Đến hơn 4 giờ chiều, cuối cùng thì xe lửa cũng đến trạm Trữ Quốc.
Uông Cần Cần lại cười hì hì chắp tay lại, cô nhờ Lục Dương lấy hành lí xuống khỏi xe.
Lúc còn ở trên xe, Uông Cần Cần đã dùng đồ ăn vặt và cơm hộp để hối lộ cho hắn, vậy nên Lục Dương sẽ không từ chối mong muốn nho nhỏ này của cô, hắn mỉm cưới xách chiếc vali xuống dưới.
Lúc xuống xe, Uông Cần Cần vung vẩy chiếc điện thoại trong tay, cô cười tươi.
- Bạn học Lục Dương, nhớ gọi điện cho mình nhé! Lúc nào cậu đi khai giảng thì phải nhớ báo cho mình đấy! Đến lúc đó mình còn nhờ cậu xách giúp chiếc vali nữa!
Lục Dương có thể nói gì khác? Hắn chỉ có thể mỉm cười mà đồng ý.
Trong lòng hắn có một lời nói, cô gái xinh đẹp nhiệt tình như vậy, hắn muốn ghét cũng không được.
_____
Sau khi Uông Cần Cần xuống xe, chặng đường còn lại của Lục Dương rất nhàm chán.
Năm 2003, dù điện thoại có quý giá hay đắt tiền đến mấy vẫn không lên mạng được, vì vậy không thể vào đọc tiểu thuyết.
Lục Dương chỉ còn cách dùng điện thoại di động nhắn tin với Tào Tuyết, dùng giọng ngọt ngào trong tin nhắn.
Sau một tiếng đồng hồ kể từ lúc màn đêm buông xuống, cuối cùng xe lửa cũng dừng lại ở Vu Hồ.
Lúc Lục Dương xách hành lí xuống nhà ga, đèn đường đã sáng lên.
Nhà Lục Dương cách Vu Hồ khá xa, cón khoảng 50 km nữa, vào buổi tối thì chắc chắn không có xe bus, ngay là xe tải cũng không đi qua chỗ này, nên hắn không thể gọi xe về được.
Năm 2003, 100 khối tiền đã là không nhỏ rồi, nhất là với những người có xuất thân từ nông thôn như Lục Dương.
Nhưng kì nghỉ đông năm nay còn có rất nhiều ngày, hắn cũng không cần phải gấp gáp chạy về nhà, Lục Dương quyết định ở lại trong khách sạn bên cạnh nhà ga. Khách sạn khá sang, một đêm mất khoảng 50 khối tiền.
Mang hành lí lên phòng, Lục Dương cầm theo chiếc ví da đi ra ngoài.
Đã hơn một năm trôi qua, Lục Dương kiếm được không ít tiền nhuận bút, vì vậy hắn muốn mua một ít quà ở Vu Hồ để mang về nhà.
Lại nói, từ lúc Lục Dương kiếm được tiền, hắn còn chưa mua món quà nào gửi về nhà.
Trong nhà hắn, Lục Dương là con đầu, phía sau còn có một em trai và một em gái nữa.
Em trai Lục Phi của hắn vừa mới 16 tuổi, thằng bé đang học năm nhất trường cấp ba.
Em gái là Lục Anh, 13 tuổi, đang học cấp 2.
Vì nhà hắn rất nghèo, nên từ nhỏ em trai Lục Phi chỉ được mặt đồ thừa của hắn, ngay cả năm mới cũng không được mua, còn em gái thì tốt hơn chút, nhưng mà đứa bé này thường xuyên phải mặc đồ dư lại từ chị họ.
Đã từ lâu cha mẹ hắn cũng không mua một bộ đồ mới nào.
Đi xe đến một của hàng bách hóa cao cấp, Lục Dương đi dạo từng tầng một, thấy bộ quần áo nào thích hợp liền mua ngay.
Tìm kiếm suốt hai tiếng đồng hồ, đến lúc hắn đã mua được cho mỗi người hai bộ quần áo, Lục Dương mới ngừng lại.
Lục Dương mua toàn bộ, mặc dù mỗi người chỉ có hai bộ nhưng hắn còn mua thêm cả giầy, mũ, khăn quàng cổ, bít tất... Nếu như không nghĩ đến nếu mua quá nhiều thì không cầm về nổi, Lục Dương còn muốn mua thêm nhiều thứ nữa.
Ra khỏi cửa hàng bách hóa cao cấp, Lục Dương nhìn đống đồ mình vừa mua mà đau hết cả đầu, hắn phải quay lại hỏi nhân viên tiếp tân xem có túi vali nào bán không.
Theo lời giới thiệu của nhân viên, Lục Dương mua một chiếc vali cỡ lớn, hắn nhét tất cả những... quần áo kia vào, sau đó mới trở về.
_______
Một đêm ngủ ngon.
Hơn 8 giờ sáng ngày hôm sau, Lục Dương mới ngủ dậy, sau khi vệ sinh buổi sáng xong, hắn đi khỏi khách sạn.
