Hỗn Độn Ma Thần

Chương 4: Chuyện xưa 1

Thời gian Lâm Tinh được San Nhi cứu về đã mười ngày. Trong mười ngày này Lâm Tinh đã có nhiều thay đổi mà ngay chính bản thân mình cũng không biết. Bây giờ là cuối thu nên không có gì làm cho việc đồng án, San Nhi chỉ cách vài ngày lên núi hái thuốc còn lại thời gian ỡ nhà chăm sóc và dạy Lâm Tinh nói. Lâm Tinh cực kỳ thông minh những gì San Nhi nói qua đều nhớ rất rõ có khi hắn không hiểu nhưng vẫn nhớ rồi từ từ lý giải. Bây giờ những đồ vật trong phòng hắn đều biết tên và tác dụng của chúng, hắn còn biết nơi đây gọi là đất nước Đại Minh mà chỗ này gọi là Phúc Châu. Lâm Tinh có thể trò chuyện những câu đơn giản với San Nhi. Nhưng khi San Nhi hỏi hắn là ai? Thì hắn không biết trả lời nàng thế nào.

San Nhi hỏi tiếp:

-A Tinh, huynh có nhớ huynh từ đâu tới không?

Lâm Tinh thành thật trả lời nàng:

-Từ nơi có rất nhiều nước.

-Huynh có nhớ đường về nhà không?

Lâm Tinh suy nghĩ chốc lát rồi trả lời:

-Nhớ, muốn ỡ đây.

San Nhi bây giờ coi Lâm Tinh như một đứa trẻ, cho nên những câu trả lời ngây ngô của Lâm Tinh nàng cũng không bắt bẻ. Nàng hỏi tiếp:

-Huynh có nhớ gia đình huynh có những ai không?

-Không có ai.

Ngày tháng trôi qua, Lâm Tinh đã ỡ đây được một tháng. Hắn đã hiểu căn bản cuộc sống của con người. Những vết thương cũng đã dần lành lại. Lâm Tinh đã có thể đứng lên và đi lại. Hôm nay San Nhi lên núi hái thuốc từ sáng sớm. Lâm Tinh muốn mau chóng bình phục nên đi kiếm cái gì đó để ăn. Nhà San Nhi nghèo nên chỉ có vài gian phòng, phòng Lâm Tinh đang ỡ là phòng em trai của San Nhi. Đi khắp hết các phòng nhưng chẳng thấy gì có thể ăn được. Cái gọi là nhà bếp chỉ có khoai, rau với một ít gạo trắng, không có thịt. Lâm Tinh cần thịt và máu thứ ấy sẽ giúp hắn mau chóng khoẻ lại. Lâm Tinh quyết định ra ngoài tìm thịt về, hắn nghe San Nhi nói thịt phải nấu mới ăn.

Khi San Nhi hái thuốc về vào phòng không thấy Lâm Tinh đâu. Nàng vô cùng lo lắng nàng biết Lâm Tinh hiện giờ như một đứa trẻ chỉ là có chút lớn mà thôi. Nếu ra ngoài có bị lạc không? Đang lo lắng muốn chạy ra ngoài tìm thì Lâm Tinh quay về. Trên tay Lâm Tinh còn xách theo một đứa trẻ như xách một con gà con. San Nhi vừa mới lo lằng thấy Lâm Tinh trở về liền vui mừng nhưng thấy đứa bé trên tay Lâm Tinh San Nhi há hốc mồm vội hỏi:

-A Tinh, huynh đi đâu vậy? đứa bé này ỡ đâu?

Lâm Tinh nhìn nàng bình tĩnh tra lời:

-Ra ngoài kiếm thịt. đứa bé này mới bắt được.

San Nhi nghe Như muốn té xĩu. Kiếm thịt, đứa bé này là thịt… Nàng hoảng sợ vội vàng nói:

-A tinh không được. Sao có thể giết đứa trẻ này ăn thịt được.

Lâm Tinh mờ mịt nhìn nàng.

San Nhi sợ Lâm Tinh không hiểu giải thích rõ ràng hơn:

-Không thể giết người ăn thịt. Đó là tội ác là xấu xa. Thịt chỉ có thể lấy từ những con vật nuôi như gà, vịt, heo,dê, bò hay những con vật săn trong rừng.

