HOÀNG PHI NHẤT TIẾU KHUYNH THÀNH

Chương 136: Tìm đủ mọi cách

Màn đêm buông xuống, gió tuyết dần mạnh lên, đây là ngày thứ hai sau khi Doãn Tiêu La uống thuốc giả chết.

Trong thư phòng yên tĩnh chỉ châm hai ngọn nến, ánh nến không thể nào chiếu rọi cả thư phòng, trong tay Tuyết Tịnh Kỳ ôm một túi giữ ấm, nhìn bóng mình trên đất, không ngừng tạo ra những tư thế biến bóng mình lớn lên.

Thích Mạc Thanh hơi khép hai mắt, nhìn động tác có chút ngây thơ của cô, không hiểu sao, cảm thấy lúc này ấm áp lạ thường.

"Vương Gia, phủ Doãn quốc công phong tỏa, tai mắt của chúng ta căn bản không vào được, hiện tại không biết bên trong xảy ra chuyện gì." Lãnh Tước vội vã từ bên ngoài chạy vào, tiếng bước chân lộn xộn và tiếng nói chuyện cắt đứt sự yên tĩnh hiếm có này.

Hắn ta vừa mới từ phủ Doãn đến, người được phái đến bên ngoài phủ Doãn căn bản không vào được bên trong. Mỗi một góc bên trong đều có thị vệ canh giữ, muốn đi vào căn bản khó như lên trời.

"Nhất định là Doãn Quốc Công không muốn lộ tin tức ra ngoài, lúc này mới phong tỏa phủ Doãn, nếu như chúng ta lờ mà lờ mờ chạy vào nói có thể cứu Doãn Tiêu La, nhất định sẽ làm người ta hoài nghi." Tiết Tịnh Kỳ bình tĩnh phân tích.

Trên gương mặt góc cạnh rõ ràng của Thích Mạc Thanh ẩn một chút lạnh lùng, môi mỏng nhếch lên, không thể nhìn ra được nét mặt, Doãn Tiêu La là một công cụ sắc bén mà hắn chế phục Ôn Vương, nếu như cứ rời đi như vậy, sau này nhất định Ôn Vương sẽ càng ngang ngược.

"Vương Gia, chúng ta phải làm gì bây giờ?" Lãnh Tước nghi ngờ nói.

"Doãn Vân Quảng biết rõ kế hoạch lần này, trong vòng ba ngày, hắn ta nhất định sẽ tìm đến chúng ta, chúng ta cứ yên lặng chờ diễn biến." Thích Mạc Thanh trầm giọng nói.

"Hoàng thượng và Doãn hoàng hậu cũng biết chuyện này, hơn nữa còn cho hơn mười vị thái y trong nội cung hội chẩn, bây giờ đã tuyên bố Doãn Tiêu la qua đời, nếu chúng ta cứu tỉnh nàng ta, có thể làm người ta sinh nghi hay không?" Tiết Tịnh Kỳ tỉnh táo phân tích.

Thích Mạc Thanh nhìn cô một cái, hắn quả thực không lo lắng đến chuyện này, chuyện thuốc giả chết này là bọn họ đưa cho Doãn Tiêu La, đám thái y cũng không thể tra ra được thuốc giả chết trên người nàng ta, nhưng mà, đây ngược lại là cơ hội tốt...

"Yên tâm, không có ai tra đâu, chỉ cần cứu tỉnh Doãn Tiêu La, tất cả mọi người sẽ đều tin tưởng y thuật của nàng, lúc đó nàng chỉ cần nói là một y thuật trong sách cổ là được rồi." Thích Mạc Thanh nhanh chóng sắp xếp xong xuôi mọi chuyện cần thiết.

Chỉ cần lúc trị liệu có hắn và Lãnh Tước ở đây, có thể hợp lực bức độc trong cơ thể Doãn Tiêu La ra, đến lúc đó không chỉ có thể áp chế được dáng vẻ bệ vệ của Ôn Vương, còn có thể tạo thành danh tiếng đệ nhất thần y nước Thích Diệp, cớ sao mà không làm chứ?

