Tình hình nhà họ Doãn hôm nay thật sự khó nói, bởi vì Doãn Tiêu La tự vẫn trong lễ thành hôn, đối tượng thành hôn lại là thái tử, sau đó Gia Thành Đế lại phái người đọc thánh chỉ gả nàng cho Ôn vương, nhưng mà không có ai phát hiện nàng đã tự vẫn trong phòng.
Nếu không phải Doãn Quốc Công phong tỏa toàn bộ tin tức trong phủ, chỉ sợ nay đã sớm truyền đến phố lớn ngõ nhỏ, trong tai từng người dân. Hôm nay, mọi người cũng hoài nghi sao người đón dâu lại rút về, cũng không thấy động tĩnh tân nương bước ra.
Doãn Vân Quảng để ôn định tâm tình của mình, từng câu từng chữ nói: "Sau khi phát hiện Tam muội uống thuốc độc tự vẫn, thường xuyên phái hơn mười vị thái y đến khám và chữa cho nàng, kết quả nhất trí kết luận tam muội đã qua đời, ta nói tam muội vẫn còn khả năng sống sót, lại bị cha ta nhốt vào phòng chứa củi, mấy người nhanh đi cứu Tam muội đi, nếu không thời gian sẽ muộn mất.!"
Tiết Tịnh Kỳ khoác khoác tay với hắn ta: "Doãn nhị công tử, ngươi đừng vội, còn một ngày nữa, chúng ta sẽ nghĩ cách."
Dứt lời, Tiết Tịnh Kỳ nhìn phản ứng của Thích Mạc Thanh đằng sau, trên mặt hắn vẫn ung dung như cũ, ánh mắt lạnh lùng nhìn cái chén tròn, đảo đảo chiếc thìa trong tay, ngay lúc Doãn Vân Quảng sắp không nhịn được, cuối cùng hắn cũng thong thả mở miệng
"Ban đầu ngươi đến lấy thuốc trong phủ ta, ngươi đã biết không có giải dược, dùng hay không là chuyện của chính các ngươi, hôm nay, ngươi đến đây muốn chúng ta đi cứu người, ngươi, lấy cái gì để đổi?" Khóe miệng Thích Mạc Thanh nở một nụ cười tà mị, lời nói lại vô cùng lạnh lùng.
Lấy cái gì để đổi?
Lúc trước xin thuốc nóng vội nhất thời, không để ý đến chuyện thuốc giải, thời gian ba ngày đã qua một nữa, nếu còn không cứu tỉnh Doãn Tiêu La, chỉ sợ sớm nguy!
Lông mày của Doãn Vân Quảng nhíu chặt, hai tay nặng nề vặn trên đùi mình, hai hàm răng tựa như cũng đang run rẩy, Người trước mắt này thật đúng là ma quỷ, hắn có thể lấy cái gì đến đổi?
"Chỉ cần ngươi cứu được Tam muội, ngươi muốn thế nào thì được thế đó!" Doãn Vân Quảng dù cho giá nào, chỉ cần Doãn Tiêu La có thể tỉnh lại, yêu cầu gì hắn cũng đáp ứng, cùng lắm thì hắn không nhận nợ!
Đôi mắt hẹp dài của Thích Mạc Thanh bỗng trở nên lạnh lùng, giống như một thanh kiếm sắc bén quét lên người hắn ta,, Doãn Vân Quảng bất động thanh sắc nhận lấy ánh mắt dò xét và đáng sợ của hắn, lưng vẫn thẳng như cũ.
"Được, Lãnh Tước, tiến vào." Lãnh Tước lúc này đang ở ngoài cửa, nghe tiếng gọi của hắn, lập tức mở cửa đi vào.
Thuốc giả chết này là Lãnh Tước tạo ra, chỉ có Lãnh Tước mới biết rõ công hiệu của thuốc giả chết, sau khi phối hợp với cơ thể con người sẽ sản sinh biến hóa thế nào, hắn ta càng nắm giữ cách bức hết toàn bộ dược tính trong người ra.