Lâm Tinh nhìn đứa bé trên tay rồi như nghĩ đến lời của San Nhi. Liền quyết định quăng đứa bé đi, San Nhi hoảng sợ một trận vội ôm lấy đứa bé hỏi Lâm Tinh bắt được ỡ đâu rồi vội vàng tìm cách trả đứa bé lại cho gia đình. Qua chuyện này San Nhi cẩn thận hơn với Lâm Tinh. Sợ hắn ra ngoài làm cái gì đó tương tự nữa nên luôn dặn dò hắn mỗi khi ra ngoài. Không biết từ khi nào San Nhi nói gì hắn nghe nấy không làm trái lời nàng. Mà San Nhi cũng không sợ những điều kì lạ ỡ Lâm Tinh.

Có lần Lâm Tinh biết thịt mình ăn hàng ngày là do San Nhi mua ỡ khu chợ trong làng. Nhưng vì không có tiền nên chỉ mua phần thịt cho hắn ăn, Còn mình thì chĩ ăn khoai rau mỗi ngày. Lâm Tinh cảm thấy khó chịu trong ngực nhưng không biết là do đâu. Hắn nhớ trước đây mình giết người những người kia có rất nhiều bạc. Vì vậy hắn ra khỏi làng đến một thị trấn vào một nhà to rồi giết người lấy bac đem về đưa cho San Nhi. Nhìn thấy đống bạc San Nhi liền hỏi ỡ đâu có, hắn vẫn bình tĩnh trả lời”lấy được”, San Nhi phải bảo hắn kễ lại làm sao “lấy được” mới biết được xuất sứ của số bạc. Nàng hoảng sợ tim như muốn vỡ ra nhưng bây giờ giết người rồi nếu báo quan thì Lâm Tinh chắc chắn sẽ chết. Đành cầu trời khấn phật chuyện này không bị quan phủ tra ra. Về Lâm Tinh nàng cấm luôn không cho ra ngoài cần cái gì thì nói với nàng.

Lâm Tinh ỡ nhà San Nhi được ba tháng. Ba tháng này Lâm Tinh được San Nhi dạy cho nhiều điều, những gì nàng biết đều dạy cho hắn. Duy chỉ có nàng không biết chữ vì từ nhỏ không được ăn học nên không thể dạy Lâm Tinh. Đầu mùa xuân cha mẹ San Nhi về thăm nhà coi ruộng vườn khi thấy Lâm Tinh sống chung cùng con gái thời gian qua có chút hoảng sợ,nghe San Nhi nói Lâm Tinh mất trí nhớ nên tạm thời ỡ đây mới bình tĩnh lai. Lâm Tinh đối với cha mẹ San Nhi cũng không có gì đặt biệt, chỉ nhìn qua xem cha mẹ là như thế nào rồi thôi.

Cha mẹ San Nhi chỉ về nhà mấy ngày rồi lại đi, trước khi đi còn báo với San Nhi về hôn sự của nàng, sang năm sẽ gả cho Đông gia ỡ huyện thành làm tiểu thiếp. Nghe được tin này San Nhi như người mất hồn, nàng hết năm nay tròn 18 là tuổi gã chồng. Thời đại này hôn nhân con cái đặt biệt phận nhi nữ cha mẹ đặt đâu con phải ngồi đó. Hết năm chỉ còn hơn một tháng, một thang này San Nhi trỡ nên u buồn nàng không còn cười nói như trước. Lâm Tinh biết nàng sắp kết hôn cũng biết kết hôn là nam nữ ỡ chung nhưng hắn không hiểu hết ý nghĩa hai tứ vợ chồng nên hắn cũng không nghỉ gì. Chỉ thấy San Nhi ngày ngày buồn bã hắn không hiểu, cũng không hỏi.

Thời gian qua nhanh năm cũ đi qua năm mới đến San Nhi sắp phải về nhà chồng. Trước ngày đi San Nhi mua rất nhiều thức ăn cùng ăn với hắn. Lâm Tinh có chút ngạc nhiên nhìn bàn thức ăn toàn thịt cá những món hắn thích ăn đều được San Nhi mua về. Lâm Tinh nhìn San Nhi với ánh mắt nghi hoặc, San Nhi cũng nhìn hắn phím mắt có chút hồng cố gằng nỡ nụ cười nói:

-Ngày mai muội phải đi, hôm nay muội đãi huynh một bữa cuối.

