Doanh Câu vẫn duy trì nụ cười khủng khiếp, không thể không nói ánh trăng phía sau càng làm tôn lên vẻ ma mị của hắn: “Nếu như Hậu Khanh ngủ, ta sẽ giúp ngươi mở Khốn Tiên Tác ra, cứ trói như vậy thì sẽ không tốt cho linh hồn của ngươi.”
Ôn Như Thị đương nhiên biết trói lâu sẽ không tốt. Nàng chỉ là một tiểu yêu quái, vốn chưa tu luyện thành tiên, sao có thể chịu đựng được pháp bảo do Địa Tạng vương chính tay luyện chế. Bị nhốt một lúc còn chịu được, sau một quãng thời gian, linh hồn của nàng nhất định sẽ bị tổn hại.
Lúc nghe Doanh Câu tri kỉ nói như vậy, Ôn Như Thị nhìn bề ngoài vô cùng thê thảm của hắn lúc này, vô duyên vô cớ lại thấy vừa mắt thêm một chút.
Nàng gật đầu liên tục: “Cẩn thận một chút, đứng để Hậu Khanh nhìn thấy, thu được Khốn Tiên Tác rồi ngươi hãy trốn ra ngoài, chuyện ở đây giao cho ta, Thanh Hạc cùng Minh Uyên xử lý.” Mặt Ôn Như Thị chân thành: “Ngươi yên tâm, coi như không có ngươi, chúng ta cũng nhất định sẽ cứu Hậu Khanh ra ngoài.”
Doanh Câu đứng trước cửa sổ, hết sức cảm động: “Đệ muội, muội nhất định phải chắm sóc huynh đệ của ta kỹ lưỡng nha.”
Tiếng nói vừa vang lên, Doanh Câu đã bị Thanh Hạc đứng trông chừng ở một bên đánh cho hắn một cái từ phía sau: “Ít nói nhảm, mau mau thu hồi đồ của ngươi đi. Chờ chủ nhân tỉnh lại, ngươi muốn đi cũng không được.”
Doanh Câu nhếch miệng rên một tiếng, quay đầu thấp giọng nói: “Hạc yêu chết tiệt, đừng đụng vào ta. Chỗ bị Hậu Khanh đánh vẫn còn đau lắm, chủ nhân nhà người ra tay càng ngày càng nặng rồi.” Doanh Câu không cam lòng lẩm bẩm, quay đầu lại nhìn Ôn Như Thị.
Vừa nhìn xuống dưới, biểu cảm trên mặt hắn lập tức cứng đờ.
“Nửa đêm còn dòm ngó phòng của ta, có lẽ, ta có thể xem hành vi này của người là đang khiêu khích kẻ mạnh không?” Thân thể Hậu Khanh như ngọc, nhàn nhã đứng ngay mép giường.
“Hả?” Doanh Câu bối rối, không phải Hậu Khanh đã ngủ rồi sao. Hắn nắm lấy khung cửa sổ, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía Ôn Như Thị: “Chuyện này..ta chỉ tới nhìn một chút, sẵn hoạt động một chút.”
Ôn Như Thị nằm trên giường nhỏ không ngừng nháy mắt với Doanh Câu: Muốn chết sao, còn không mau chạy.
Doanh Câu mờ mịt, nhưng mà rất nhanh hắn đã không cần phí sức suy đoán hàm nghĩa trong cái nháy mắt của Ôn Như Thị nữa. Khi bị đánh bay ở giữa không trung, Doanh Câu ưu thương nghĩ: Tổng hết số lần hắn bị Hậu Khanh đánh cả đời này không nhiều bằng hôm nay. Nếu sau này Hậu Khanh khôi phục ký ức, nhớ tới chuyện này, nhất định sẽ rất áy náy. Doanh Câu cực kỳ tin chắc vào điểm này.
Bên ngoài tiếng rơi xuống đất ầm ầm, ngoài cửa sổ tiếng bước chân lộn xộn, không có cái nào không vạch trần trình độ phát triển của “Đồng lỏa” của nàng.
