Trên đường về nhà đi ngang qua quầy trái cây Vệ Đinh mua mấy cân táo.
Vừa đi bước vào tiệm hoa, ngoài cửa có một nam nhân đang đứng.
Người nọ mặc trang phục viên chức chính quy, sơ mi trắng, quần tây xám, giày da đen.
Tay áo xăn lên tới khuỷu tay, lộ ra cánh tay nhỏ nhắn nhưng mạnh mẽ hữu lực. Quần tây là thẳng tắp, khiến đôi chân càng lộ vẻ thon dài. Giày da đen được đánh bóng sáng loáng đến có thể làm mặt gương.
Nhìn nhìn nam nhân, Vệ Đinh soi lại chính mình, toàn thân ướt sũng, trên chân đôi giày cùng ống quần lấm tấm bùn đất, so với hắn mình thật giống một tiểu ăn mày.
Vệ Đinh nghi lắm a.
Trời vừa mưa xong, bên ngoài toàn là bùn đất nước đọng, hắn như thế nào đi vào?
Trên chân tại sao không dính lấy một giọt nước?
Chẳng lẽ hắn có khinh công?
Nam nhân thấy Vệ Đinh liền thản nhiên cười, vươn tay ra.
“Chào, ta là Trần Mặc, chúng ta từng gặp qua.”
Vệ Đinh nhận ra hắn, hắn chính là tên biến thái mà Cố An thường nhắc kia.
Vệ Đinh đi đến bên cạnh nam nhân, gật đầu mỉm cười, đem quần áo ướt sũng trên tay trái nhét vào trong túi trái cây, sau đó vươn tay ra.
Nam nhân nhíu mày, lại thu tay về, cười nói: “Ta đến tìm Cố An.”
Bàn tay bắt hụt giữa không trung, Vệ Đinh cười đến xấu hổ.
Đực ra vài giây, quay đầu làm cái mặt quỷ, đem túi trái cây trên tay phải đổi sang tay trái, bước nhanh vào cửa tiệm.
Sở Hiểu Phong đang ngồi trong quầy thu ngân lên mạng, thấy Vệ Đinh đã quay lại, lập tức đón mừng.
“Tiểu chủ nhà, ngươi cuối cùng cũng về rồi!”
Sở Hiểu Phong bày ra một bộ dáng vô cùng đáng thương, ngay cả giọng nói nghe cũng vô cùng ủy khuất, Vệ Đinh theo ánh mắt hắn đi về hướng nhà bếp.
Sở Hiểu Phong cũng theo sát, vào tới nhà bếp bỗng nhiên xoay người, khép cửa, tiến đến bên cạnh Vệ Đinh nhỏ giọng nói: “Nam nhân ngoài kia đầu óc hình như có vấn đề, ta sắp bị hắn tra tấn đến chết rồi.”
Vệ Đinh đem táo cho vào bồn rửa, ra dấu: Sao vậy?
“Ta trước giờ chưa từng gặp qua tên nào hâm như thế! Hắn bảo hắn đến tìm Cố An, ta bảo hắn ngồi chờ ở sô pha, hắn lại ngại sô pha quá lún, ngồi xong quần tây sẽ bị nhăn, ta liền kéo một cái ghế đến cho hắn, hắn lại nói ghế cứng quá ngồi lâu ê mông, ta hết cách, liền mặc kệ hắn, hắn tiếp tục sai khiến ta, bảo ta cho hắn cốc nước lọc, ta bưng tới cho hắn, kết quả hắn cầm cốc nước trong tay vọc cả nửa ngày trời mà không uống lấy một hớp, cuối cùng hắn lại di dời sự chú ý tới hoa tươi trong tiệm, hắn nói hoa rất đẹp, muốn mua vài nhánh đem về, ta liền cật lực quảng cáo với hắn, hắn rõ ràng rất vừa ý, chờ tới lúc ta gói hoa cẩn thận đưa cho hắn, hắn lại bịt mũi hắt xì mấy cái liền, nói là hắn dị ứng với phấn hoa!” Sở Hiểu Phong nước mắt lưng tròng, “Tiểu chủ nhà, hắn có phải đang đùa giỡn ta không a?”
Vệ Đinh khóe miệng run rẩy, an ủi: Người này đầu óc quả thật có vấn đề, chúng ta không cần tính toán với hắn.
“Ta không tính toán, chính là không muốn cùng hắn ngây ngốc trong một gian phòng, hắn thật sự rất đáng sợ……”
Vệ Đinh rửa sạch táo, đưa cho Sở Hiểu Phong một trái: Chúng ta ra ngoài trước, hắn dù sao cũng là khách, để hắn một mình bên ngoài không hay cho lắm, chờ Cố An về rồi tính sau.
