Cảm giác tuyết đang rơi yếu dần, nhưng tuyết trong cung vẫn không ngừng rơi xuống, vì để an toàn cho các vị nương nương nên mỗi sáng sớm và rạng tối đều phải quét tuyết một lần.
“Tránh ra, không được chặn ở đây!” Âm thanh của một cô gái xinh đẹp vang lên ở phía sau cung nữ, không cần nghe kỹ cũng biết giọng nói này là của ai.
Cung nữ thực ra đã quen rồi, bọn họ vội vàng cúi đầu xuống nhường đường.
Doãn Tiêu La nhướng gót chân chầm chậm bước tới, nàng ta vừa định đưa tay ra nắm lấy ngón tay đang đặt sau lưng của người đó thì dáng người cao lớn của hắn ta đã lướt qua nàng ta rồi bước vào trước.
“Vũ Hạo!” Giọng nói Doãn Tiêu La có chút hờn dỗi kêu lên.
Doãn Tiêu La chầm chậm đuổi theo sau.
Người trước mặt lập tức cứng đờ, hắn ta quay người lại nhìn nàng ta, ánh mắt lạnh như băng: "Ta đã nói rồi, không được gọi tên của ta, ngươi không nhớ sao?"
Giọng nói của Ôn Vương lạnh lùng trầm thấp, không có chút cảm tình nào.
Kể từ khi bọn họ thành hôn thì hắn ta liền trở thành như vậy, nếu không phải trong những trường hợp cần thiết phải làm ra vẻ thân mật thì với tính tình của hắn ta, tuyệt đối sẽ không nói với mình một câu.
Doãn Tiêu La chìm đắm trong niềm vui khi được thành hôn với hắn, nhưng mà nguy hiểm lại luôn rình rập mọi nơi.
“Ôn Vương, mẫu phi vẫn đang đợi chúng ta trong đó, chúng ta mau vào thôi!” Doãn Tiêu La thức thời gọi hắn ta.
Lúc này Ôn Vương và nàng ta lần lượt vào cung của quý phi, bên trong thoang thoảng hương hoa nhài, đây chính là món đồ mà lần trước Doãn Tiêu La đến Hương Phường chơi đem về, Địch quý phi rất thích thú, ngắm nó mỗi ngày.
"Hai con đến rồi, mau đứng dậy. Lúc không có người ngoài thì không cần hành lễ, đặc biệt là La nhi. Thân thể gần đây như thế nào?" Địch quý phi bước tới đỡ nàng ta dậy. Từ đây có thể thấy được bà thích Doãn Tiêu La không kém Ôn Vương.
“Mẫu phi, lời này nên để con dâu hỏi người mới phải, gần đây người có uống thuốc đều đặn không?” Doãn Tiêu La cung kính nói.
“Thân thể của bổn cung cũng như vậy thôi, lớn tuổi rồi, thân thể càng ngày càng tệ. Các con nha, tranh thủ một chút sớm sinh cho chúng ta một đứa cháu trai mập mạp.” Địch quý phi cười sảng khoái, khóe mắt hiện ra nếp nhăn. Suy cho cùng thì dung nhan không thể chịu được sự tàn phá của năm tháng.
“Mẫu phi, nhi thần còn có chuyện, xin cáo lui trước.” Sắc mặt Ôn Vương lạnh lùng, vừa nghe đến chủ đề này thì đã muốn ra ngoài, lần nào cũng vậy, chỉ cần đụng phải chủ đề này, hắn ta sẽ không tiếp tục ở lại nữa.
Lúc hắn ta sắp đi, sắc mặt của Địch quý phi liền tối sầm lại, bà ta sờ lên móng tay giả của mình, lạnh lùng nói: "Đứng lại, Ôn Vương, có phải ta đã quá nuông chiều ngươi rồi không, lần nào nói đến chủ đề này ngươi đều trốn tránh, ngươi và La Nhi đã kết hôn được một năm rồi mà sao lại chưa có động tĩnh gì?"
Doãn Tiêu La ở bên cạnh nhìn Ôn Vương vẫn im lặng, mắt hạnh khẽ xoay tròn, thoáng chốc, ánh mắt rưng rưng nhìn về phía Địch quý phi, khóc kể lễ: "Mẫu phi, chuyện này không liên quan đến Ôn Vương, cũng không phải lỗi của con dâu, có trách thì trách con và Ôn Vương không có duyên, nếu chàng không thích con dâu thì con dâu cũng không thể cưỡng ép được.”