Ôn Như Thị lúng túng nhìn Hậu Khanh, mặt hắn không hề có cảm xúc, trên mặt không lộ ra một tia tình cảm. Bình tĩnh đến nỗi giống như hắn chỉ đuổi một tên mao tặc không đáng quan tâm.
Ôn Như Thị hằng giọng: “Bọn họ chỉ là lo lắng cho ta. Không phải cố ý muốn quấy nhiễu ngươi.”
Hậu Khanh cũng không có nhìn nàng: “Ta biết.”
Thấy hắn lại có thể sẵn sàng nói chuyện với nàng, Ôn Như Thị lập tức lên tinh thần rửa tai lắng nghe, chờ hắn tiếp tục nói. Kết quả, chờ rất lâu, Hậu Khanh cũng không mở miệng, Ôn Như Thị không thể làm gì khác hơn là chủ động hỏi: “Vậy ngươi có thể mở Khốn Tiên Tác ra giúp ta không?”
“Ngươi..” Hắn giống như đang cân nhắn xem nên trả lời như thế nào, kết quả nói ra thì lại là hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Lúc đó ngươi đi theo ta, rốt cuộc là có quan hệ gì?”
Quan hệ gì? Ôn Như Thị sững sờ.
Nàng chậm rãi rủ mắt, nhếch môi miễn cưỡng cười cợt: “Ta cũng không biết, ở trong lòng của ngươi, quan hệ của chúng ta rốt cuộc là gì.” Nàng yếu ớt thở dài, nghiêng đầu nhấp chặt hai mắt: “Ngươi cho là cái gì, thì chính là cái đó. Ta mệt mỏi.”
Hậu Khanh nhíu mày, nếu đây là thủ đoạn đùa giỡn của tiểu Thạch yêu thì hắn không thể không thừa nhận, biểu hiện của nàng so với Dao Hoa tiên tử càng giống một cô gái bị tình cảm làm tổn thương hơn.
Hắn suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn thu hồi Khốn Tiên Tác đang trói trên người nàng.
“Nếu như ngươi muốn ở lại chỗ này thì biết điều một chút. Không được chạy loạn khắp nơi, bằng không đừng trách ta vô tình.”
Ôn Như Thị nghiêng đầu, khóe miệng hơi lộ ra một nụ cười “Ừ.” Khởi đầu tốt coi như đã thành công một nửa.
Mao gia gia nói rất đúng, tất cả phái phản động đều là con cọp giấy. Nếu những lời này do Hậu Khanh trước đây nói, có lẽ còn có thể doạ đến nàng, nhưng mà hiện tại thì cho dù chuyện khó hơn nữa đều phải cố gắng vượt qua. Đối với sự khó khăn trong lần hành động này nàng đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý. Chỉ một chút uy hiếp này không đủ để Ôn Như Thị để vào mắt.
Sáng hôm sau, Hậu Khanh tỉnh lại rồi nhìn sang giường nhỏ theo bản năng, không có bóng ai trên giường hết.
Hắn đang định gọi người thì thấy cánh tay bị vật cứng lạnh lẽo đè lên. Hậu Khanh xốc chăn mỏng lên thì thấy một cục đá năm màu tỏa ánh sáng lung linh nằm trên miếng da thú màu đen, đây không phải là tiểu thạch yêu tên ‘Lưu Ly’ thì là ai nữa chứ…
Sao nàng dám làm bậy như vậy chứ?
Hậu Khanh bấm quyết ép nàng khôi phục hình người, kéo dậy rồi tức giận bảo, “Ai cho ngươi ngủ ở đây?”
Ngày thường hắn rất cảnh giác, chỉ cần có người tới gần sẽ tạo ra công kích theo bản năng, người này có thể ngủ yên bên người hắn một đêm… Hậu Khanh không dám nghĩ nếu nàng là kẻ thù của hắn thì hậu quả sẽ thảm cỡ nào…
Ôn Như Thị còn buồn ngủ, dựa vào lồng ngực hắn theo thói quen, “Đừng ồn, để ta ngủ thêm chút nữa.”
Thân thể mềm mại ấm nóng trong người có hơi thở quen thuộc. Nàng thể hiện chút bất mãn trong giọng nói một cách lơ đãng cứ như đã chung giường với hắn đã lâu, tạo thành thói quen nói mộng như vậy.