Sở Hiểu Phong cầm trái táo gật gật đầu, hai người đi ra khỏi nhà bếp.
Đến phòng khách, đập vào mắt là cái gã tên Trần Mặc kia đang ngồi trên cái ghế “ngồi lâu ê mông” uống nước lọc.
Hai người trợn mắt há mồm, trong lòng khinh bỉ: Đúng là tên gia hỏa khẩu thị tâm phi!
Vệ Đinh đi đến cạnh Trần Mặc, đưa cho hắn một trái táo, mỉm cười với hắn, ánh mắt cũng cười đến loan loan, tựa như hai vầng trăng khuyết.
Trần Mặc quả nhiên có sở thích đùa giỡn người khác, chậm rãi buông cốc nước, lại chậm rãi vươn tay, nhận lấy quả táo hỏi: “Rửa sạch chưa?”
Nghe vậy, Vệ Đinh biến sắc, quay đầu cùng Sở Hiểu Phong liếc mắt nhìn nhau.
Hai người đồng loạt đưa quả táo trong tay mình lên miệng hung hăng cắn một phát.
Nhìn hành động ấu trĩ kia của bọn họ Trần Mặc chỉ cười cười, từ trong túi lấy ra một mảnh khăn tay, nhẹ nhàng phất lên, khăn liền bung ra, bao lấy quả táo, lau đi lau lại mới cho vào miệng.
Hai tên tiểu quỷ ấu trĩ trừng mắt nhìn hắn, cố ý cắn táo đến rôm rốp.
Ăn táo xong, Trần Mặc lại từ trong túi lấy ra một mảnh khăn khác, nhẹ nhàng phất lên, khăn mở ra, màu sắc kiểu dáng giống hệt cái vừa rồi.
Hai người líu lưỡi, thời đại này người dùng khăn tay vốn không nhiều, vậy mà hắn cư nhiên mang theo bên người hai mảnh khăn tay y chang nhau?!
Trần Mặc lấy khăn lau miệng, động tác tao nhã, dù là giơ tay hay nhấc chân đều lộ rõ khí chất quý phái.
Lau miệng xong, Trần Mặc đứng lên, phủi phủi quần, ném hạch táo vào thùng rác, cười nói: “Thật ra ta không thích ăn táo.”
[╰_╯] Vệ Đinh tức giận, lập tức hướng về phía Sở Hiểu Phong ra thủ ngữ: Người này thật bệnh hoạn! Mau gọi Cố An, bảo hắn lập tức về đây!!
“Nga.” Sở Hiểu Phong móc di động ra, còn chưa kịp ấn nút gọi, đã nghe thấy Trần Mặc nói: “Không cần gọi, ban nãy ta đã gọi cho hắn , hắn hiện tại đang trên đường về.”
Nói xong, Trần Mặc lại cười, “Ta hiểu thủ ngữ, ta vốn từng làm tình nguyện viên phiên dịch thủ ngữ. Các ngươi muốn nói xấu ta có thể viết ra, cũng có thể đưa lưng về phía ta mà dùng khẩu hình, như vậy ta sẽ không biết.”
Vệ Đinh tức giận đến nghiến răng, hiện tại hắn coi bộ đã được đại khai nhãn giới, trên đời này cư nhiên còn có người đáng ghét hơn cả Trầm Huyên!
Lách người đi vào quầy thu ngân lên mạng, không đếm xỉa tới nam nhân này nữa.
Vừa đăng nhập QQ, Vệ Đinh liền tìm nick của Tĩnh ca ca trong danh sách hảo hữu.
Tĩnh ca ca lúc nào cũng ẩn nick, không bao giờ hiện online, luôn ra vẻ thần bí.
Vệ Đinh tìm thấy tên hắn, mở khung đối thoại, gõ gõ bàn phím.
Dương Khang: Tĩnh ca ca, ngươi có đang online không T_T
Tin vừa gửi đi, lập tức có trả lời.
Tĩnh ca ca: Đây, sao thế?
Dương Khang: Hôm nay ta gặp phải hai chuyện không vui…
Tĩnh ca ca: Chuyện gì??
Dương khang: Còn nhớ tên gia hỏa đáng ghét mà lần trước ta kể cho ngươi nghe không? Chính là cái tên bị ta cắn lỗ tai ấy.
Tĩnh ca ca: Nhớ.
Dương Khang: Hắn đã bắt đầu trả thù ta ~~o[_]o ~~
Tĩnh ca ca: Hắn trả thù ngươi thế nào?!
