng ngồi đoan chính, sống lưng thẳng tắp đều sẽ không một chút khác biệt. Cho dù ba của Ôn Như Thị có ở đây cũng không thong dong bình tĩnh được như cô, huống chi là một cô gái nhỏ lớn lên trong thôn.
Đối với bản thân không ăn khớp, Ôn Như Thị không phải không biết, cô cũng rất bất đắc dĩ. Nhưng nhà họ Ôn cũng được coi là nhà có thân phận, muốn để cô bớt làm cao đi nhân nhượng người khác, chắc hẳn cho dù là nguyên thân cũng không chịu làm vậy.
Một bữa cơm mọi người đứng ngồi không yên, ở quê phân lượng đồ ăn mặc dù đầy đủ, nhưng dù sao cũng không hợp khẩu vị của cô. Đợi ăn được 6, 7 phần no, Ôn Như Thị liền buông bát đũa xuống, dời tầm mắt về hướng thím Thẩm, nhẹ giọng nói: “Xin hỏi, có khăn giấy không?”
“A? Có, có.” Thím Tần thấy đại tiểu thư dè dặt như vậy, nhanh chóng đẩy con gái một cái, “Còn không mau đi lấy giấy cho khách.”
Tần Hiểu Lăng bụng đầy ai oán đứng lên, từ trong phòng mình lấy ra một cuộn giấy còn chưa dùng, đưa đến trong tay Ôn Như Thị. Ôn Như Thị lễ phép nói cám ơn, trực tiếp bóc ra nhẹ nhàng lau khóe miệng: “Cháu ăn xong rồi, mọi người chậm dùng.”
Thẩm Văn Hãn không quen nhìn cô ra vẻ ta đây, chỉ coi là cô cố tình muốn biểu hiện ra vẻ ta đây hơn người, anh ta gắp một đũa thịt xào vào trong bát mình, im lặng cúi đầu ăn.
Mẹ Trầm thấy không khí có chút tẻ nhạt, khô cứng cười cười: “Hiểu Lăng nấu ăn càng ngày càng ngon, không biết sau này nhà nào có phúc khí, có thể lấy được con bé làm đâu đây.”
Chính chủ bị nhắc tới cúi đầu, sắc mặt thoắt đỏ thoắt trắng, thấy thế nào cũng không giống chỉ xấu hổ. mẹ Trầm không biết không khỏi không nói nữa.
Ôn Như Thị nhịn không được quét mắt nhìn Thẩm Văn Hãn đang chuẩn bị ăn bát thứ ba một cái.
“Nhà ai” này còn có thể là ai, dưới tình huống bình thường là Tống Ti Cật, đến khi Thẩm Văn Hãn phát điên, Tần Hiểu Lăng gả ai cũng không được, chỉ có thể bị con trai ngoan của bà nhốt trong tầng hầm tùy ý làm nhục.
Vốn sau khi ăn xong mẹ Trầm còn định ở lại nhà họ Tần nói chuyện phiếm cũng buông tha cho ý nghĩ này. Hôm nay không khí thật sự không đúng, bà cũng không nói ra được chỗ nào không đúng, nhưng tóm lại trước mang con dâu về an trí tốt cái đã.
Đoàn người cáo từ ra về, sắc trời đã tối, Tần Hiểu Lăng tiễn người ra ngoài. Đến lúc Thẩm Hương đã cùng mẹ Trầm ba Thẩm đi rồi cô vẫn kéo Thẩm Văn Hãn nói chuyện lưu luyến không rời, tuyệt không bận tâm Ôn Như Thị đứng ở một bên ánh mắt dần biến lạnh.
“Anh hai, từ lúc anh đi lính, chúng ta đã rất lâu rồi chưa họp mặt, bọn Tiểu Quân Tiểu Vĩ đều rất nhớ anh,“ em gái Tần điềm đạm đáng yêu hai mắt đẫm lệ nhẹ kéo tay áo Thẩm Văn Hãn lưu luyến nói. “Không quá mấy ngày nữa anh lại muốn đi, hai ngày này trừ bồi chị Ôn, anh có thể rút ra chút thời gian cùng mọi người gặp mặt không?”