Khóe miệng Thích Mạc Thanh dần dần kéo lên một độ cong đắc ý, như ẩn như hiện trong ánh nến, vô cùng mông lung.

"Hi vọng là thế." Tiết Tịnh Kỳ ung dung nói.

Gió tuyết bên ngoài mạnh dần, đánh vào giấy dầu trên cửa phát ra tiếng vang nhẹ, Tiết Tịnh Kỳ nhìn sắc trời, lúc này hẳn là qua giờ tý rồi!

Bên ngoài đúng lúc vang lên tiếng mõ gõ báo canh.

Lãnh Tước cũng hiểu phải làm thế nào, xoay người ra ngoài về phủ.

"Ta đi ngủ đây." Tiết Tịnh Kỳ ngồi không yên.

Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Thích Mạc Thanh không nói một lời ngồi giữa phòng, dùng hai tay xoa mặt, vẻ mặt có mấy phần mệt nhọc. Tiết Tịnh Kỳ nhìn đau lòng, rất muốn lên xoa giúp hắn, nhưng mà lời nói ra miệng, lại thành như vậy.

Thích Mạc Thanh thả tay xuống, giọng nói như bị đè nén: "Ngủ đi, ngủ sớm chút."

Tiết Tịnh Kỳ đứng dậy, than trong phòng lâu không thêm đã lạnh đi một chút, cô ôm lấy túi sưởi trong tay, bước nhanh ra khỏi thư phòng.

Mà sau khi cô rời khỏi thư phòng, ánh nến trong phòng lập tức dập tắt, Thích Mạc thanh dùng nội lực dập tắt ánh nến, cơ thể hắn dựa vào sau ghế ngồi, hai tay vô lực điểm vào huyệt đạo của mình, chậm rãi ngủ thiếp đi.

Tiết Tịnh Kỳ ngoài cửa dừng lại một lúc, vừa quay đầu không biết ánh nến trong thư phòng dập tắt lúc nào..

Cô do dự một lúc, cuối cùng cũng không quay lại.

Phòng chứa củi rất u tĩnh, may mắn phòng chứa củi của phủ Doãn ấm hơn phòng chứa củi ở chỗ khác một chút, ít nhất gió tuyết không thổi vào bên trong, tùy tùng của Doãn Vân Quảng vừa len lén nhét cho hắn ta một cái chăn bông dày, nếu không trong tiết trời băng tuyết ngập trời này không bị đông chết cũng bị tổn thương vì giá rét.

Trong một này ngày, không ngừng có nha hoàn ở phòng chứa củi bên cạnh nhét nước và cơm qua hốc tối cho hắn ta, Doãn Quốc Công không cho hắn ta quá nhiều ưu đãi.

"Ngươi là nha hoàn ở đâu? Tên gì?" Doãn Vân Quảng bắt lấy tay nha hoàn đưa cơm cho hắn ta, giọng nói khàn khàn hỏi thăm.

Khuôn mặt nha hoàn lập tức đỏ lên, lắp bắp nói: "Bẩm, bẩm Nhị công tử, nô tỳ, nô tỳ là ở phòng giặt, tên là Xuân Trà, mấy hôm nay người trong phủ của bận rộn nhiều việc, cho nên mới để nô tỳ đưa cơm tới cho ngài."

Doãn Vân Quảng nảy ra ý định, ho nhẹ hai tiếng: " Xuân Trà a! Ta bị nhốt hai ngày, ở đây không có lò sưởi không có chăn bông, ta cảm thấy mình khả năng sắp chết rét rồi, ngươi, có thể thả tôi ra ngoài không, ta nhất định sẽ cảm tại ngươi thật hậu hĩnh."

Bị gọi là, nha hòa tên là Xuân Trà khẽ giật mình, liên tục lắc đầu, lại muốn rút tay mình ra: "Không, không được, lão gia biết được sẽ trừng phạt nô tỳ, Nhị công tử, ngài đừng làm khó dễ nô tỳ."