Dương Khang: Hắn coi ta như oshin sai vặt, muốn ta làm trâu làm ngựa cho hắn, 55555~~
Tĩnh ca ca: ……
Dương Khang: Ngươi cũng thấy thật hết nói phải không? Ngươi cũng thấy hắn thật xấu xa phải không? Mấy ngày nắng nóng thế này hắn bắt ta mua cho hắn chai nước khoáng đông đá, kết quả không mua được, hắn còn không cho ta uống nước. [ㄒoㄒ]~~
Gõ một tràng, Trầm Huyên vừa lúc đang uống một họng nước, nhìn những dòng này, hắn liền phun nước xối xả lên màn hình.
Trầm Huyên một bên lau màn hình, một bên oán giận: “Kháo! Ta xấu xa như vậy hồi nào?! Ta rõ ràng có cho ngươi uống nước! Ta còn cho ngươi mua nhiều quà vặt như vậy, sau đó lại đem áo cho ngươi mặc, đưa ngươi về nhà, những chuyện đó sao ngươi không nhớ đi?! Ranh con vô tâm vô phế!”
Trầm Huyên quyết định lấy lại công đạo cho bản thân, vội gõ tiếp một câu.
Tĩnh ca ca: Ngươi nói có khoa trương quá không? Trên đời này có người xấu xa như vậy sao?
Dương Khang: Ách, hơi khoa trương một chút, nhưng hắn thật sự có nói qua là sẽ không cho ta uống nước!
Ta chỉ đùa với ngươi thôi mà!
Trầm Huyên tức đến sùi bọt mép, tiểu tử thối này đúng là ngốc chết đi được!
Nói nhiều quá, thân phận sẽ bại lộ .
Suy nghĩ một lát, Trầm Huyên từ bỏ ý định lấy lại công đạo trong đầu, quyết định lái sang chuyện khác.
Tĩnh ca ca: Quên đi, đừng so đo, nói không chừng là ngươi lại hiểu lầm người ta! Ngươi không phải nói gặp hai chuyện không vui sao? Còn một chuyện nữa là gì?
Dương Khang: Có một vị khách đến nhà ta, ta nghi hắn là tới kiếm chuyện.
Tĩnh ca ca: Đã xảy ra chuyện gì?
Dương Khang: Hắn a, có tật kén cá chọn canh. Khi thì nói sô pha nhà ta sô pha quá lún, khi thì nói ghế nhà ta ghế quá cứng, khi thì nói hoa nhà ta hại hắn hắt xì. Ta cho hắn trái táo, ăn xong hắn lại bảo hắn không thích ăn táo. Ta thật không hiểu nổi, nếu đã không thích ăn, thế còn ăn làm gì? Này còn không phải cố tình gây sự sao!
Tĩnh ca ca: Ngươi ngốc a? Biết rõ hắn đến kiếm chuyện, sao còn cho hắn ăn táo?
Dương Khang: Hắn là khách a, hơn nữa lại quen biết, làm chủ nhà ta nên chiêu đãi hắn a.
Tĩnh ca ca: Hắn là ai vậy? Có quan hệ gì với ngươi?
Vệ Đinh vừa gõ được vài chữ liền nghe tiếng của Cố An từ bên ngoài truyền vào.
Vệ Đinh trong lòng mừng rỡ, tùy tay click nút Gửi đi, lại thấy còn một câu chưa nói xong, nên bổ sung thêm vài chữ rồi gửi đi, sau đó chạy ra cửa nghênh đón Cố An.
Một câu chia làm hai, ý tứ biểu đạt sẽ khác đi.
Trầm Huyên nhìn dòng chat, lâm vào trầm tư.
Dương Khang: Hắn là thanh mai trúc mã với…
Dương Khang: bạn ta.
Suy nghĩ nửa ngày, Trầm Huyên cho rằng hai câu này chính là Vệ Đinh đưa ra hai đáp án.
Vấn đề thứ nhất.
Hắn hỏi: Hắn là ai vậy?
Vệ Đinh trả lời: Hắn là bạn ta.
Vấn đề thứ hai.
Hắn hỏi: Có quan hệ gì với ngươi?
Vệ Đinh trả lời: Thanh mai trúc mã.
Về phần chữ “với” sau cùng đã triệt để bị hắn phớt lờ.
Trong đầu kêu ong ong, chớp nhoáng, Trầm Huyên có chút choáng váng.
Vệ Đinh có bạn thanh mai trúc mã?
Trầm Huyên cảm thấy thật bất khả tư nghị, hắn tới bây giờ vẫn chưa nghe Vệ Đinh nhắc qua chuyện này.
Hắn vẫn luôn cho rằng, Vệ Đinh là thuộc về hắn .
