HOÀNG PHI NHẤT TIẾU KHUYNH THÀNH

Chương 19: Nguy cơ

Nhục Nghê chuẩn bị nước ấm rất nhanh, Tiết Tịnh Kỳ cho thêm thảo dược xua hàn vào nước rồi gọi người đưa Thích Mặc Thanh vào bồn ngâm. Đợi tới khi khí lạnh trong người Thích Mặc Thanh đã hết, Tiết Tịnh Kỳ mới cho người mặc quần áo cho hắn rồi đặt nằm lên giường.

Cơn mưa bên ngoài đã ngừng, Giả Sơn cũng vội vội vàng vàng chạy về, toàn thân anh ta ướt đẫm có phần chật vật nhưng thảo dược trong tay lại không hề ướt: “Chuẩn bị đủ hết chưa?” Tiết Tịnh Kỳ nhận lấy thảo dược rồi hỏi.

Sắc mặt Giả Sơn âm trầm: “Còn thiếu cỏ đen nữa, thuộc hạ chạy đến khắp các hiệu thuốc bắc trong kinh thành nhưng đều không có thảo dược này, thuộc hạ nghe nói vài ngày trước có người đã mua hết cỏ đen đi rồi.”

Tiết Tịnh Kỳ cả kinh, một suy nghĩ không ổn dâng lên: “Tra được ai mua không?” Cô hỏi.

“Vẫn chưa ạ, nhưng thuộc hạ đã cho người đi điều tra rồi.” Giả Sơn trả lời.

Tiết Tịnh Kỳ hít sâu một hơi, rất rõ ràng có người đã sớm bày ra kết cục này, biết cô cần loại dược liệu này nên mới mua hết. Là ai đây? Một cái tên bỗng hiện lên trong đầu cô.

Đang suy nghĩ thì Tịnh Kỳ thấy quản gia vội vội vàng vàng cầm một bức đi thư vào: “Vương phi, có người đưa thứ này tới và nói là thư của Vương phi người.”

Tiết Tịnh Kỳ nhận lấy bức thư, mở ra đọc thì thấy trên thư viết: Quán trà Đồng Thuận, lầu ba Nhã gian. Phần ký tên ghi hai chữ Cỏ đen.

“Thích Vũ Hạo.” Tiết Tịnh Kỳ cắn răng, hai tay siết chặt lá thư, đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Giả Sơn, có phải Vương gia có thế lực riêng của mình không? Ngươi lập tức vận dụng thế lực bên ngoài của Vương gia, nhất định phải có được cỏ đen trước trưa mai.”

Lời Tiết Tịnh Kỳ vừa dứt, Nhục Phàm bỗng nói: “Vô ích thôi, vừa nãy ta đã nhận được tin, cỏ đen trong phạm vi một trăm dặm ở kinh thành đều bị mua hết rồi, nếu muốn vận chuyển từ nơi khác tới thì nhanh nhất cũng phải bốn ngày.”

Nhục Phàm vừa mới liên lạc cho lầu Vô Âm trên giang hồ của Thích Mặc Thanh, hiệu suất làm việc của lầu Vô Âm trước nay vẫn vô cùng cao, với khả năng của lầu Vô Âm cũng chỉ có thể lấy được cỏ đen trong vòng bốn ngày.

Tiết Tịnh Kỳ cúi đầu nhìn bức thư trong tay, Thích Vũ Hạo đã lên hết kế hoạch, cỏ đen trong phạm vi lộ trình ba ngày đều dã bị hắn ta mua lại, vì để báo thù mình sao?

“Để ta nghĩ cách, các ngươi chăm sóc Vương gia đi, Nhục Nghê đi theo ta.” Tiết Tịnh Kỳ nói rồi nhấc váy bước nhanh ra ngoài.

Quán trà Đồng Thuận, lầu ba Nhã gian, nơi lần đầu tiên Thích Vũ Hạo nhìn thấy Tiết Tịnh Kỳ, nơi này đã để lại vết nhơ của hắn ta.

Thích Vũ Hạo dựa vào cửa sổ, nhìn chăm chú khăn trong tay, hôm ấy sau khi nữ nhân kia bị hắn hôn thì ghét bỏ dùng chiếc khăn này lau miệng rồi vứt đi, hắn đã nhặt khăn này lên lấy nó làm điều nhắc nhở bản thân sự sỉ nhục của mình.

