Hồi Sinh 2003

Chương 14: Vì em mà anh thay đổi

Lục Dương thoáng do dự, sau đó cũng bước vào căn phòng này, đi từ cửa sau.

Hắn thả nhẹ bước chân, lại vào từ cửa sau, nên cả sáu, bảy người đang đọc sách trong phòng đều không ai chú ý tới hắn.

Lục Dương theo bản năng muốn đi đến ngồi phía sau cô gái, nhưng chợt cúi đầu nhìn lại quần áo và đôi giầy mình đang mang, lại sờ soạng đầu tóc thêm một hồi, sau đó bước chân cũng trở nên chần chờ.

Sau khi sống lại, hắn vẫn không quá để ý đến vẻ ngoài của mình, không chỉ không thay đổi quần áo, mà ngay cả kiểu tóc cũng chưa từng thay đổi.

Lục Dương biết giữa nam và nữ, ấn tượng ban đầu vô cùng then chốt, nhiều người chỉ vì lần đầu tiên gặp mặt để lại ấn tượng xấu cho đối phương, mà cuối cùng hoàn toàn mất đi cơ hội.

Vì thế bước chân Lục Dương mới chần chờ.

Đứng ở cuối phòng học nhìn bóng lưng cô gái, con mắt Lục Dương xoay chuyển mấy vòng, trong đầu xẹt qua vài suy nghĩ, cuối cùng, hắn lặng lẽ đi tới một góc phòng ngồi xuống, cách xa cô gái áo trắng ít nhất mười mét.

Lục Dương tin tưởng coi như nàng có ngẫu nhiên quay đầu lại nhìn, thì cũng không để ý đến một nam sinh có bề ngoài phổ thông như hắn.

Mục đích của hắn, chính là muốn nàng không chú ý tới mình.

Nở một nụ cười tự trào, Lục Dương mở tập giấy trắng ra, để chén trà qua một bên, đốt một điếu thuốc, vừa gọt bút chì, vừa sắp xếp lại tình tiết những gì định viết đêm nay.

Đề cương quyển thứ nhất của "Tận Thế Đất Hoang" tuy rằng đã hoàn thành, nhưng tình tiết cụ thể mỗi chương mỗi phần, vẫn phải suy nghĩ sửa soạn thêm.

Thỉnh thoảng, mi mắt Lục Dương lại hơi nhấc lên, liếc nhìn bóng lưng cô gái một chút, xác nhận xem nàng còn ở đó hay không.

Đêm nay Lục Dương không tính làm quen với nàng, chỉ muốn biết ký túc xá của nàng ở đâu, sau đó mới tính tiếp.

Trong lòng có tạp niệm, nên tối hôm đó, trạng thái sáng tác của Lục Dương rất tệ, bởi vì lo lắng nếu mình quá tập trung, lỡ nàng đi rồi cũng không biết, vì thế chỉ viết được một lúc, lại nhịn không được ngẩng đầu lên liếc về phía nàng một cái.

Thuốc lá đã tàn ba bốn điếu, nhưng trên giấy chỉ mới vẻn vẹn mấy trăm mặt chữ, hơn nữa, vì lòng có tạp niệm, không thể chuyên tâm sáng tác, nên mớ chữ này đều rất khô khan, hoàn toàn không có phong độ như trước.

Điều này khiến Lục Dương rất bất đắc dĩ.

Hắn biết đêm nay có lẽ mình không viết được gì ra hồn rồi, trên mặt lộ vẻ cười khổ, dứt khoát đặt bút xuống, không muốn tiếp tục nặn ra những ký tự khô cằn như vừa rồi nữa.

Sau khi quyết định ngừng viết, trong lòng Lục Dương rốt cuộc cũng yên tĩnh lại.

Suy nghĩ một chút, hắn cầm lấy bút chì, làm ra bộ dáng đang suy tư, nhưng thực tế, dư quang trong mắt lại nằm ở trên người cô gái kia.

Thời gian vì vậy mà cứ như dài ra.

Cô gái kia đọc sách rất say mê, mãi cho đến hơn mười một giờ khuya, nàng mới móc một chiếc điện thoại màu phấn hồng từ trong túi ra liếc nhìn đồng hồ, sau đó mỉm cười xếp sách vở lại, bước ra khỏi phòng.

Sự thực chứng minh, lúc trước Lục Dương đã quá lo xa, lúc nàng rời đi, ánh mắt căn bản không hề liếc về phía sau một chút nào, mà trực tiếp đi ra từ cửa trước.

Khi thấy nàng móc chiếc điện thoại mới tinh ra nhìn, Lục Dương lại lần nữa khẳng định ở trong lòng phán đoán của mình trước kia, gia cảnh của cô bé này hẳn phải rất khá, vì thời điểm năm 2003, vừa mới lên năm nhất mà đã có một chiếc điện thoại tinh xảo như vậy, thì chắc chắn không phải là con nhà nghèo.

