Hoan Nghênh Đến Nhà Trạch Nam

Chương 3: Bỗng nhiên mắc lừa

“Uy, hỏi sao ngươi không nói, bị câm à?”

Bộ dạng lơ đãng kia của Vệ Đinh dường như khiến thanh niên rất ư bất mãn, hai hàng mày vốn nhíu chặt chưa kịp giãn ra nhất thời lại càng nhíu thêm, đi đến trước mặt gõ gõ bàn máy tính, lại nói: “Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy qua ai đẹp trai sao? Đồ ngốc.”

Vị ca ca đẹp trai này không chỉ tự kỷ mà còn rất khó ưa.

Đây là ấn tượng thứ hai của Vệ Đinh về hắn.

Vệ Đinh đứng lên, chỉ chỉ miệng mình, sau đó lắc tay.

Thanh niên kinh ngạc nhìn hắn, thế là thanh âm nói chuyện trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.

“Trong tiệm ngươi còn có bao nhiêu nhánh bách hợp? Gộp lại đủ một trăm nhánh không?”

Vệ Đinh lắc đầu.

“Thế có bao nhiêu?”

Vệ Đinh dùng tay làm ra một chữ “Bát”.

“Ách! Tám đóa? Tiệm hoa này của ngươi làm ăn kiểu gì thế hả?”

Vệ Đinh bĩu môi, có điểm mất hứng, nhưng nghĩ lại hắn là khách hàng lớn của mình, liền đem cục tức dằn xuống.

Lôi ra giấy bút xoát xoát viết lên: Ngươi đã muốn vậy ta giúp ngươi nhập hàng, bất quá bây giờ đã khuya, đợi ta chạy tới chỗ đầu mối bán hoa phỏng chừng cũng đã đóng cửa, sáng sớm mai ta sẽ giúp ngươi nhập về.

Thanh niên nhanh chóng liếc mắt một cái, “Ngươi thật sự đến chỗ đầu mối giúp ta nhập hàng?”

Vệ Đinh gật đầu.

“Tốt lắm, dù sao cũng đi nhập hàng vậy ngươi giúp ta lấy thêm mấy loại khác nữa, ta không phải đi đến tiệm khác, tất cả chỗ hoa này của ngươi ta mua luôn, hoa của ngươi thực tươi mới, ta hảo vừa ý.” Thanh niên nghĩ nghĩ lại nói: “Hoa hồng trắng, hoa hồng đỏ, hoa hồng phấn, hồng Champagne, hỏa bách hợp, bách hợp, đa đầu bách hợp mỗi loại một trăm nhánh, đúng mười hai giờ trưa mai ta đến lấy.”

Cửa hàng bán hoa mở đã hơn một năm , Vệ Đinh tới giờ chưa có vụ làm ăn nào lớn như vậy, nhất thời hưng phấn đứng lên, nội tâm kích động không lời nào có thể diễn tả được, đành phải hướng về phía thanh niên mãnh liệt gật đầu một cái.

“Đúng là đồ ngốc!” Thanh niên bị hắn chọc cho buồn cười, không khỏi cong lên khóe môi, gỡ kính nhìn xuống Vệ Đinh, sau đó nhướng mày cười cười, trên người tự nhiên tản mát mùi vị lưu manh.

Vệ Đinh nháy mắt bị vẻ tươi cười này đánh gục, đực mặt ra nhìn thanh niên, toét miệng cười ngoác tới mang tai cả nửa ngày.

“Cứ quyết định vậy đi, ta đi trước.” Thanh niên mang kính vào, đi tới cửa lại quay đầu lại, “Nhớ kỹ, đừng hòng lừa ta, nếu không cho ngươi gánh không nổi đâu!”

Thanh niên đi rồi, Vệ Đinh lấy tay nâng cằm đẩy lên trên, miệng cuối cùng chịu khép lại .

Vệ Đinh lấy máy tính tính toán lại giá cả, trừ đi phí tổn đại khái có thể kiếm hơn 2000 đồng, còn nhiều hơn số tiền hắn kiếm được trong nửa năm nay.

Vệ Đinh vô pháp bình tĩnh, vơ lấy túi, nhanh chóng kéo lại cửa cuốn, khóa kỹ rồi chạy tới ngân hàng.

Mới vừa đi ra khỏi chợ, Vệ Đinh đụng phải Sở Hiểu Phong.

