Hồi Sinh 2003

Chương 20: Giải thích

Lúc Tào Tuyết đi, biểu hiện không hề do dự.

Lúc Lục Dương đi, lòng Phùng Đình Đình cảm thấy oan ức khó chịu.

Nhưng không ai biết lúc Lục Dương rời đi, trong lòng cũng rất phiền muộn?

Lần thứ nhất cùng Tào Tuyết tiếp xúc tưởng rằng sẽ có kết quả tốt, vì lần gặp mặt này, hắn đã bỏ ra hai tuần hầu như mỗi ngày đều xuất hiện trong tầm mắt của nàng, để tăng thêm hảo cảm của nàng.

Vừa nãy rõ ràng còn thuận lợi, không nghĩ tới Phùng Đình Đình lại bỗng dưng xuất hiện, khiến Lục Dương cảm thấy uất ức không nói nên lời.

Trở lại phòng trọ, dưới tâm tình phiền muộn Lục Dương tiện tay mở máy tính lên, đăng nhập vào website "Tận Thế Đất Hoang”, nhìn thấy lượng view đã độ phá một trăm, được một trăm linh bốn rồi.

Phiếu đề cử cũng tăng thêm hai ba tấm.

Khu bình luận cũng có thêm ba độc giả viết bình luận sách.

Một bình luận nói:
- Có chút ý nghĩa! Không tệ! Rất tốt! Ít thấy.

Bình luận thứ hai lại nói:
- Quyển sách khiến ta sáng mắt lên, tác giả cố gắng lên nhé! Cho ngươi ba phiếu đề cử luôn.

Bình luận thứ ba thì nói:
- Ủng hộ! Hi vọng tác giả không dừng giữa chừng.

...

Ba bình luận sách, đều tỏ thái độ ủng hộ yêu thích, Lục Dương thấy vậy, phiền muộn trong lòng cũng giảm xuống.

Chỉ là, vẫn hơi phiền muộn, vừa nãy nếu như không có Phùng Đình Đình xuất hiện, hắn có khả năng đã kết bạn được với Tào Tuyết rồi, so với trước kia, nếu có thể trở thành bạn bè bình thường của nàng cũng đã tiến bộ rất lớn rồi.

Đáng tiếc, đều bị Phùng Đình Đình làm cho rối lên.

Lục Dương châm một điếu thuốc, nghĩ ngợi một hồi, bỗng nhiên nhớ tới sáng này khi nhìn thời khoá biểu của lớp âm nhạc, thật giống như nhìn thấy chiều nay nàng cũng có tiết, Lục Dương liền nhanh chóng đi xác nhận.

Kết quả, cầm tờ thời khoá biểu lên, nhìn thấy xế chiều nay nàng quả nhiên có tiết, chính là tiết thể dục, địa điểm học tất nhiên là ở thao trường.

- Tiết thể dục?

Nhìn thấy vậy, Lục Dương sau khi ngẩn ra, trên mặt rốt cuộc cũng hiện lên nụ cười.

Tiết thể dục rất tốt! Càng dễ tìm cơ hội đơn độc nói chuyện với Tào Tuyết hơn.

...

Thừa dịp còn cách buổi học hơn một giờ, Lục Dương mở file văn bản ra, tĩnh tâm trở lại, bắt đầu gõ chữ.

Thuê nhà rồi nên sau khi mua máy tính, bất cứ lúc nào Lục Dương cũng có thể gõ chữ, bốn phía rất yên tĩnh, không bị ai quấy rầy, cũng không có nhiều âm thanh huyên náo.

Tới giờ lên lớp, Lục Dương dừng tay lại, con mắt nhìn lại góc trái bên dưới màn hình, nhìn thấy số lượng từ trong file văn bản là 3225 chữ.

Cũng liếc mắt nhìn về góc phải màn hình, phát hiện ra hiện giờ đã quá một giờ rưỡi được vài phút rồi.

