“Trừ phi thầy chịu nghe tôi nói, bằng không tôi sẽ không thả thầy xuống.”
Từ Duẫn Tường đành phải gật đầu.
Quý Sơ Vũ buông anh xuống, lấy từ trong túi ra một cái hộp.
Từ Duẫn Tường nghi ngờ nhìn cái hộp, hắn cũng không thừa nước đục thả câu, mở hộp, bên trong là một chiếc đồng hồ đeo tay.
“Sao vậy?” Lấy đồng hồ ra để làm gì?
“Thầy không nhớ à?”
Nhìn chiếc đồng hồ nằm trong hộp, Từ Duẫn Tường rốt cuộc cũng nhớ ra…
Anh còn nhớ, lần trước khi cùng Quý Sơ Vũ về nhà, có đi qua một cửa hàng bán đồng hồ, nhìn thấy một chiếc đeo tay, Từ Duẫn Tường rất thích, nhưng mà giá không rẻ chút nào, chỉ có thể cảm thán: “Nếu tôi có một cái thì tốt rồi.”
Cho nên đây là…
“Tặng thầy.” Nhìn Từ Duẫn Tường biểu tình có chút biến hóa, Quý Sơ Vũ mỉm cười nói.
“Cái gì!? Em lấy đâu ra tiền?” Cái này phải đến mấy vạn!
Nghe anh hỏi như vậy, Quý Sơ Vũ lộ ra biểu tình có chút ngượng ngùng: “Là tiền tôi làm thêm kiếm được.”
Cho nên hắn gần đây tinh thần không tốt, là vì đi làm thêm?
Nhìn Quý Sơ Vũ, môi đã tím tái, làn da nguyên bản trắng nõn, hiện tại càng thêm tái nhợt, Từ Duẫn Tường mới phát hiện, hắn chỉ mặc đồng phục, không mặc áo khoác.
“Này, em không thấy lạnh à.” Từ Duẫn Tường vội vàng cởi áo khoác trên người, choàng lên vai Quý Sơ Vũ.
Vốn muốn nói không lạnh, nhưng thấy Từ Duẫn Tường kiên trì lại thêm ánh mắt như dao phóng tới, Quý Sơ Vũ đành phải đem lời nói nuốt trở về.
“Ấy, tôi chưa mua quà.”
“Không có cũng…”
“Không được, tôi nhất định sẽ tặng, nói đi, em muốn cái gì?” Sao có thể cứ thế lấy không?