Vệ Đinh ở trên mạng thường xuyên quấn quýt bên hắn, chuyện gì cũng kể cho hắn biết, cho nên hắn dám khẳng định Vệ Đinh thực thích hắn. Hắn chưa từng hoài nghi tính chân thật của đoạn cảm tình này, hiện tại cũng không hề hoài nghi.
Chính là, cái gã thanh mai trúc mã từ đâu chui ra này khiến hắn cảm nhận được một mối nguy cơ, vừa nghĩ đến cảnh tượng Vệ Đinh chơi cùng một nam nhân từ nhỏ đến lớn, hai trẻ vô tư, tình đầu ý hợp, lòng hắn liền khó chịu. Bất luận hai người họ có dây dưa tình cảm với nhau hay không, chỉ bằng bốn chữ “thanh mai trúc mã” này cũng đủ khiến hắn nổi điên.
Trầm Huyên không nhẫn được nữa, tắt máy tính, vơ lấy chìa khóa xe, vội vội vàng vàng phóng ra khỏi nhà.
Vệ Đinh sau khi nghênh đón Cố An, trở lại quầy thâu ngân nhìn màn hình máy tính, phát hiện Tĩnh ca ca không hồi âm, trên khung đối thoại của QQ hiển thị đối phương đã offline hoặc ẩn nick.
Vệ Đinh liên tục gửi đi mấy dòng chat hỏi hắn còn online không, cũng không thấy trả lời.
Đợi cả nửa ngày, vẫn là không có phản ứng, biểu tượng của Tĩnh ca ca vẫn một màu xám ngắt.
Vệ Đinh gãi gãi đầu, có điểm mạc danh kỳ diệu.
Lúc này, trong phòng khách truyền đến tiếng tranh cãi thu hút sự chú ý của hắn.
Ngẩng đầu liền thấy Cố An hổn hển trừng mắt nhìn Trần Mặc, gân cổ rống to: “Sát! Ngươi cho lão tử là tên ngốc a?! Lúc ta mượn xe, ngươi rõ ràng nói chiếc xe cà tàng đó không đáng giá, bảo ta cứ tùy tiện mà chơi. Bây giờ xe hỏng rồi, ta nói đem đi sửa, ngươi lại khăng khăng muốn một chiếc nguyên vẹn, ta làm không được, ngươi đòi ta bồi thường một trăm hai mươi vạn?! Ngươi sao không đi ăn cướp luôn cho rồi a!”
Trần Mặc cười đến xán lạn, từ trong ví tiền moi ra một tờ biên lai đưa tới trước mặt Cố An: “Biên lai ở trong này, ở trên giá cả đã ghi rõ ràng rành mạch, ta không đòi ngươi nhiều hơn một xu nào, mà còn bớt đi số lẻ, ngươi nên cám ơn ta mới phải.”
Cố An đoạt lấy biên lai, hai phát xé tan tành, cười ha ha: “Chứng cớ đâu, ta sao biết được chiếc xe cà tang kia trị giá một trăm hai mươi vạn?”
“Ta biết ngay ngươi sẽ chơi chiêu này.” Trần Mặc xoa xoa mi tâm, bộ dáng có chút bất đắc dĩ, tiếp theo nhướn mày cười, trong mắt lóe lên vẻ mưu mô: “Vừa rồi tờ kia chỉ là bản sao, biên lai chân chính để trong nhà ta, rõ ràng như thế mà ngươi cũng nhìn không ra, coi bộ chỉ số thông minh của ngươi cần phải nâng cao hơn.”
Cố an lấy tay chỉ hắn, môi run run, nói không nên lời. Tựa như đã vô cùng nhục nhã, vẻ mặt bi phẫn, trong mắt toàn là lửa giận.
Thấy một màn như thế, Vệ Đinh một phen trộm lau mồ hôi lạnh, hắn rốt cục đã hiểu được tại sao Cố An nói nam nhân này là một tên biến thái .
Được mệnh danh là “Giỡn mặt thiên hạ vô địch thủ”, có nhiều ý đồ xấu nhất, tư tưởng dơ bẩn nhất, vĩnh viễn chỉ có hắn đùa giỡn người khác chứ trước giờ chưa từng bị người khác đùa giỡn, vậy mà Cố An cư nhiên bị nam nhân này hạ gục!
Phải công nhận, nam nhân này quả thật rất có tâm cơ!
Vệ Đinh nhìn nhìn Trần Mặc, không khỏi co rút da đầu.
Đối phương đang lé mắt nhìn Cố An, khóe mắt hơi xếch lên câu dẫn, tự tiếu phi tiếu, trên mặt lộ ra biểu tình gian kế đã thành công.
Thế này thì quả đúng là một con hồ ly tinh tu luyện thành nhân hình!