Ngoại trừ mệnh lệnh của Doãn Quốc Công, không ai dám thả Doãn Vân Quảng ra, huống chi nàng ta chỉ là một nha hoàn nhỏ ở phòng giặt, bình thường nơm nớp lo sợ không dám phạm lỗi, không muốn trong thời điểm mấu chốt này lại phạm lỗi.

Vẻ mặt Doãn Vân Quảng lạnh lẽo, hai hàng lông mày trầm thấp, dục vọng muốn ra ngoài chồng chất trong lồng ngực, hắn không muốn đợi trong chỗ này thêm chút nào nữa, chỉ cần vừa nghĩ tới Doãn Tiêu La bị người hiểu lầm đã tử vong, sắp phải chôn cất, lòng hắn nóng như lửa.

"Ngươi không sợ ta? Ta là nhị công tử trong phủ, chờ sau khi ra ngoài nhất định ta sẽ trừng phạt ngươi thật nặng, tùy tiện tìm một lý do đánh cô, giữ lại một hơi ném đến bãi tha ma, ngươi cũng biết bãi tha ma là nơi thế nào, sau khi đến đó không bị sói ăn, cũng bị dọa chết,..." Doãn Vân Quảng cố ý hạ thấp giọng của mình, trong ngày tuyết rơi dọa nha hoàn bên ngoài sợ đến mức thần hồn lạc phách.

"A! Đừng nói nữa, Nhị công tử đừng nói nữa!" Nha hoàn căng thẳng kêu lên, hai tay huơ loạn.

Đây đúng là hiệu quả mình muốn xem, Doãn Vân Quảng có chút đắc ý nhất câu môi, thấp giọng nói: "Bây giờ có mở cửa giúp tôi không?"

Nha hoàn nhỏ này gật đầu như băm tỏi, nhưng lại khóc thút thít một lúc, lần nữa uất uất ức ức nói: "Nhưng mà, nhưng mà nô tỳ không có cái chìa khóa!" Hai mắt Doãn Vân Quảng tối sầm, thiếu chút nữa ngất di.

Chìa khóa phòng chứa củi àny sao có thể để trên người một nha hoàn nhỏ phòng giặt, huống hồ mỗi lần đưa cơm đều đưa cơm từ hốc tối kia, căn bản không có cơ hội phụ trách cửa phòng chứa củi.

Chậm rãi buông tay tiểu nha hoàn này ra, Doãn Vân Quảng mệt mỏi tựa vào bó củi, trong lòng rất gấp, nhưng mà cũng không có cách nào, ai bảo nha hoàn này không hiểu gì cả.

Nha hoàn ở bên ngoài kêu hai tiếng, cũng không nghe thấy bên trong nói gì, thu nước mắt lại chuẩn bị rời đi, bên trong đột nhiên lần nữa truyền đến tiếng của Doãn Vân Quảng: "Xuân Trà, ngươi biết tình huống bên ngoài thế nào sao? Chính là Tam muội, muội ấy thế nào? "

Xuân Trà vốn rời đi lần nữa quay đầu lại, nghiêm túc trả lời nghi vẫn của Doãn Vân Quảng: " Lão gia đã đưa Tam tiểu thư vào quan tài rồi, vừa mới mời pháp sư tụng kinh đến, có thể hai hôm nữa sẽ hạ táng, Nhị công tử ngài là muốn ra ngoài đưa tiễn Tam Tiểu Thư sao? Cảm tình của ngài và tam tiểu thư tốt như vậy, nói không chừng ngài cầu tình, lão gia sẽ để ngài ra ngoài."

Hắn đương nhiên muốn cầu tình, đương nhiên muốn ra ngoài, nhưng bây giờ ngay cả mặt của Doãn Quốc Công cũng không thấy, nếu như muộn thêm chút nữa, có thể trở thành sai lầm lớn rồi.

Sắc mặt Doãn Vân Quảng âm trầm, gấp gáp nhìn ra ngoài từ hốc tối này, chỉ nhìn thấy một đôi hài vải bụi thô đứng thẳng trên mặt tuyết trắng phau, tôn lên nền tuyết này.