Lâm Tinh nhìn San Nhi không nói gì, hắn không thích cảm giác này. Hắn không hiểu cảm giác này là gì nhưng thật khó chịu.

San Nhi nhìn hắn mĩm cười:

-Ăn đi toàn những món mà huynh thích ăn.

Nói rồi lại gắp vào chén hằn đầy thức ăn.

Đây đúng là những món hắn thích ăn nhưng hôm nay nhưng món thịt cá này hắn cảm thấy không ngon không muốn ăn.

San Nhi nhìn hắn thấy hắn vẫn nhìn mình cố cười nói:

-Huynh ăn đi muội muốn huynh ăn hết chỗ này.

Lâm Tinh im lặng chút lát rồi cũng gật đầu đáp:

-Được.

San Nhi vẫn ngồi nhìn hắn. Nàng thật đang rất buồn, nàng không muốn gả vào Đông gia làm tiểu thiếp mà phu quân tương lai nàng còn chưa thấy mặt chỉ nghe nói bằng tuổi cha nàng, nàng thật không muốn nhưng nàng không thể phản kháng. Nàng đã nghĩ tương lai mình sẽ lấy chồng, chồng nàng sẽ là tướng quân, là một thương gia hay một nông dân cũng được nhưng sẽ là vợ chồng không phải tiểu thiếp sẽ bằng tuổi nàng hoặc hơn chút ít chứ không phải như bây giờ.

Lâm Tinh ngoan ngoãn xữ lý hết số thức ăn trên bàn. San Nhi nhìn hắn mĩm cười rồi bắt đầu căn dặn hắn về sau này không có nàng bên cạnh phải làm thế nào, làm cái gì… San Nhi nói rất nhiều hắn chĩ im lặng nghe. Đêm dần qua sáng sớm San Nhi phải lên huyện thành. Trước khi đi nàng dặn đi dặn lại những điều cần lưu ý khi ra ngoài còn để lại cho hắn một gói bạc mà trước đây hắn “lấy được”. Nhìn ánh mắt lưu luyến của nàng Lâm Tinh không muốn nàng đi. Nhưng lại không nói được gì. Hắn không hiểu mình lúc này, thấy trong người khó chịu. Hắn không biết yêu là sao, không hiểu tình cảm là gì hắn chỉ như trang giấy trắng điểm lên đó mơ hồ hình ảnh San Nhi.

San Nhi đã đi được hai ngày. căn nhà chĩ có mình Lâm Tinh, hắn cảm thấy trống vắng. Trước đây hắn cũng chĩ có một mình nhưng hắn chưa bao giờ có cảm giác này. Hắn dạo quanh căn nhà rồi ra khỏi nhà đi vào khu chợ trong làng, hắn muốn mua thịt giống San Nhi mua về. Đến chợ hắn nghe được rất nhiều người đang trò chuyện, nhiều mùi thức ăn…. Vì giác quan của hắn rất tốt, tốt đến kì lạ hắn có thể nhìn thấy rõ từng con kiến khoảng cách xa cả tram mét, có thể ngữi được mùi vị nào đó lưu lại dù chĩ chút ít trong không khí, có thể nghe được tiếng mạch đâp của môt người xa hắn vài trăm mét. Quan sát một lúc hắn chú ý đến hai người thiếu phụ lớn tuổi cách hắn một khoàng đang trò chuyện, bỡi vì họ đang nói về San Nhi.

-Tội nghiệp cho San Nhi bị gã cho Đông lão gia nghe nói ông ta thu tám tiểu thiếp rồi

-Con bé ngoan hiền giỏi giang thế mà lại…thật là.

-Nghe nói lần này Đông gia đã ép cha mẹ San Nhi về chuyện công danh của Tiểu Tần.