Sau khi mọi người tụ lại, vây quanh mặt bàn của Thích Mạc Thanh, thấp giọng thảo luận.
"Bây giờ mọi người đều cho rằng Doãn tam tiểu thư đã tự vẫn, cũng đã nhập liệm, chúng ta tùy tiện nói có biện pháp chữa cho nàng ta, chẳng phải sẽ làm cho người ta hoài nghi? Cho nên, chúng ta phải nghĩ một cách, khiến mọi người cảm thấy nàng ta căn bản không chết, vẫn còn hô hấp, là đám thái y trong cung chuẩn đoán sai." Thích Mạc Thanh phân tích nói.
Bốn người bên trong tạo thành một vòng tròn, chỉ thấy Thích Mạc Thanh dùng bút lông nhẹ chấm nhẹ một chút, trên giấy trắng đã có một nét mực.
"Đây là chính đường, cũng là nơi để thi thể của tam tiểu thư." Thích Mạc Thanh chấm xong, gác bút, chống tay lớn lên ban, đôi mắt hẹp dài đảo qua mấy người trước mặt.
"Người uống thuốc giả chết chắc chắn không thể hô hấp, làm thế nào để tạo ra được hô hấp giả, còn trước mặt bao nhiêu người như vậy?" Tiết Tịnh Kỳ phân tích sâu hơn một bước, cô vẫn luôn rất thông chỉ, chỉ cần chuyện có trật tự, cô có thể nghĩ ra cách.
Mọi người hai mắt liếc nhau, lông mày dài của Doãn Vân Quảng hơi nhíu lại, nay sau đó lấy bút ra vòng một vòng trên giấy, lắc đầu: "Không phải trước mắt mọi người, sau giờ tý mỗi tối, cha và pháp sư sẽ nghỉ ngơi, chỉ có mấy tên nha hoàn và sai vặt trong coi linh đường, chỉ cần lúc đó kéo bọn họ ra, thì linh đường sẽ không có ai."
Tiết Tịnh Kỳ nhíu mày, ánh mắt sáng lên, căng nói tiếp: "Nếu như linh đường không có ai, không phải chúng ta sẽ rất dễ động tay động chân sao?"
"Thời gian không nhiều lắm, ồn ào dễ làm người khác tỉnh, nhưng mà chúng ta muốn là hiệu quả như vậy, nhiều người chứng kiến xác chết vùng dậy mới vui chứ!" Thích Mạc Thanh thu bút, ung dung nói.
Nhưng mà hắn mới nói xong, đã bị Doãn Vân Quảng phẫn nộ phản bác: "Không phải xác chết vùng dậy! Tam muội căn bản không chết!"
Thích Mạc Thanh lườm hắn một cái, ánh mắt sắc bén quét qua.
Khí thế của hắn quá mức mạnh mẽ, Doãn Vân Quảng đã thỏa hiệp gật đầu, dù sao cũng đã quyết định phải giúp rồi, thi cái gì thể cũng được, có thể sống lại là được.
"Nhưng mà, " Lãnh Tước ngồi bên cạnh một lúc lâu đột nhiên mở miệng: "Phủ Doãn phòng bị sâm nghiêm, chúng ta phải đi vào thế nào?"
"Nếu chúng ta đi vào sẽ làm người hoài nghi, chuyện này nếu để Doãn Nhị công tử làm, nhất định sẽ tạo được không ít công lao." Ánh mắt Tiết Tịnh Kỳ sáng ngời nhìn Doãn Vân Quảng, sóng nước trong đôi mắt chuyển động.
Dứt lời, ngước mắt nhìn Thích Mạc Thanh, muốn xem xem hắn nói như thế nào, ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt hẹp dài sắc bén của anh nhìn mình, có hơi chút cảnh cáo, dường như vẫn luôn ngó chừng cô.
Tiết Tịnh Kỳ thu mắt lại, không biết mình đắc tội hắn chỗ nào.