Âm thanh khóc nức nở của cô gái vang khắp phòng, gió từ bên ngoài không ngừng thổi vào, Địch quý phi dường như đã nghe ra ý tứ trong đó, có chút không tưởng tượng nổi hỏi: “La Nhi, con nói cái gì? Chẳng lẽ... Chẳng lẽ Ôn Vương còn chưa..."
Nói đến đây, bà ta không tiếp tục nói nữa, Doãn Tiêu La gật đầu, hai người nhìn nhau, Địch quý phi rất khiếp sợ, bà ta ngồi trên ghế lẩm bẩm một mình.
"Ta nói mà! Chẳng trách... Ôn Vương, con có chuyện gì sao? Có muốn gọi thái y đến xem không?" Địch quý phi chỉ có thể nghĩ đến lý do này, bất luận thế nào, bà ta không thể nghĩ ra lý do nào khác.
Ôn Vương biến sắc, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Doãn Tiêu La, hồi lâu không nói một lời, cuối cùng nặn ra vài chữ trong cổ họng: "Doãn Tiêu La, ngươi náo đủ chưa? Ta về trước, ngươi cứ tiếp tục ở lại đây giả ngây đi."
Nhìn bóng lưng của hắn ta từng bước rời đi, trong lòng Doãn Tiêu La đủ ngũ vị tạp trần. Bọn họ đã thành thân được một năm, nàng ta không muốn thừa nhận sự thật này, hai người đã thành thân được một năm, vì sao vẫn lạnh nhạt đến mức độ này chứ?
Dù cho Tiết Tịnh Kỳ đã không còn nữa thì trái tim của hắn ta vẫn không chứa nổi mình.
“Ôn Vương phi, gió rất lớn, người nên vào trong!” Nha hoàn thấy nàng ta đứng một mình trong tuyết, không khỏi lớn tiếng nhắc nhở.
“Cút ngay.” Doãn Tiêu La khạc hai chữ này ra khỏi cổ họng, ánh mắt tựa như kim châm nhìn nha hoàn kia.
Nha hoàn sợ hết hồn, cả người run rẩy, nàng ta không dám nhìn nữa, chậm rãi lui xuống.
Bên trong hoàng cung im ắng không một tiếng động, thỉnh thoảng có vài tên thái giám qua lại quét tuyết, thấm thoát trời đã xế chiều, Ôn Vương bước ra cửa Nam, ở góc đường có một bóng dáng cao gầy đang đứng ngược sáng trong ánh tà chiều.
Ôn Vương giật mình, hắn ta nhanh chóng đi qua người chàng, nhưng người đàn ông đó đã vươn tay ra giữ chặt bả vai hắn ta.
“Buông ra.” Ôn Vương nhìn cánh tay đang đặt trên bả vai mình, lạnh lùng nói.
“Theo như ta biết, Ôn Vương ngươi còn chưa chạm vào Doãn Tiêu La?” Thích Mặc Thanh buông lỏng tay ra, vẻ mặt bình tĩnh nói.
Vừa nói xong, Ôn Vương liền cau mày, đôi mắt như chim ưng nhìn thẳng vào Thích Mặc Thanh, đôi mắt lạnh lùng kia khiến người ta sợ hãi. Cổ họng hắn ta khẽ động đậy, môi mỏng khẽ mở: "Ngươi theo dõi ta?"
Thích Mặc Thanh nở nụ cười lạnh lùng: "Còn cần ta theo dõi sao? Đã một năm rồi, dầu gì thì cũng nên có chút gì chứ, như vậy xem ra nếu không phải ngươi có vấn đề thì là do ngươi không muốn."
Hai bóng người cao lớn ngang nhau đứng ở cửa nam, khí tức của hai người mạnh như nhau, ở trong đêm tuyết lạnh lẽo này có cảm giác đang đối đầu nhau.
“Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?” Ôn Vương chịu không nổi nữa, cho dù không muốn đánh nhau với chàng nhưng cũng không thể im lặng mãi.