Hắn ra bên ngoài thuê một chiếc xe, vốn dĩ hắn muốn mang theo hành lí của mình đi xe bus. Nhưng tối hôm qua Lục Dương lại mua quá nhiều đồ áo, ngồi xe bus rất phiền phức.
Hơn nữa, nếu Lục Dương ngồi xe bus, sau khi lên thành phố còn phải đổi xe một lần nữa, rất rắc rối.
Vì vậy, Lục Dương quyết định hôm nay sẽ thuê một chiếc xe taxi về nhà, giá cả cũng rẻ hơn buổi tối rất nhiều, chỉ cần 40 khối là được.
Trên xe còn có một cô gái khác, nhưng Lục Dương vẫn không nói gì, chỉ cần về nhà là được rồi, không cần phải gây thêm phiền phức ở đây.
Hơn một tiếng đồng hồ sau, Lục Dương đã về đến thành phố của Vu Hồ.
Tài xế cho cô gái ngồi bên cạnh xuống xe, sau đó tiếp tục lái xe đưa Lục Dương.
Khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ nữa, chiếc xe của Lục Dương ngồi đã dừng lại, hắn đã về đến thôn nhỏ nhà mình.
Lúc xe dừng lại, anh chàng tài xế đã quay sang nói.
- Chàng trai, nếu biết nhà anh xa vậy thì tôi đã lấy 60 khối rồi, nhưng lúc nãy trên xe có một người nữa mà anh không nói gì, anh đã thông cảm cho tôi như vậy, tôi cũng không nỡ lấy thêm tiền của anh, tạm biệt!
Lục Dương cười cười, trên xe có thêm một người, hắn không nói gì cũng vì nguyên nhân này.
Trả tiền xe, Lục Dương nói cám ơn xong liền xách hai chiếc vali lớn nhỏ xuống.
Lục Dương xuống xe từ đầu thôn Lục gia.
Vỗn dĩ hắn có thể nhờ lái xe mang về tận nhà, nhưng đây là lần đầu tiên hắn trở về sau khi sống lại, cảm giác như một lãng tử về quê sau nhiều năm xa cách, trong lòng hắn có chút e sợ.
Đứng dưới cây hoa hòe đầu thôn, Lục Dương móc ra một điếu thuốc rồi ngậm vào, hắn châm lửa rồi nhìn về phía nhà mình xa xa.
Trong thôn đã có vài người nhìn thấy Lục Dương.
Là người được hồi sinh một lần, Lục Dương không phải là một người cởi mở, hơn nữa trong những năm hắn học cấp ba, nếu không đến trường thì đều ở nhà đọc sách, không muốn làm việc gi khác, vì vậy nên quan hệ của hắn với người trong thôn không đươc tốt lắm.
Lục Dương đứng trước cửa thôn không mở miệng, mấy người trong thôn cũng chỉ đứng nhìn thôi, chỉ có vài đứa bé ngó đi ngó lại, sau đó chạy về phía Lục Dương hô to.
- Anh Lục! Anh Lục! Anh đã về rồi... Anh Lục được nghỉ đông rồi...
Tiếng kêu của mấy đứa trẻ kiến Lục Dương hồi phục lại suy nghĩ, hắn chợt nghĩ đến cha mẹ còn chưa biết đến chuyện hắn hút thuốc, Lục Dương ném điếu thuốc vừa châm xuống gốc cây hòe bên cạnh, hắn sửa soạn lại quần áo rồi kéo vali đi về nhà.
Trên đường đi, Lục Dương nhìn thấy mấy người trong thôn cũng không mở miệng, hắn chỉ mỉm cười rồi gật đầu chào họ, những người kia cũng gật đầu chào lại, còn có một ít người thì có thể hỏi lại câu.
- Được nghỉ đông rồi à?
Lục Dương cũng chỉ "Vâng!" một tiếng rồi thôi.
Bao nhiêu năm trời hắn chưa từng nói chuyện với những người đó, Lục Dương cũng không biết nói cái gì, vì vậy hắn vẫn giữ nguyên cái tính cách hướng nội đó.
Không lâu sau khi Lục Dương bước vào thôn, hắn đã nhìn thấy em gái Lục Anh vui vẻ chạy đến, vừa chạy vừa kêu.
- Anh cả!
Lục Dương còn nhìn thấy Lục Phi đi sau cô bé.
Đứa nhóc này ngày càng cao lên, nhưng lại gầy teo, nhìn dáng người của hắn, chắc hai năm nữa sẽ cao bằng mình.
Tiểu Anh cũng lớn thêm, trên người vẫn mặc bộ quần áo đỏ đã bị giặt đến bạc màu của chị họ.
Trên người em trai vẫn mặc bộ áo lông của hắn thời cấp ba, đôi dày trên chân cũng là của hắn lúc học cấp hai.
Từ xa, Lục Dương nhìn thấy mẹ Lục đang đeo tạp dề, bà đang đứng ở trước cửa nhìn hắn, vẫn là bộ quần áo nhiều năm qua thường mặc, chiếc tạp dề cũng là hai mảnh áo vá lại với nhau.