Hậu Khanh có chút hoảng hốt. Ngay cả chính hắn cũng không nhịn được mà nghĩ hắn và tiểu thạch yêu có đoạn tình duyên không muốn người khác biết — đây là sự thật làm hắn khó chấp nhận vô cùng.
Hai tay Hậu Khanh hai tay đặt trên vai nhỏ của nàng, trong một khoảng thời gian ngắn, đẩy ra cũng không được mà không đẩy ra cũng khó chịu.
Ngay lúc này, bên ngoài phòng bỗng nhiên truyền đến âm thanh bẩm báo của Thanh Hạc: “Chủ nhân, Dao Hoa tiên tử tới chơi.”
Hậu Khanh không tự chủ thở phào nhẹ nhõm, mở tay Ôn Như Thị ra, nàng nghiêng mình ngủ tiếp: “Mời nàng vào trong viện chờ ta một chút, ta lập tức ra ngay.”
Thanh Hạc muốn gợi cho chủ nhân từ chối, lời còn chưa kịp có nói ra, đã nghe Hậu Khanh dặn dò như vậy. Hắn bĩu môi, trong lòng không cam tâm không tình nguyện mời Dao Hoa tiên tử đến bên cạnh bàn đá trong viện, tùy ý ném ấm trà lên bàn: “Chiêu đãi không chu đáo, tiên tử nếu như khát, thì uống mấy hớp.”
Dao Hoa tiên tử trừng mắt nhìn hắn, cũng không đi chạm này nước trà: “Sao ngươi lại ở chỗ này?”
Thanh Hạc lườm một cái: “Ngươi quản được à?” Minh Uyên đứng ở một bên cũng hừ nhẹ: “Ta đi theo chủ nhân chính là chuyện thiên kinh địa nghĩa* (đạo lý hiển nhiên), ngươi lại không phải là tôi tớ của chủ nhân, mặt dày mày dạn cứ dính chặt như vậy, chúng ta còn muốn hỏi ngươi muốn làm gì đây.”
“Ngươi!” Dao Hoa tiên tử giận dữ đứng dậy, sắc mặt thay đổi mấy lần, nhưng dần dần lại khôi phục bình tĩnh.
Nàng ung dung ngồi xuống băng đá, chỉnh sửa lại mái tóc mềm mại của mình một chút, “Ta đương nhiên không giống các ngươi, đợi đến ngày Hậu Khanh cưới ta, các ngươi đừng quên hành động bất kính với chủ mẫu hôm nay. Đến lúc đó, ta sẽ đòi lại từng cái một.”
Minh Uyên vừa nghe, không nhịn được nổi giận, mới vừa tiến lên trước một bước đã bị Thanh Hạc ngăn lại.
Thanh Hạc khinh bỉ, lạnh lùng liếc Dao Hoa tiên tử: “Không cần tiên tử phiền lòng, vị trí chủ mẫu của chúng tôi sớm đã có người, Phù Không Đảo e rằng không phải chỗ để tiên tử đặt chân.”
Dao Hoa tiên tử cười lạnh một tiếng, cũng không dây dưa với hắn. Nàng ta tốt xấu gì cũng là một thần tiên nổi tiếng xinh đẹp, đấu võ mồm cùng hai tên yêu quái thân phận nô bộc, không phải là làm mất thân phận sao. Hậu Khanh muốn cùng người nào ở bên nhau, căn bản không tới phiên hai người bọn họ xen vào.
“Hôm nay tiên tử đến sớm như vậy là có chuyện gì?” Hậu Khanh bước ra cửa, trên mặt vẫn là vẻ mặt hững hờ xa cách như trước đây, chỉ là thêm một bộ y phục màu đỏ có viền hoa văn, làm cho vẻ ngoài lạnh như băng của hắn tăng thêm phần yêu dị.
Dao Hoa tiên tử chân thành nghênh đón, dịu dàng nói: “Trong trận đấu ngày hôm qua, Nữ Bạt bị huynh đánh bại, nên hai ngày nay không dám đến quấy rầy. Dao Hoa nghĩ, nhân dịp nhàn rỗi, nếu huynh có ý định, chúng ta có thể cùng nhau đi du ngoạn.”
