Đúng, đời này, Lục Dương lựa chọn thể loại tận thế cho tác phẩm đầu tay.
Nhân vật chính - Trần Phong, là một gã học sinh cấp ba thành tích lót đáy, không hứng thú với chuyện học hành, việc thường làm khi lên lớp là ngủ gât.
Sở trường duy nhất, chính là đao pháp do gia gia truyền cho từ nhỏ, nhưng mà, sở trường này ngày thường lại căn bản không có đất dụng võ.
Mãi đến khi ngày tận thế ập tới.
Từ dị không gian không tên song song với Địa Cầu, tràn ra vô số quái thú có thực lực khủng bố.
Trong vòng một tuần lễ, phần lớn thành thị trên khắp trái đất đều lần lượt rơi vào luân hãm (bị chiếm đóng).
Nhân loại, từ vị trí bá chủ, trong nháy mắt đã rơi xuống vực sâu.
Quái thú dị không gian, hầu như chỉ trong vòng một tuần, đã phá huỷ toàn bộ nền văn minh của nhân loại.
Nhân loại dù may mắn còn sống sót, cũng chỉ kéo dài hơi tàn mà thôi.
Nơi Trần Phong sinh sống là một thị trấn nhỏ, nên may mắn tránh thoát được nguy cơ.
Mãi đến lúc này, đạo pháp gia truyền vô danh của Trần Phong, mới rốt cuộc phát huy được tác dụng.
...
Đây chính là bộ khung mở đầu của cốt truyện.
Cốt truyện như vậy, vào năm 2003, cũng không nhiều.
Trước khi sống lại, Lục Dương am hiểu nhất chính là thể loại tác phẩm lấy giết chóc làm chủ tuyến này.
Đáng tiếc, thời điểm mấy năm trước của kiếp trước, thể loại này cũng đã lụn bại, các thể loại quan trường, đô thị, y thuật lần lượt thay phiên nhau thống trị văn đàn, riêng những độc giả còn thích xem thể loại giết chóc này hơn phân nửa cũng lựa chọn những tác phẩm bạch kim của những bậc đại thần để đọc.
Có điều, hiện tại là năm 2003, tiểu thuyết lấy giết chóc làm chủ tuyến, vẫn còn đang ở thời đỉnh cao.
Lục Dương miệng thì ngậm thuốc, còn tay thì viết xoành xoạch trên giấy, thỉnh thoảng dừng lại một lát, hoặc thêm đôi ba chữ, hoặc sắp xếp lại tình tiết.
Lục Dương không vội viết ngay đề cương.
Đây là thói quen của hắn, chỉ sau khi viết xong chương thứ nhất, hắn mới bắt đầu viết đề cương.
Bởi vì sau khi viết xong chương đầu, tính cách nhân vật, mong muốn cùng sở trường hầu như đã thành hình, lúc này viết đề cương, sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Bởi vì tạm thời không có tiền mua máy tính, cho nên, lục dương chỉ có thể như lần đầu viết tiểu thuyết trước khi hồi sinh, viết bằng tay, viết trên giấy trắng.
Chữ viết của Lục Dương, cũng không hơn người, giống như con người hắn, không tốt cũng không tệ.
Nhưng tác phẩm đầu tay trước kia cũng có hơn trăm vạn chữ, hơn phân nửa đều viết bằng tay, cho nên, tốc độ viết tay của hắn cũng cực kỳ nhanh.
Mỗi chữ một nét bút, chữ sau liền chữ trước, câu sau nối tiếp câu trước, cả đoạn văn căn bản không hề gián đoạn.
Hơn nữa, rất nhiều chữ, đều bị hắn đơn giản hoá đi.
Rất nhiều chữ, chỉ có bản thân hắn mới có thể phân biệt, người khác dù đọc qua, cũng chưa chắc đã nhận ra.
Có điều, Lục Dương cũng không để ý.
Bản thảo của hắn, xưa nay đều chưa từng cho người khác xem qua, chỉ cần khi gõ lên máy tính hắn có thể nhận ra là được.
Khi sáng tác, Lục Dương rất chăm chú.
Rất nhanh đã tiến vào cảnh giới vật ngã lưỡng vong (quên đi hết thảy xung quanh), trong mắt chỉ còn lại xấp giấy trên bàn, trong đầu chỉ nghĩ đến những tình tiết trong cốt truyện, sau hơn một tiếng đồng hồ, khi bảy tờ giấy trắng đã tràn ngập chữ viết, lục dương mới dừng bút lại, tiện tay ném lên trên bản thảo, nhổ tàn thuốc trong miệng ra, cầm lấy chén trà bên cạnh, nhâm nhi nước trà đã sớm lạnh.
Chương một: coi như đã viết xong bản phác thảo.
Tính cách nhân vật, sở trường cùng hoàn cảnh trưởng thành, thậm chí cả vai nữ chính quan trọng nhất, cũng đã xác định.
Có sẵn một chương định hình, tình tiết đề cương trong đầu lục dương càng thêm rõ nét.
Thời gian còn lại trong ngày, Lục Dương vẫn yên vị ở chỗ cũ.