Sau khi Tiết Tịnh Kỳ qua đời, tính khí của Thích Mặc Thanh trở nên lạnh lùng và u ám, mặc dù bọn họ giao chiến trong âm thầm nhưng cũng có lúc phải giao chiến chính diện. Nếu không phải trong tình huống bắt đắc dĩ, Ôn Vương sẽ không bao giờ có xung đột trực diện với chàng.
Nhưng hoàn cảnh hiện tại khiến hắn ta không thể không giao chiến với chàng.
"Mục đích của ta rất đơn giản. Ngươi nên biết rằng bây giờ ta không định nạp vương phi. Cho nên ta sẽ không cưới công chúa Hòa Sắt của nước Thành Châu." Trên mặt Thích Mặc Thanh không có bất kỳ biểu tình nào, ánh mắt sắc bén nhìn Ôn Vương.
Không ngờ Ôn Vương lại cười nhạo một tiếng: "Liên quan gì đến ta?"
Vẻ mặt hắn ta đầy khinh thường, chắc hẳn phụ hoàng đã đem cục diện rối rắm này vứt lên người Thích Mặc Thanh, trong vương phủ của hắn ta có một Doãn Tiêu La đã đủ phiền toái rồi, hắn ta cũng muốn Thích Mặc Thanh nếm thử cảm giác cưới một người mình không yêu.
“Chuyện của ngươi, ta sẽ giúp ngươi giữ bí mật, nhưng chuyện với công chúa Hòa Sắt, ngươi phải hợp tác với ta, nếu không thì những suy tính trong lòng ngươi nhất định sẽ không thành.” Thích Mặc Thanh nói chắc nịch.
Vẻ mặt Ôn Vương trở nên mất tự nhiên, lông mày rậm nhíu lại, ánh mắt rất không thiện cảm nhìn Thích Mặc Thanh, khóe miệng làm sao cũng không cười nổi.
Hắn ta tiến tới gần Thích Mặc Thanh một bước, hai người đứng đối mặt với nhau: "Cho dù ngươi có biết thì sao? Ta tuyệt đối sẽ không hợp tác với ngươi. Xem ra ngươi không thể không cưới công chúa Hòa Sắt rồi."
Hắn ta nói xong liền quay người rời đi, bầu trời bên ngoài tường thành bao la, nhìn từ xa giống như tòa kinh thành tọa lạc trên đỉnh núi tuyết phủ, đẹp không sao tả xiết.
Lúc hắn ta xoay người rời đi thì người phía sau lại nói: "Kinh thành, hoa khôi Ủng Hương lâu, cô nương Cẩm Sắt."
Nếu không phải tình thế cấp bách thì Thích Mặc Thanh sẽ không bao giờ dùng tin tức quan trọng như vậy để đổi lấy sự hợp tác giữa hai người, ngày 15 tháng sau công chúa Hòa Sắt sẽ đến kinh thành, thời gian không còn nhiều. Nếu không muốn công chúa Hòa Sắt vào kinh thành thì vấn đề này phải giải quyết càng sớm càng tốt.
Cơ thể Ôn Vương bỗng chấn động, hắn ta không ngờ những thứ hắn ta cực khổ che giấu lại bị Thích Mặc Thanh phát hiện được? Làm sao chàng biết được chuyện của Cẩm Sắt?
“Hợp tác hay không, ngươi tự mình quyết định đi.” Thích Mặc Thanh cười lạnh, vạt áo lạnh như băng phất lên một đường cong kiêu ngạo trong buổi tối lạnh lẽo, không lâu sau liền biến mất không còn tăm hơi.
Con ngươi của Ôn Vương co rút kịch liệt, không lâu sau liền bình tĩnh trở lại, bước chân khẽ nhúc nhích nhưng lại cảm thấy hai chân cứng ngắc, đôi giày chôn trong tuyết nặng như chì.
Được lắm Thích Mặc Thanh, cho dù ngươi dùng cách gì để điều tra ra chuyện của ta, sau này ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi gấp đôi.
Trước kia chưa đến điệp cốc, Tiết Tịnh Kỳ không biết dược liệu vẫn có thể cất giữ trong kho băng, cho dù lấy ra thì hiệu quả của thuốc vẫn như trước.
Cô cúi đầu đếm dược liệu trên bàn, những dược liệu này đều là dược liệu thượng hạng quý giá trong mùa đông, có nhung hươu, đông trùng hạ thảo, sâm mỹ, không chỉ có tác dụng chữa bệnh mà còn có tác dụng dưỡng sinh. Những dược liệu này đều do Minh Khê lên núi hái xuống vài ngày trước, chúng vẫn còn tươi.