"Ngươi cũng biết ta bây giờ thế này, sao có thể gặp cha ta đấy? Ta thật sự rất muốn gặp mặt tam muội một lần cuối, bằng không ngươi giúp ta đi!" Doãn Vân Quảng không ngừng dụ dỗ Xuân Trà bên ngoài.

Xách hộp cơm trong tay, trong lòng Xuân Trà không ngừng xao động, gương mặt tinh tế xinh đẹp xuất hiện vẻ sầu khổ, nàng chỉ là một nha hoàn nhỏ ở phòng giặt, trong tay căn bản không có chút quyền lực nào. Nhưng mà nếu không giúp Doãn Vân Quảng, hắn sẽ không gặp được Doãn Tiêu La cuối cùng... Nàng không ngừng quấn quít tay mình, suy nghĩ mình phải làm gì, rất lâu sau, cuối cùng cũng quyết định, lấy quyết tâm như tráng sĩ nói: "Nhị công tử, ngài nói, nô tỳ nên giúp ngài thế nào?"

Trong phòng rất ngọt ngấy lại rất yên tĩnh, chỉ có lò lửa lớn đặt ở giữa phát ra tiếng vang lách tách, bên trong tỏa ra hơi nóng hổi, Tiết Tịnh Kỳ ngồi trên ghế bên cửa sổ nghiêng người xem sách thuốc trong tay.

Nhưng cho dù muốn mình tập trung thế nào cũng không tập trung được, trong lòng như là mắc nghẹn, vô cùng buồn bực.

"Vương phi, có muốn uống chút tuyết lê đường phèn không? Nô tỳ bảo phòng bếp chưng." Nhục Nghê đẩy cửa bước vào, bưng một bát sứ men xanh hoa văn đi đến.

"Không..." Bản năng Tiết Tịnh Kỳ muốn từ chối, nhưng trong đầu lại nhớ đến Thích Mạc Thanh, hắn gần đây hình như cũng có chút ho khan, cũng có chút mệt mỏi, có thể chưng một ít tuyết lê đừng phèn cho hắn nhuận phổi tránh ho.

"Nhục Nghê, chúng ta đi phòng xem, ta muốn tự tay chưng cho Vương gia ít tuyết lê đường phèn." Tiết Tịnh Kỳ gập sách thuốc trong tay lại, khom người mang giày.

Khóe mắt Nhục Nghê lộ ra vẻ vui vẻ, Vương phi vẫn là quan tâm đến vương gia, mặc dù gần đây hai người có chút kỳ quasim nhưng chỉ cần tâm vương phi vẫn ở trên người vương gia, mâu thuẫn gì cũng biến thành hư vô.

Hai người đi đến phòng bếp, mấy người đầu bếp nha hoàn nhìn thấy hai người vẻ mặt khiếp sợ, muốn cúi người quỳ xuống, Tiết Tịnh Kỳ vội kéo bọn họ: "Không cần câu nệ, mấy người đi xuống đi, có Nhục Nghê giúp ta là được rồi."

"Vâng, vương phi." Mọi người đều đáp lời, lui xuống, đã sớm nghe nói vị vương phi duy nhất trong phủ này khác với mọi người, hôm nay xem ra, là một người hòa ái dễ gần.

Trong phòng bếp to lớn chỉ còn lại hai người, bốn phía ngập tràn mùi vị thức ăn hỗn tạp, trên đỉnh đầu treo hai chuỗi ớt khô, trên thớt còn để một quả cà rốt đang cắt dở, thì ra sớm như vậy đã chuẩn bị cà rốt, đặc biệt chế biến món ăn cho cô! Tiết Tịnh Kỳ giả vờ lơ đãng đẩy cà rốt vào thùng rác, trong lòng cuối cùng cũng thư thái một chút.

Nhục Nghê thu cử động của cô vào trong đáy mắt, có chút bất đắc dĩ cười cười, vương phi trong cảm nhận của nàng ta là một người rất thông minh cường thế, có thể khống chế toàn cục, lại có thể khiến mọi người tin phục, còn có một tài y thuật cao siêu, mặc dù có lúc có chút đáng yêu ngây thơ, nhưng vô cùng xứng với vương gia quyết tuyệt.