“Tiểu chủ nhà, ngươi đi đâu vậy? Không mở tiệm sao?”

Vệ Đinh cười tươi như hoa, đem chuyện vừa rồi kể cho hắn nghe.

“Oa! Thật không! Chỉ một lúc mà đã bán được nhiều hoa như vậy! Ta cùng ngươi đến ngân hàng lấy tiền nga.”

Vệ Đinh gật gật đầu, hai người sóng vai đi tới ngân hàng.

Rút tiền về, Vệ Đinh đi chợ mua rất nhiều thứ mà bình thường không dám mua, chuẩn bị làm một bữa thật ngon để ăn mừng.

Trong nhà trạch nam này không có gì là bí mật, Vệ Đinh làm cơm chiều xong, bưng đồ ăn lên bàn trước, hai tên khách trọ còn lại cũng đã biết được tin này từ miệng Sở Hiểu Phong.

Lúc ăn cơm, A Bố hỏi:“Người nọ có đặt cọc không?”

Vệ Đinh lắc đầu.

“Có để lại số điện thoại?”

Vệ Đinh tiếp tục lắc đầu.

“Thế hắn tên gì? Nhà ở đâu?”

Vệ Đinh vẫn là lắc đầu.

“Đồ ngốc!!”

Vệ Đinh nghi hoặc nhìn A Bố, vẻ mặt khó hiểu.

“Ngươi chẳng lẽ không nghĩ tới nếu ngày mai hắn không đến thì phải làm sao? Đống hoa này ngươi bán cho ai? Ít nhất cũng phải bắt hắn đưa tiền đặt cọc hoặc là lưu lại gì đó đ ể liên hệ chứ!”

Nghe A Bố nói xong, Vệ Đinh liền ngẩn người tại chỗ, như bất thình lình bị sét đánh, biểu tình kinh ngạc gần như dại ra, đồ ăn trong miệng cũng nuốt không nổi nữa.

Trước đó đầu óc choáng váng vì vui sướng, Vệ Đinh không lo nghĩ nhiều như vậy, bây giờ ngẫm lại hắn cảm thấy lời A Bố nói rất có đạo lý.

Hoa đã nhập về thì không thể trả lại, nếu người kia không đến thì làm sao đây? Nhiều hoa như vậy trong khoảng thời gian ngắn không có khả năng bán hết được, lại không thể giữ lâu trong nhà, cuối cùng khô héo liền khô héo, phai tàn liền phai tàn.

Vệ Đinh khẽ cười, nụ cười thập phần miễn cưỡng, khoa tay múa chân nói: Không thể nào? Người nọ thoạt nhìn không giống một tên lừa đảo.

“Lừa đảo sẽ đi viết chữ “lừa đảo” trên mặt sao?” A Bố cười nhạo, “Ta khuyên ngươi vẫn là đừng đi nhập hàng , mắc công tự nhiên bị lừa.”

Vệ Đinh khoát tay: Nhưng ta đã đáp ứng hắn rồi.

“Ta chỉ là đề nghị, quyền quyết định cuối cùng vẫn là do ngươi.”

Vệ Đinh gật đầu, biểu tình có điểm trầm trọng.

“Nữ nhân đúng là tóc thì dài mà kiến thức thì đoản!” Cố An liếc xéo A Bố một cái, tiến đến bên cạnh Vệ Đinh, vỗ vỗ vai hắn, an ủi: “Đừng nghe lời nàng, người nọ không hẳn là gạt ngươi đâu, ngươi không biết hắn, cũng chưa từng đắc tội với hắn, hắn cần gì phải chơi ngươi? Mở tiệm buôn bán, nếu đã đáp ứng người ta rồi thì không thể lật lọng, nói không chừng tương lai hắn lại là khách quý của ngươi.”

Cố An còn nói: “Phàm việc gì cũng nên nghĩ về phương diện tốt, đợi lát nữa ta đi tìm bằng hữu mượn xe, sáng mai cùng ngươi đi nhập hàng.”

Vệ Đinh nhếch miệng cười, gật đầu không ngớt.

Tuy hắn cảm thấy lời nói của A Bố lẫn Cố An đều có đạo lý, nhưng hắn là một người theo chủ nghĩa lạc quan tiêu chuẩn, nhìn việc đương nhiên là nhìn theo mặt tốt rồi.