“Nhung hươu này còn máu sao?” Tiết Tịnh Kỳ có chút kinh ngạc nhìn nhung hươu trong tay, lúc đặt nó xuống mới phát hiện tay mình bị dính máu.
Cô suy nghĩ một chút, thật ra nhung hươu là thứ rất dễ xử lý, nhung hươu này còn tươi quả thực là bảo bối, nếu không đem bán mà giữ lại bồi bổ cho Triều Mị Băng cũng không lãng phí.
“Trước tiên, rửa nhung hươu sạch sẽ bằng nước đá, sau đó cắt thành từng lát rồi cho vào ngăn đá cho đông cứng lại.” Một giọng nói đột nhiên truyền đến tai Tiết Tịnh Kỳ, âm thanh quen thuộc khiến cho cô có chút kinh ngạc.
Lúc cô xoay người lại, Minh Khê đã bỏ thứ trong tay xuống chiếc ghế bên cạnh, mặt không cảm xúc bước đến chỗ Tiết Tịnh Kỳ, xử lý nhung hươu thay cô.
"Minh Khê, ngươi đã về rồi, sao rồi? Ngươi có nghe ngóng được tin tức của chàng không?" Câu cuối cùng của Tiết Tịnh Kỳ yếu ớt đến mức khiến người ta nghe không rõ.
Minh Khê đang tập trung thái lát, mím chặt môi không nói gì, chỉ lặng lẽ giấu tờ cáo thị vào bên hông, lắc đầu: “Trong kinh thành không có bất kì tin tức gì của Minh Vương, cũng không có tin tức của Minh vương phi..."
Sao có thể như vậy được? Tiết Tịnh Kỳ có chút kinh ngạc nhìn Minh Khê, nhưng vẻ mặt của hắn ta không giống như đang nói dối, nếu không phải hắn ta tận mắt chứng kiến thì sao hắn có thể mặt không cảm giác, bình tĩnh nói láo được?
"Minh Khê, ngươi thật sự đã nghe ngóng mà không phải qua loa lấy lệ chứ?" Tiết Tịnh Kỳ bỏ những thứ trong tay xuống, nghi ngờ nhìn Minh Khê.
Điều cô muốn biết nhất là liệu Minh Khê có đang lừa dối mình hay không mà thôi.
“Ngươi bình tĩnh đi, ta thực sự đã nghe ngóng khắp nơi, không có chính là không có.” Minh Khê lơ đễnh cắt nhung hươu trong tay, sau đó đặt ngay ngắn vào đĩa.
"Kinh thành lớn như vậy, có phải ngươi đã bỏ sót chỗ nào không? Minh Khê, ta hy vọng ngươi làm chuyện này với thái độ của một người bạn." Đầu óc Tiết Tịnh Kỳ có chút hỗn loạn, không biết mình đang nói cái gì. Tất cả những gì cô đang nghĩ lúc này là tại sao lại không có tin tức gì.
“Nhung hưu đã cắt xong rồi, ta sẽ đi bảo quản nó.” Mí mắt Minh Khê rũ xuống, lông mi dài xẹt qua gò má, có chút ngứa ngáy.
Bóng lưng của hắn ta có cảm giác hơi lảng tránh, hốc mắt Tiết Tịnh Kỳ có chút chua xót, khác với cổ thân thể trước đây, năng lực chịu đựng của cô bây giờ mạnh hơn một chút, hoặc có lẽ là bởi vì cô đã quen với cảnh chết chóc trong bệnh viện thời hiện đại. Do đó đôi mắt của cô có lí do để không rơi lệ.
Chẳng lẽ, Thích Mặc Thanh quên cô rồi sao?
Triều Mị Băng vừa ra khỏi hầm băng, gặp Minh Khê liền chào hỏi một tiếng, sau đó đi về hướng Tiết Tịnh Kỳ, thấy sắc mặt cô không ổn, lông mày hơi cau lại, lạnh giọng nói: “Tiểu Hoa, ngươi sao vậy? Có phải Minh Khê không mang về tin vui không?"
Nếu là tin xấu thì tốt rồi, nhưng điều cô sợ nhất là chẳng có tin tức gì cả.