Ngay lúc cô còn đang mông lung không biết làm sao thì Thích Mạc Thanh đã sớm thu tất cả biểu cảm của cô vào mắt, người phụ nữ này dường như vẫn không biết mình làm sai cái gì, vừa rồi, cô dám dùng loại ánh mắt đó nhìn Doãn Vân Quảng, là không muốn sống nữa sao!
"Vương Gia?" Lãnh Tước bên cạnh nhắc nhở cẩn thận nhìn vẻ mặt Thích Mạc Thanh.
"Cứ làm như thế." Thích Mạc Thanh lạnh buốt nhìn về Doãn Vân Quảng, nếu không phải muốn đả kích Ôn vương nặng nề, hắn cũng không muốn đi cứu Doãn Tiêu La.
Trong lòng hắn đã sớm có cách.
Sau khi mấy người thương thảo xong, Doãn Vân Quảng lập tức trở về phủ Doãn, ban đêm đội thị vệ tuần tra phủ Doãn ít hơn một nửa, ít nhất có một khu vắng vẻ không ai tuần tra. Thừa dịp ban đêm gió lớn, Doãn Vân Quảng cẩn thận từ bên phía Đông viện xoay người vào phủ Doãn.
Bóng đêm dày đặc, gió đông gào thét, tuyết lớn bay lượn, cảnh đêm nguy hiểm và làm người say mê, Doãn Vân Quảng tránh trái tránh phải cẩn thận tránh hết những thị vệ tuần tra, vượt qua hành lang sua phòng chứa củi, đi thẳng về sảnh chính.
Không thể ngờ đường đường là Nhị công tử như hắn ta lại luân lạc đến mức phải trèo tường vào phủ, mà lúc hắn ta vừa đi qau phòng chứa củi, trong tối đen truyền đến mấy tiếng vang nhỏ, như là có vật gì đó đụng vào ván gỗ.
Ánh trăng bên ngoài mông lung xuyên qua căn phòng bằng gỗ tinh xảo, ánh trăng từ khe cửa xuyên qua cũng không nhiều, nhưng đủ nhìn thấy khung cảnh bên trong.
Một cô bé gầy yếu bị trói hai tay sau lưng, hai chân cũng bị vải trói chặt, trong miệng nhét khăng tay, nước mắt ròng ròng nằm trên đất, trên người đắp một chiếc chăn đơn dày, đủ để nàng không bị lạnh.
Trong Ôn vương phủ.
Mọi thứ dường như đều dừng lại, Ôn vương đã ngồi trong thư phòng một ngày, mặc cho nha hoàn ở bên ngoài gọi thế nào, gió tuyết quét thế nào, hắn ta cũng bất động thanh sắc.
Cuối cùng có một bóng người chống dù giấy đứng trước cửa thư phòng, ánh nến bên trong dễ dáng chiếu lên bóng người nàng, hiển lộ ra dáng người thướt tha yểu điệu của nàng.
"Vương Gia, là ta." Một giọng như trong veo dịu dàng truyền từ ngoài cửa đến, mơ hồ lộ ra một loại phong vị khác.
"Vào đi." Ôn vương lâu không nói chuyện giọng có chút khàn khàn, cơ thể hắn ta cuối cùng cũng động đậy.
Cửa bị đẩy ra, một trận gió tuyết thổi vào, làm cho căn phòng ấm áp đột nhiên rét lạnh, nhưng mà người phụ nữ kia nhanh chóng đóng cửa lại, xoay người, lộ ra khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành trước mặt Ôn vương.
Dung mạo của nàng ta thượng đẳng, sáng lạ như hoa sen trong ngày hè, gương mặt tinh xảo nhẹ nhàng yên lặng lóe lên, hiện ra ánh sáng kiều diễm động lòng người, tràn ngập phóng túng, đôi môi hồng nhuận được vẽ một màu đỏ chót dụ hoặc, tư thái yểu điệu, cho dù là trang phục mùa đông cũng khong giấu được dung nhan tuyệt sắc của nàng ta, dù là ai cũng không dễ dàng thoát khỏi lòng bàn tay của nàng ta.