Buổi trưa và buổi tối, chỉ vội vã tới căng tin ăn cơm, rồi nhanh chóng trở lại.
Thỉnh thoảng châm một điếu thuốc, hoặc uống một ngụm trà, ánh mắt ngẫu nhiên không có tiêu cự nhìn ra ngoài cửa sổ, tưởng như đang ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài, nhưng thực ra lại đang suy tư về tình tiết trong câu chuyện.
Lục Dương không có ý định viết đề cương hoàn chỉnh của cuốn sách trong một lần.
Hắn chỉ viết dàn ý của phần thứ nhất - Hung thú hoành hành.
Mãi đến hơn một giờ đêm, lục dương mới viết xong đề cương tỉ mỉ tập đầu tiên.
Sau khi đề cương thành hình, tình tiết tập đầu tiên cũng đã nằm gọn trong đầu hắn.
Toàn tâm viết lách cả ngày, cả người Lục Dương đau nhức dữ dội, đặc biệt là hai vai và ngón tay, có điều, thời điểm đặt bút xuống, hắn lại khe khẽ mỉm cười.
Mặc dù mệt mỏi, nhưng trong lòng lại cực kỳ hài lòng.
Phần đề cương này, xem như cặn kẽ nhất trong sự nghiệp viết võng văn của hắn, tình tiết trong câu chuyện cũng là phần hắn hài lòng nhất.
Nắn bóp bả vai và ngón tay một chút, lại châm thêm một điếu thuốc, lúc này lục dương mới mìm cười gom giấy bút và ly tách rời khỏi căn phòng.
Từ khu giảng đường số ba đi ra, trời đã tối khuya, sân trường rộng lớn cũng không còn bóng người, lục dương cảm thấy hơi đói bụng, liền quen việc dễ làm (kinh nghiệm đầy mình) bước về phía cổng sau của trường học.
Nơi này có hơn mười quán net và quán cơm, buổi tối cũng không thiếu quầy hàng sáng đèn, gồm cả quầy hàng bán thịt xiên nướng ăn vặt.
Kiếp trước, khi lục dương còn học đại học ở đây, cũng thường xuyên tới nơi này.
Lần này đói bụng, hắn lại theo thói quen mò đến đây.
Quả nhiên.
Giờ này, trừ quán net ra, vài sạp hàng bán đồ ăn khuya vẫn còn kinh doanh.
Lục Dương sờ soạng túi quần, thấy bên trong có chừng mấy trăm đồng (nhân dân tệ bạc).
Năm 2003, một trăm đồng, cũng đủ cho hắn ăn nửa tháng.
Thấy trong túi có tiền, Lục Dương bước nhanh về phía sạp hàng bán thịt xiên nướng, chọn lấy vài xiên vẫn còn đang nóng hổi bỏ vào trong bát.
Một mình Lục Dương chiếm một cái bàn nhỏ, ăn từng ngụm từng ngụm, nhìn vô cùng sảng khoái. Bỗng nhiên, bên tai chợt truyền đến một giọng nói khá quen thuộc từ hướng quán net cách đó không xa.
Lục Dương theo bản năng đưa mắt nhìn sang.
Phát hiện hóa ra là một người bạn học cùng lớp thời cao trung, họ Hoàng, còn tên là gì thì hắn tạm thời đã quên mất, dù sao ý thức hiện giờ của hắn là tới từ năm 2013, nên đã quên gần hết phần lớn tên bạn học trước kia.
Ánh mắt Lục Dương chỉ quét qua, rồi thu lại, cũng không định đi tới chào hỏi.
Đã quá nửa đêm, hơn nữa, vị bạn học này hình như đang bận gọi điện thoại, cho nên cũng không nhất thiết phải đến bắt chuyện.
Khi Lục Dương ăn xong thì vị bạn học họ Hoàng kia vẫn còn đang phấn khích tán gẫu qua điện thoại.
Hắn liếc mắt nhìn người này thêm một cái, rồi bước nhanh về phía ký túc xá.
Vừa nãy lúc ngồi ăn, lục dương tuy rằng vẫn chưa nhớ ra tên người này, nhưng đã đại khái nhớ ra thành tựu sau này của hắn.
Người này thành tích thời cao trung luôn nằm trong top năm của lớp, sau khi tốt nghiệp đại học, không biết lăn lộn ở đâu mấy năm, lục dương nghe nói, cuối cùng lại trở về quê xây nhà trẻ, nhưng chỉ kinh doanh được một năm đã phải đóng cửa, sau đó cũng không biết làm nghề gì, hẳn là sống rất thảm.
Trước đây, khi Lục Dương nghe thấy chuyện này, còn từng thở dài: người này thời cao trung thành tích tốt như thế, tại sao bây giờ lại sống thảm như vậy?
Hôm nay ngẫu nhiên nhìn thấy gia hoả này vừa vào đại học, đã hơn một giờ đêm rồi mà vẫn còn ở đây, hắn rốt cuộc đã hơi rõ ràng, vì sao tương lai của người này lại trở nên như vậy.