Có nghĩa là buổi học đầu tiên chiều nay của Tào Tuyết đã bắt đầu được mười mấy phút rồi.

- Chính là lúc này!

Lục Dương nói ở trong lòng.

Thường thì khi bắt đầu tiết thể dục, lão sư sẽ dành mười mấy phút chỉ đạo huấn luyện sinh viên, sau đó mới để mọi người được tự do hoạt động.

Tắt máy lại, Lục Dương sau khi rửa mặt, liền nhanh chóng đi về phía trường học.

...

Khi hắn cách thao trường không xa, đã trông thấy thân ảnh màu trắng của Tào Tuyết, nhìn thấy nàng ngồi dưới bóng cây quan sát một ít nữ sinh đang đánh bóng chuyền.

Bên cạnh không có ai khác.

Phát hiện ra điều này, khiến trong lòng Lục Dương chợt giật mình.

Trong lòng không khỏi cười khẽ "Trời cũng giúp ta".

Nhưng tim bỗng nhiên cũng đập nhanh thêm, bởi vì điều này đồng nghĩa với việc hắn có thể đơn độc đối diện nói chuyện với Tào Tuyết.

Theo đuổi một cô gái, lúc ban đầu chính là thời điểm gian nan nhất.

Cũng là thời điểm khiến nam sinh căng thẳng nhất.

Tuy rằng Lục Dương đã sống hơn hai mươi chín năm, trước sau cũng từng có tới bốn người bạn gái, nhưng ngoại trừ thời điểm học đại học theo đuổi Phùng Đình Đình có chút khó khăn ra, sau khi tốt nghiệp, việc quen ba người bạn gái còn lại đều vô cùng đơn giản, sau mấy ngày, nói mấy câu, là đã xác định quan hệ rồi.

Không thể không nói, sau khi đi ra ngoài xã hội, chỉ cần bề ngoài không quá tệ, điều kiện không quá kém, việc tìm bạn gái dễ hơn rất nhiều so với lúc còn ở trong trường.

Nhưng lần này theo đuổi Tào Tuyết lại không giống.

Trước đây Tào Tuyết và hắn hoàn toàn không quen biết, không giống như khi theo đuổi Phùng Đình Đình, Lục Dương và Phùng Đình Đình đã học cùng nhau mấy năm thời cao trung, hai người đã sớm quen thuộc nhau.

Gia cảnh Tào Tuyết rõ ràng cũng hơn Lục Dương rất nhiều, tương ứng, tầm mắt khi tìm bạn trai khẳng định cũng sẽ cao hơn không ít.

Hơn nữa, Tào Tuyết mới vào năm một, khả năng vẫn chưa muốn yêu đương, với mối tình đầu, nữ sinh đều rất cẩn thận, nên cũng khó theo đuổi nhất.

Những điều này đều gia tăng độ khó khi theo đuổi cho Lục Dương.

Vì thế, lấy tâm cảnh của Lục Dương lúc này, cũng không khỏi có chút sốt sắng.

Có điều, Lục Dương không phải là loại người vào thời khắc mấu chốt vì căng thẳng mà rút lui. Châm một điếu thuốc, hít sâu hai hơi, cố lấy lại dũng khí, tiện tay ném điếu thuốc xuống dưới chân dí dí, sau đó lộ ra nụ cười, bước nhanh về phía Tào Tuyết.

Một trăm mét, tám mươi mét, năm mươi mét, bốn mươi mét, ba mươi mét...

Ban đầu, Tào Tuyết đang mỉm cười nhìn bạn học đánh bóng chuyền cũng không có phát hiện ra Lục Dương tiếp cận mình.

Nhưng, sau khi hắn đến gần ngoài mười mấy mét, Tào Tuyết giống như nghe thấy tiếng bước chân của Lục Dương, hoặc dư quang trong khoá mắt đã phát hiện ra có người tới gần mình, ánh mắt liền nhìn sang.