"Ngươi không đợi yên ở Ủng Hương lâu đến đây làm gì?" Ôn vương cũng không tốt tính với cô ta, giọng nói lạnh lùng trước sau như một.
Cẩm Sắt cũng không tức giận, cười khóe léo ngồi xuống bên người hắn ta, đôi tay dài non mịn chống cằm, ngôn từ diễm lệ: "Ta đến đương nhiên có lý do của tay, nhìn thấy Ôn vương gần đây phiền muộn như vậy, đương nhiên ta muốn đến giải sầu giúp Ôn vương!"
Ôn vương xưng này không thích nàng, đã gặp nhiều người con gái trang điểm đậm như pháo hoa này, hắn ta càng thích loại hình thiên sinh lệ chất như Tiết Tịnh Kỳ, tùy tiện trang điểm ucxng có một loại cảm giác thanh lệ thoát tục như hoa sen mới nở.
Hắn ta thật sự điên rồi, hắn ta phát hiện mình ngoài Tiết Tịnh Kỳ ra căn bản đều chướng mắt với phụ nữ.
Sắc mặt hắn ta trầm xuống, giọng nói khàn khàn trách mắng: "Đây là nơi mà ngươi có thể tới? Lăn đi ra!"
Nghe xong lời này của hắn ta, gương mặt Cẩm Sắt vẫn như cũ, chỉ là sự vui vẻ trên khóe miệng sâu hơn.
"Ta biết thân phận của mình chỉ là một người phụ nữ như pháo hoa, không xứng bước vào phủ vương gia cao quý này, chỉ là có nhiều thứ ta không thể không đưa cho vương gia." Cẩm Sắt chậm rãi tháo một túi gấm từ bên hông mình xuống, ngón tay thon dài đổ xuống trước mặt on vương, hạt đậu đỏ tươi đọng trên ngón tay như nước của nàng, càng tôn lên khuôn mặt đẹp đẽ của nàng ta.
Túi gấm màu xanh lam mặc dù nhỏ nhắn, nhưng bên trong lại nhét đến cawngg pho
cái kia ám lam sắc túi gấm mặc dù nhỏ xảo tinh sảo, nhưng rõ ràng nhất là nhét vào một ít đồ vật trở nên căng phồng.
"Ta được người nhờ giao cái này cho vương gia, nếu không còn chuyện gì nữa ta xin phép đi trước." Cẩm Sắt chậm rãi dứt lời, dáng vẻ thướt tha mềm mại thân thể chậm rãi thối lui ra khỏi thư phòng.
Ngay trước khi nàng ta sắp ra cửa, Ôn vương chậm rãi mở miệng: "Bên kia tiến triển thế nào rồi?"
Cơ thể Cẩm Sắt dừng lại, nụ cười cứng ngắc: "Cũng không tệ lắm."
Dứt lời, đợi một lúc, sau lưng không có thêm gì nữa, phối hợp đi ra ngoài.
Sau khi nàng ta rời khỏi, Ôn vương nhặt túi gấm màu xanh lam trên bàn lên, cầm ở trong tay nhìn một lúc mưới mở ra, bên trong có một tờ giấy, không ký tên, nhưng mà từ chữ viết có thể đoán được, là Đoàn quý phi.
Cẩm Sắt vừa ra khỏi cửa thì nhặt cây dù giấy trên mặt đất lên, giấy màu trắng sữa tôn lên mấy nhành hồng mai đỏ tươi, hòa lẫn với mùa đông này, gió tuyết bên ngoài bay bay, rơi trên dù giấy của nàng ta tạo thành từng giọt mưa rơi.
Nàng ta vừa đi vào trong viện, ánh mắt lạnh lùng như băng tuyết mùa đông, cơ thể thẳng tắp, hoàn toàn không giống với một cô nàng phòng trần.