-Tên ác bá đó có gì mà không dám làm

-Chỉ tội nghiệp cho San Nhi

-Nghe nói năm ngoái hắn còn cưỡng bức một cô gái đến nỗi cô ta phải tự vẫn

Lâm Tinh nghe đến đây không còn chú ý câu chuyện hai người nữa. Hắn nghĩ đến San Nhi. Hắn không hiểu hết câu chuyện nhưng hắn biết Tiểu Tần người kia nói là em trai San Nhi. Còn cái gì tiểu thiếp cưỡng bức San Nhi chưa dạy cho hắn nhưng chắc cũng không tốt gì. Hắn muốn biết San Nhi bây giờ thế nào có phải San Nhi bây giờ rất khỗ, hắn muốn gặp nàng.

Đường lên huyện thành San Nhi đả nói qua cho hắn một lần. Lâm Tinh chạy thật nhanh, nếu có một con tuấn mã cũng chưa chắc đuỗi kịp. Lâm Tinh cảm thấy có một luồng nhiệt chạy khắp người.. Chỉ cẩn San Nhi có gì hắn muốn giết, giết hết những thứ hắn nhìn thấy. Nếu có người tu chân ỡ đây sẽ nhận ra sát ý toả ra từ người Lâm Tinh.

Từ làng đến huyện thành bình thường đi xe ngựa mất nữa ngày trời nhưng Lâm Tinh chỉ mất hơn một giờ. Vào huyện thành hắn không biết Đông gia ỡ đâu nên tóm đại một người đi đường hỏi. Đến phủ Đông gia hằn nhảy qua tường cố gắng nghe, ngữi để nhận biết được vị trí San Nhi. Nhưng phủ Đông gia rất lớn hắn không sao tìm được nên gặp người nào trong phủ hắn cũng bắt lại hỏi chỉ một câu:

-San Nhi ỡ nơi nào?

Cho dù người trả lởi hắn biết hay không biết hắn đều giết. Đến người thứ năm hắn biết được phòng San Nhi đang ỡ. Đến phòng hắn xông thẵng vào thấy San Nhi trong phòng ngồi trên ghế hai tay để trên bàn đôi mắt sưng lên vì khóc, mới hai ngày mà nàng tìu tuỵ trong thấy. Thấy San Nhi không việc gì hắn an tâm chút ít, nhưng thấy đau ỡ ngực vì bộ dạng bây giờ của nàng.

San nhi thấy hắn xuất hiện ỡ đây bất ngờ lại càng hoảng sợ hỏi:

-A Tinh, huynh làm sao ỡ đây?

Hỏi xong nàng nhìn hắn một lượt xem có bị sao hay không.

Lâm Tinh nhìn nàng trả lời:

-Ta đến đưa muội về nhà.

San nhi sững sốt nhìn hắn vội hỏi:

-Làm sao huynh vào được đây?

-Ta xông vào

San nhi nghe thế càng hoảng sợ nói:

-Huynh mau đi đi, người Đông gia bắt được huynh sẽ nguy hiểm, huynh mau trốn ra ngoài mau.

Lâm Tinh nhìn nàng một lúc rồi quay lưng đi ra ngoài. San Nhi nhìn bóng lưng hắn nước mắt nàng lại trào ra. Huynh ấy muốn mình về nhưng làm sao có thể chứ. Đông gia sẽ không để yên cho huynh ấy còn cha mẹ em trai nữa. Nhưng huynh ấy sao lại muốn mình về nhà. San Nhi nhin Lâm Tinh từ từ đi xa trong lòng chợt đau nhói. Nàng là một cô gái mới lớn chưa biết thế nào là yêu nhưng nàng không chán ghét Lâm Tinh, thậm chí thích bên cạnh hắn cho dù hắn rất ít nói cũng chưa bao giờ hỏi hay nói những lời hoa mỹ nhưng hắn chưa bao giờ làm nàng buồn. Chưa bao giờ không nghe lời nàng.

Lâm Tinh quả thật chưa bao giờ không nghe lời nàng, nàng nói hắn làm gì hắn sẻ làm thế đó, nàng nói hắn nhứ thế nào hắn sẻ như vậy nhưng lần này hằn không nghe lời nàng. Hắn không rời khỏi phủ Đông gia mà đi tìm gả Đông gia kia. Giống lúc vào hắn gặp ai bắt người đó hỏi nơi ở Đông gia gia chủ.