Một khắc đó, tim Lục Dương rõ ràng đập nhanh thêm, nhưng khuôn mặt vẫn duy trì nụ cười như cũ.

Tào Tuyết nhìn thấy Lục Dương rồi.

Ánh mắt Lục Dương cũng ngênh đón ánh mắt của nàng.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau.

Lục Dương rõ ràng nhìn thấy trong mắt Tào Tuyết loé lên vẻ bất ngờ, nhưng sau đó lông mày hơi nhịu lại, theo bản năng muốn đứng dậy rời đi, cặp mông tròn trịa khêu gợi mới rời khỏi ghế, tựa hồ lại thay đổi chủ ý, lại đặt xuống trở lại, ánh mắt xoay về phía bạn học đang đánh bóng, giônhs như không hề nhìn thấy Lục Dương đến gần.

Điều này khiến Lục Dương cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nếu như vừa rồi Tào Tuyết lập tức đứng dậy rời đi, đang ở trước mặt nhiều người, hắn cũng không tiện đuổi theo, dù sao hiện giờ, bọn họ cũng không tính là bạn bè, biểu hiện quá rõ ràng, sẽ rất khó coi.

Sống lại sau hai mươi chín năm, Lục Dương chưa từng theo đuổi qua một cô gái như vậy.

Đây là một trải nghiệm hoàn toàn xa lạ, không có kinh nghiệm làm gương, khiến sự căng thẳng của Lục Dương vẫn không tiêu tạn.

Theo bản năng thả nhẹ bước chân đi tới bên cạnh Tào Tuyết, cẩn thận ngồi xuống bên cạnh nàng, không dám ngồi quá gần, sợ đem nàng doạ chạy mất, Lục Dương ý thức được nên cùng nàng bảo lưu khoảng cách chừng một thước.

Lục Dương hơi trề môi, muốn giải thích chuyện lúc trưa, nhưng nhất thời lại không biết bắt đầu từ đâu.

Dáng dấp như muốn nói lại thôi, trên thực tế, đều rơi vào dư quang trên khoé mắt của Tào Tuyết, liền, khoé miệng Tào Tuyết hơi nhếch lên rất nhỏ khó nhìn ra.

Nữ nhân, phần lớn đều thích nhìn thấy nam nhân thích mình biểu hiện ra sự căng thẳng.

Dù cho nữ nhân này kỳ thực không thích nam nhân kia.

Không quan hệ tới cảm tình, chỉ vì như vậy có thể chứng minh được có người yêu thích mình, có người sợ mình tức giận.

Đây là một cảm giác rất tuyệt vời, đối với nữ sinh là vậy.

"Tào, Tào Tuyết... Nữ sinh lúc trưa kỳ thực…kỳ thực chỉ là bạn học thời cao trung của tôi, tôi cùng nàng vẫn chưa có quan hệ gì, thật đấy.”

Điều chỉnh lại sự căng thẳng trong lòng, Lục Dương rốt cuộc cũng mở miệng giải thích sự tình lúc trưa, hắn sợ mình nói quá nhiều, rồi lại nửa ngày vẫn chưa nói ra được trọng điểm, lại để cho Tào Tuyết vì thiếu kiên nhẫn mà rời đi.

Nghe xong Lục Dương mở miệng nói chuyện, Tào Tuyết rốt cuộc cũng quay đầu lại trong mắt lộ ra ý cười nhìn Lục Dương, mỉm cười hỏi:
- Sau đó thì sao?

- Sau đó?

Lục Dương không rõ ý nghĩa, không hiểu hấp háy mắt.

Ý cười trong mắt và nụ cười trên mặt Tào Tuyết biến mất, tiếp tục nói:
- Bạn nói chuyện này với tôi làm gì? Nữ sinh kia cùng bạn có quan hệ gì thì có liên quan gì đến tôi đâu?