Hậu Khanh nhíu mày: “Đây là ý của Xi Vưu?”
Dao Hoa tiên tử hơi ngưng lại, đây quả thật là ý của Xi Vưu không sai, nhưng nàng ta cũng muốn nhân lúc Hậu Khanh mất đi ký ức, bồi dưỡng thật tốt một chút tình cảm với hắn.
Liêm Thương mặc dù đối với nàng ta tình cảm sâu đậm, muốn gì được đó, nhưng nếu xét về nhân phẩm cùng tướng mạo, nàng ta vẫn tương đối có khuynh hướng nghiêng về Hậu Khanh hơn.
Nếu như hắn có thể thật lòng đợi nàng ta, nàng ta cũng có thể cân nhắc từ bỏ Liêm Thương, tập trung tinh thần yêu đương với Hậu Khanh. Dù sao, Xi Vưu đối với nàng ta cũng không tệ, muốn theo Liêm Thương phải phản bội và gia nhập vào trận doanh của Hoàng Đế, đối với với chuyện này, Dao Hoa tiên tử vẫn còn có chút do dự.
Nàng ta khẽ cười: “Là ý của Xi Vưu, cũng là ý nghĩ của ta, hai thứ này cũng không có xung đột với nhau, không biết huynh có chịu nể mặt ta hay không?”
Trong lòng Hậu Khanh buồn bực, xoay người về phía Thanh Hạc, đang muốn kêu hắn đi chuẩn bị điểm tâm, thì nghe thấy một giọng nói lười biếng: “Chào buổi sáng Thanh Hạc, Minh Uyên. Ta đói, có cái gì ăn hay không?”
Dao Hoa tiên tử quay đầu lại nhìn, gương mặt trong thoáng chốc tái nhợt
Ôn Như Thị dựa vào cửa, hai chân trần trắng noãn như ngọc, một mái tóc dài đen nhánh xõa trên vai. Vòng eo của nàng tinh tế, nhỏ đến mức có thể nắm chặt bằng tay, mặc váy ngũ sắc, cổ áo mở rộng lộ ra xương quai xanh với đường nét duyên dáng.
Bởi vì vừa tỉnh ngủ, hai gò má của cô ửng hồng, làn da trắng như tuyết lại ửng đỏ giống như cánh hoa mềm mại.
Nếu nói vẻ đẹp của Ôn Như Thị vượt qua Dao Hoa tiên tử, vậy thì không hẳn. Chỉ là từ trước tới nay Dao Hoa tiên tử ỷ vào thân phận mình cao quý, con đường này ta đi chính là thanh nhã thánh thiện, lúc này nhìn Ôn Như Thị như nhìn một cô gái không biết liêm sỉ vậy.
Nàng tức giận đến nổi không nói ra được lời nào: “Nàng..cô gái này, là gì của huynh?! Hậu Khanh, nàng tại sao lại ngủ ở trong phòng của huynh?”
Hậu Khanh giống như không nghe thấy những lời chất vấn của nàng ta, mặt tối sầm lại, bước nhanh tới trước mặt Ôn Như Thị: “Quần áo xốc xếch, còn ra thể thống gì, còn không mau mang giày vào!”
Ôn Như Thị sững sờ: “Nhưng mà, y phục ngươi đưa cho ta vốn là không có giày, từ trước đến nay ta vẫn không có mang, ngươi không cũng chưa từng nói cái gì mà.”
“Có linh lực, kỳ thực chân của ta không hề dính một chút đất nào.” Nàng còn ở trước mặt hắn quay một vòng làm mẫu, mũi chân điểm trên không trung, bàn chân nhỏ nhắn trắng như tuyết cách mặt đất một chút, trên mắt cá chân đeo một cái lắc có năm cái chuông vang lên âm thanh nhẹ, rất kỳ ảo.
Hậu Khanh bình ổn cơn sóng hỗn loạn trong lòng lại một lần nữa nổi lên... Trước đây hắn không ngại?
Hậu Khanh tức giận, hắn làm sao biết mình trước đây tại sao không ngại?!
“Đi vào! Sau này không mang giày không được ra ngoài.”