Anh hai? Cô ta thật cho rằng mình là Sử Tương Vân à, Ôn Như Thị da gà rơi đầy đất.
Không đợi Thẩm Văn Hãn mở miệng cô đã một bước chen vào, cầm lấy hai tay Tần Hiểu Lăng tự nhiên ngăn cách hai người, thân thiết như đã quen từ lâu: “Hai ngày nay chỉ sợ không được, ngày kia Văn Hãn theo chị về thành phố, phỏng chừng các em muốn gặp mặt phải chờ anh ấy chuyển nghề đã, còn có hơn nửa năm, rất nhanh.”
Về phần nửa năm sau, Thẩm Văn Hãn có còn trở lại ngôi làng nhỏ này không, thì không phải Ôn Như Thị định đoạt.
Tần Hiểu Lăng bị cô nắm chặt không còn cách nào khác, đành phải chờ đợi nhìn về phía anh hai Thẩm.
Nào biết Thẩm Văn Hãn vừa nghĩ đến ngày kia sẽ phải về nhà họ Ôn, trong lòng vốn không ngờ, căn bản là không có nhìn ra xin giúp đỡ trong mắt cô, chỉ nhàn nhạt mở miệng an ủi: “Sau này có thời gian anh sẽ trở lại gặp mọi người.” Dừng một chút, tựa hồ cảm thấy có chút lạnh lùng, lại nói thêm một câu, “Chăm chỉ đọc sách, thím Tần chỉ có một cô con gái là em, sau này còn muốn dựa vào em chiếu cố, đừng làm thím thất vọng.”
Mắt thấy ánh sáng trong mắt Tần Hiểu Lăng dần ảm đạm, khóe miệng Ôn Như Thị giật giật, kém chút thì mở miệng oán trách Thẩm Văn Hãn bất cận nhân tình. Trách không được sau khi người ta theo nam chính liền không quan tâm đến anh ta. So sánh giữa Thẩm Văn Hãn nghĩa chính ngôn từ, Tống Ti Cật lời ngon tiếng ngọt, thật là không thể bằng.
Đợi đến khi hai người chân chính đi xa nhà họ Tần, ba người nhà họ Thẩm đã sớm đi xa.
Có lẽ là bọn họ muốn cho hai người có cơ hội ở chung bồi dưỡng tình cảm, nhưng đàn ông kiểu như Thẩm Văn Hãn, nào có ai muốn cùng anh ta bồi dưỡng tình cảm là có thể bồi dưỡng.
Người đàn ông vô lương này, lúc trở về vẫn lựa chọn đường như lúc đi.
Trên cả con đường, trừ thanh âm gió thổi qua rau mạ ra, cũng chỉ có tiếng dế trong bụi cỏ. Anh ta tựa như một cái hũ nút, chỉ cúi đầu đi, không nói câu nào.
Thậm chí ngay cả đánh mất Ôn Như Thị từ khi nào anh ta cũng không biết.
Thẳng đến khi phát hiện mặt sau thiếu mất một người, Thẩm Văn Hãn sững sờ luôn. Anh ta dù có không thích Ôn Như Thị thế nào, cũng không đến mức người ta mới đến cửa một ngày đã làm mất.
Trong núi này tuy không có dã thú, nhưng rắn, côn trùng, chuột kiến linh tinh gì đó vẫn không ít, nếu Ôn Như Thị thật xảy ra chuyện gì không tốt, người làm chồng như anh ta cũng sẽ tâm lý bất an.
Đứng tại chỗ đợi một hồi lâu cũng không thấy bóng dáng cô theo kịp, Thẩm Văn Hãn đành phải dọc theo đường cũ quay lại tìm.
Cuối cùng vẫn là ở trên một gò đất tìm thấy cô gái không chút hình tượng ngồi trên đất, cô đang cởi giày, vẻ mặt ủy khuất nhìn mũi chân mình.