Lục Dương không lập tức đứng dậy đi theo, mà chờ nàng ra khỏi phòng hơn mười giây, mới đứng dậy mang theo giấy bút đuổi theo phía sau.

Hắn rời khỏi phòng từ cửa sau, lén la lét lút y như kẻ trộm.

Lúc Lục Dương ra ngoài, cô gái mặc áo trắng đã cách hắn hơn mười mấy mét.

Lục Dương thấy nàng còn ở tầm mắt của mình thì nhanh chóng khôi phục lại vẻ trấn định, không gấp gáp đuổi theo, mà lửng thửng theo phía xa, nàng đi về hướng nào thì hắn đi về hướng đó.

Một đường đi tới, Lục Dương chợt phát hiện ra phương hướng của nàng có điểm không đúng, phía trước không phải là đường về ký túc xá nữ, mà là mấy cửa hàng bên cạnh trường học.

Không bao lâu, linh cảm của Lục Dương đã ứng nghiệm.

Mục tiêu của cô gái áo trắng chính là cửa hàng phía trước trường học, Lục Dương thấy thế cũng không tiếp tục đi theo, vì cửa hàng còn đang sáng đèn, không thích hợp để ẩn nấp.

Hắn lủi vào góc tối, làm bộ đang nghỉ ngơi, dựa lưng vào cây đại thụ, thỉnh thoảng lại hít một hơi thuốc, dư quang khoé mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô gái.

Lục Dương thấy nàng ghé vào môt cửa hàng bán hoa quả, mua một ít cam.

Sau đó lại mang theo bịch cam bước về một hướng khác, chính là hướng ký túc xá nữ ở phía đông.

Trên thực tế, Lục Dương biết rõ toàn bộ nữ sinh đều ở tại ký túc xá phía đông trường học, chỉ có điều, ký túc xá nữ lại có tổng cộng mười hai toà, cứ hai toà lại chung một cửa lớn.

Lục Dương thấy nàng rốt cuộc cũng hướng về phía ký túc xá nữ, liền đuổi sát theo sau.

Lần này nàng một đường đi thẳng tới ký túc xá, cũng không ghé qua chỗ nào nữa.

Trước cửa lớn là một bãi cỏ nằm giữa hai toà nhà, có đèn đường sáng trưng.

Nên Lục Dương không có cách nào tiếp tục theo sau, bác bảo vệ đang canh cửa cũng không chỉ ngồi không.

Vì thế hắn đành đứng dưới một trụ đèn, lặng lẽ nhìn theo thân ảnh màu trắng dần dần mất hút bên trong cánh cửa.

Lục Dương phải giương mắt nhìn kỹ lắm mới thấy đươc con số tám nằm ở mặt bên ký túc xá nàng vừa đi vào.

Toà nhà số tám ký túc xá nữ.

- Xem ra nàng đang ở trong đó.

Lúc này Lục Dương mới nhẹ giọng thì thào một câu.

...

Ngày thứ hai, buổi chiều vừa lúc không có tiết, sau khi ăn cơm trưa xong, Lục Dương ra ngân hàng rút một ngàn đồng, đến mấy tiệm quần áo trong nội thành vật lộn suốt hai giờ, mới mua được hai bộ quần áo, cùng hai đôi giày và hai đôi tất.

Khi quyết định thay đổi hình tượng, Lục Dương mới phát hiện ra quần áo và giầy dép hiện tại của mình đều không phù hợp với taste của mình, taste đến từ năm 2013.

Hắn từ năm 2013 quay ngược về đây, đối với thời trang hiện tại của mình, sau khi cẩn thận xem xét, rất không hài lòng, nên xế chiều hôm nay thừa dịp ra ngoài, liền quyết định thay đổi toàn bộ.

Gồm cả kiểu tóc.

Sau năm 2010, Lục Dương không còn dưỡng tóc dài như hiện giờ, vấn đề không tiện chăm sóc không nói, mà sau khi để tóc ngắn, hắn mới phát hiện ra, khuôn mặt của mình thích hợp để tóc ngắn hơn.

Ngay buổi chiều hôm đó, Lục Dương quyết định đưa tiễn luôn mái tóc dài từng nuôi gần mười năm của mình.

Sau khi cắt tóc ngắn, Lục Dương đổi luôn một bộ quần áo vừa mới mua lúc chiều, khiến tinh - khí - thần của hắn hiện giờ cùng trước đó gần như hoàn toàn khác nhau.

Áo T-shirt màu đen, quần jean màu lam nhạt, giày màu đen, phối hợp với mái tóc ngắn tủn.

Cả người vừa nhẹ nhàng vừa khoan khoái lại gọn gàng.

Ngoại trừ vẻ ngoài vẫn chưa thành thục như năm 2013 ra, còn lại đã có tám phần tương tự với mười năm sau rồi.

Nhìn hình tượng hiện giờ của mình trong gương, trên mặt Lục Dương mới lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Cuối cùng cũng coi như có chút dáng vẻ rồi!