San Nhi đang dứng trước cửa phòng lo lắng cho Lâm Tinh thì thấy hắn quay lại. Nàng cuống quýt lên nước mắt đã trào ra chảy thành dòng. Giọng nói nức nỡ:

-A tinh huynh đừng như vậy, mau rời khỏi đây. Người Đông gia sẽ mau chóng đến đây.

Lâm Tinh nhìn thấy nước mắt nàng trong lòng đau. Hắn không muốn nàng khóc. Giọng hắn lạt đi không còn cứng nhắc lạnh lùng mà trỡ nên nhẹ ấm nói với nàng:

-Muội sẽ đi cùng ta.

Rồi lại nghĩ một chút nói tiếp.

-Đông gia kia ta giết rồi không lấy được muội.

San Nhi hoảng sợ khi nghe hắn nói vậy, nàng cũng không chú ý đến biến đổi trong giọng nói của hắn. Giết Đông gia. Nàng biết Lâm Tinh nói là thật hắn không phải lấn đầu giết người. Nhưng giết Đông gia nàng không biết hậu quả thế nào nữa. Người phủ Đông gia có quan hệ mật thiết với quan phủ A Tinh làm sao mà thoát khỏi cái chết. Nàng hoảng sợ muốn ngất đi cố gắng cắn môi mình để không ngất. Nàng nhìn Lâm Tinh nói với giọng cầu khẩn.

-A Tinh huynh hãy mau trốn đi, rời xa Phúc Châu đi càng xa càng tốt. Muội biết huynh muốn tốt cho muội nhưng muội không muốn nhìn thấy huynh bị…

Lâm Tinh nhìn nàng hiểu nàng muốn nói gì.

-Ta sẽ không sao, đây không phải lần đầu ta giết người.

-Nhưng lần trước không bi quan phủ phát hiện.

Lâm Tinh nhìn nàng gật đầu nói tiếng “được” sau đó quay đi.

San Nhi không hiểu Lâm Tinh nói được ỡ đây là gì. Là trốn khỏi Phúc Châu khõi Đại Minh Quốc hay có ý gì khác. Nhưng chỉ một lúc sau San Nhi lại thấy Lâm Tinh quay lại, nàng thật muốn biết chuyện gì sãy ra, Lâm Tinh còn làm gì nữa. Nàng không bảo hắn chạy trốn nữa mà nhìn hắn hỏi:

-Huynh đã làm gì?

Lâm Tinh nhìn nàng bình tĩnh trả lời:

-Ta giết những người cần giết.

San Nhi choáng ngợp trước câu trả lời của hắn. Nhưng không hiểu sao việc hắn giết người lại là giết rất nhiều người nàng không cảm thấy sợ hắn. Nàng chỉ lo sợ hắn sẽ bị phát hiện rồi bị bắt. San Nhi cố gắng bình ổn lại tinh thần. Chuyện đến nước này không thể vãn hồi được rồi chĩ có thể làm thế nào để xoá hết nghi ngờ của quan phủ. Nàng suy nghĩ chút lát rồi nói vói Lâm Tinh:

-Huynh về nhà trước đợi muội, vài ngày nữa muội sẽ về. Bây giờ huynh phải tránh gặp mọi người về nhà đợi muội.

Lâm Tinh nhìn nàng rồi gật đầu:

-Được.

San Nhi vẫn lo lắng nói:

-Huynh phải cẩn thận đừng để ai biết huynh đến đây.

-Được.

Nói rồi xoay người rời đi, được vài bước lại dừng lai quay lại nhìn San Nhi nói:

-Ta không muốn muội khóc cũng không muốn muội bị tổn thương.

Rồi xoay người bước đi.

San Nhi ngẫn người nhìn Lâm Tinh vì câu nói của hắn. Hắn đây là quan tâm nàng sao. Những điều hắn làm chỉ vì nàng không phải sao. Lòng nàng bỗng thấy ấm, nàng thấy nàng đã thích hắn, thật sự đã thích hắn rồi. Nàng bỗng nhiên gọi:

-A Tinh! Đợi muội, muội sẽ về với huynh.

Lâm Tinh dừng lại quay đầu nhìn nàng rồi gật đầu nói “được”.