“Tiết Tịnh Kỳ, nếu ngươi khinh thường trở thành nữ nhân của bổn vương thì bổn vương lại càng muốn ngươi làm nữ nhân của bổn vương.” Thích Vũ Hạo siết chặt chiếc khăn trong tay rồi ngẩng đầu nhìn bóng dáng xinh đẹp trên đường lớn.

Tiết Tịnh Kỳ ngửa đầu, trước cửa sổ lầu ba có một bóng dáng màu xanh lơ đang đứng, bề ngoài người đó nhìn có vẻ bình thường nhưng nội tâm thật ra lại âm u ghê tởm.

“Thích Vũ Hạo, ngươi cho rằng ta sẽ làm theo ý nguyện của ngươi sao?” Tiết Tịnh Kỳ thu lại ánh mắt tiếp tục bước đi nhưng không vào quán trà mà lại đi về phủ Thái tử ở Thành Nam.

Thích Vũ Hạo ở trong quán trà nhìn bóng lưng Tiết Tịnh Kỳ hòa vào đám người, không khỏi hung hăng đấm lên song cửa sổ, vẻ mặt dường như phẫn nộ tới cực điểm.

Tiết Tịnh Kỳ không biết sự lựa chọn của mình là đúng hay sai. Cô biết một khi mình vào quán trà thì ắt sẽ bị Thích Vũ Hạo dắt mũi, hắn ta là người thế nào trong lòng cô rất rõ, hắn muốn gì đương nhiên Tiết Tịnh Kỳ cũng biết.

Chỉ là trước mắt cô vẫn còn con đường thứ hai để đi, chưa đến lúc không thể làm gì khác thì cô sẽ không lựa chọn con đường mình không muốn đi.

Quản gia phủ Thái tử dẫn Tiết Tịnh Kỳ vào, ở chính điện Tiết Tịnh Kỳ nhìn sắc mặt Thái tử đã tốt hơn rất nhiều, khóe môi giật giật, cô nói: “Thái tử, người có muốn chữa khỏi bệnh không?”

Thích Mạch Tường ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô hồi lâu rồi bỗng bật cười: “Lần này Minh Vương phi tới là để làm giao dịch với bổn vương sao?”

“Đúng thế. Bệnh của Thái tử khi còn nhỏ bị hạ độc tổn thương tới phổi, đã rất nghiêm trọng rồi. Thái y đã nói người sống không qua mùa đông năm nay, nhưng ta có thể khiến bệnh của người khỏi hẳn, chỉ xem Thái tử có dám cược với ta một phen không thôi.” Tiết Tịnh Kỳ nói năng có khí phách, khí thế ngạo nghễ.

Lòng Thích Mạch Tường rung động mãnh, ánh mắt nhìn cô chần chừ không thu lại: “Ngươi muốn gì?” Thích Mạch Tường hỏi cô.

“Cỏ đen trong tay Ôn Vương, nhất định Hoàng hậu nương nương sẽ có cách lấy được, ta chỉ cần cỏ đen.” Tiết Tịnh Kỳ trả lười dứt khoát.

Thích Mạch Tường siết chặt ly trà trong tay, mãi sau mới nói: “Dựa vào đâu mà bổn vương phải tin ngươi?”

Tiết Tịnh Kỳ cười, khóe môi nở nụ cười càng thêm xuất trần: “Thái tử, nếu không tin ta thì mùa đông năm nay sẽ là thời gian người phải chết, mà Minh Vương chết, người cũng chết, vậy người ngồi mát ăn bát vàng sẽ là Ôn Vương. Ta nghĩ Thái tử cũng không ngốc đến mức hai tay dâng giang sơn thuộc về mình cho người khác đâu?!”

Thích Mạch Tường cười khẽ, thưởng thức ly trà trong tay: “Sao bổn vương biết được mình có phải đang làm lợi ích cho người khác không? Một khi bổn vương giúp ngươi lấy được cỏ đen nhưng ngươi lại không thể chữa được bệnh cũ của bổn vương thì chẳng phải bổn vương đã mất nhiều hơn được sao?”