Thẩm Văn Hãn nhíu mày, cùng cô bảo trì cự ly 1m5: “Sao vậy?”
Bác sĩ nhân loại học Edward. Hoắc Nhĩ đưa ra một kết luận, mọi người kết giao với nhau có bốn loại khoảng cách.
Mà lúc này, chồng mới cưới của cô đang đứng cách cô trong phạm vi khoảng cách giữa 1m2 đến 3m7. Ôn Như Thị nhíu mày, bọn họ dầu gì cũng là vợ chồng, không nói đến thân mật tiếp xúc, liền ngay cả khoảng cách một người cũng không lấp kín được, vợ chồng cái rắm gì chứ.
Ôn Như Thị sóng mắt lưu chuyển, nghiêng đầu hơi cúi, làm ra bộ dáng hờn dỗi: “Chân đâu, đi không nổi.”
Thẩm Văn Hãn chần chừ một lát, anh ta không rõ, rõ ràng là tay không lên núi, lại tay không theo anh ta đi một vòng tròn trước khi ăn cơm, sao có thể đau chân đến mức không đi nổi.
Người phụ nữ này đến cùng là không thoải mái thật, hay là đang bới móc?
Thẩm Văn Hãn rốt cục tiến lên hai bước, “Đừng yếu ớt nữa, còn nửa giờ là đến nhà rồi.”
Ôn Như Thị trong lòng trợn trừng mắt, nếu cô thật sự lại ủy khuất mình đi theo anh ta một đường trở về, hôm nay cô liền thật sự theo họ "heo" luôn!
Một đôi chân ngọc đột nhiên duỗi đến trước mặt Thẩm Văn Hãn, năm ngón chân trắng mềm lại, móng chân màu hồng nhạt mượt mà sáng bóng, ngay cả đường cong ngón chân cũng mềm mại đến không thể tin được. Gò má Thẩm Văn Hãn đỏ lên, bỗng nhiên ý thức được oan gia vẫn luôn đối nghịch với mình, cũng chỉ là một cô gái.
Anh ta không được tự nhiên dời tầm mắt, vươn tay thả dịu tư thái, “Tôi đỡ cô.”
“Chẳng lẽ anh không nhìn thấy chân em mọc mụn nước à?” Ôn Như Thị nổi trận lôi đình chỉ chỉ bàn chân mình, ánh mắt anh ta kém vậy, lãnh đạo của bọn họ biết không!
“Cho dù bây giờ anh muốn đỡ em, em cũng đi không nổi.”
Cô liếc xéo anh vẻ mặt khó xử, lại bổ sung một câu, “Một bước cũng đi không nổi.”
Cuối cùng thấy rõ mấy cái mụn nước to nhỏ trên chân cô, Thẩm Văn Hãn có chút hối hận.
Ở trong lòng anh ta, tất cả phụ nữ đều giống mẹ anh ta và Tần Hiểu Lăng, có thể làm hết tất cả các việc trong nhà, cũng có thể đi khắp núi cắt rau cho lợn. Đừng nói là đi một đoạn đường, cho dù có chạy từ trên núi xuống chân núi mấy vòng cũng là chuyện bình thường.
Anh ta làm sao có thể nghĩ đến được, chỉ một chút khó dễ như vậy cũng khiến Ôn Như Thị khổ đến thế.
Mặc kệ nhà họ Ôn có ỷ thế hiếp người thế nào, Ôn Như Thị có không hiểu chuyện thế nào, nói đến cùng cô cũng là vợ anh cưới hỏi đàng hoàng. Ít nhất trước khi thương thế của cô tốt lên, anh là sẽ không tính tìm cô phiền toái.
Ôn Như Thị bĩu môi một cái, muốn chính là những lời này của anh.
Cô một tay chống đất đứng lên, vỗ vỗ đất cát trên người, Thẩm Văn Hãn đã bày xong tư thế, giang hai tay ghé lên tấm lưng rộng rãi của anh.