Thanh niên kia khẩu khí không giống như đang nói đùa, hắn cũng không nghĩ ngày mai lúc người ta tới mua hoa mà trong cửa tiệm không có hoa, như vậy không chỉ chọc giận khách hàng mà còn bị mất uy tín cùng danh dự.

Thấy hắn cao hứng , Cố An cũng vui vẻ ,“Vậy đi, cơm nước xong ta đi mượn xe.”

Sở Hiểu Phong ở bên cạnh chen vào nói,“Tiểu chủ nhà, sáng mai ta cũng đi cùng ngươi, nhân tiện đem theo họa bản vẽ vài bức.”

Vệ Đinh vui vẻ: Được a!

A Bố nhịn không được bĩu môi: “Ba tên tiểu gay không có não, một lũ bị áp.”

Cố An phản bác: “Sát! Lão tử là 1!”

“Ngươi ấy à? Có thể áp được ai a?” Ngốn hai lần thìa liền hết cơm, A Bố đứng dậy leo thang lên lầu, “Ngày mai ta cũng đi, nhân tiện giúp các ngươi mặc cả.”

A Bố quay đầu lại cười, nụ cười khuynh đảo ngàn vạn chúng sinh, “Mua nhiều hoa như vậy, mỗi nhánh bớt được năm xu gộp lại đủ cho ngươi đóng tiền điện nước những hai tháng.”

Ba bạn gay bé bỏng đồng ý gật đầu: Quả nhiên vẫn là nữ nhân giỏi tính toán tỉ mỉ.

Đầu mối bán hoa ở phía Bắc thành phố, cách chợ hoa điểu hơn một giờ lái xe.

Hôm sau trời vừa hửng sáng, Cố An liền lái xe chở mọi người xuất phát.

Ô tô trên đường cứ lách trái lấn phải mà chạy về phía trước, giống như một gã say bét nhè đang cầm lái, đánh võng đến lợi hại.

A Bố mắt trợn trắng: “Ngươi mượn xe ở đâu vậy hả? Tính năng gì mà kém thế? Lắc muốn tiêu tùng luôn rồi.”

Cố An cười hắc hắc: “Không phải xe tính năng kém, mà là kỹ thuật của ta không tốt lắm.”

A Bố hỏi: “Ngươi có bằng lái không?”

Cố An làm bộ ngạc nhiên: “Bằng lái là cái gì a?”

A Bố nghiêm mặt: “Dừng xe, ta không muốn chết trong tay ngươi.”

“Đồ miệng quạ!” Cố An nói đến là thoải mái, “Nhớ năm đó ta mỗi ngày đều ở công viên chơi xe điện đụng, kỹ thuật thật sự là xuất thần nhập hóa, không ai sánh bằng a!”

A Bố giận dữ: “Ngươi có động kinh thì đi về mà động, đừng đem ba mạng người chúng ta ra mà đùa như vậy, lái chậm một chút, ổn một chút có được không!”

“Hảoooooo –” Cố An dài giọng, nhấn mạnh ga, xe liền phi nhanh như bay.

-_- Mấy người kia lập tức gắt gao thắt lại dây an toàn.

Hoàn hảo buổi sáng xe ít người vắng, ô tô cứ phóng ngang như cua cũng không gặp vấn đề gì.

Một giờ sau, cả bọn hữu kinh vô hiểm tới nơi.

Chọn hoa tươi tốt, sau khi hỏi giá, A Bố bắt đầu cò kè mặc cả.

“Ông chủ, mỗi nhánh bớt năm xu đi?”

Ông chủ lắc đầu y hệt cái bát lãng cổ (cái trống lắc của em bé): “Như vậy sao được, mỗi nhánh ta còn lời không tới năm xu đó!”

A Bố bước dài, hướng về phía mọi người nói: “Đi thôi.”

Ông chủ lập tức gọi nàng lại: “Mỗi nhánh bớt một xu, được chưa?”

“Đi.”

“Vậy hai xu, hai xu được không?”

“Đi.”

“Ba xu?” Ông chủ lau mồ hôi, “Đây là giá thấp nhất rồi, không thể bớt nữa, nếu không ta sẽ lỗ vốn.”

A Bố cười cười: “Bốn xu, không được thì chúng ta đi chỗ khác.”

Ông chủ hung hăng cắn răng: “ Được!”

Ba đồng chí tiểu gay hoan hô kéo nhau mang hoa lên xe.

Ông chủ lại lau mồ hôi: Lũ này còn đáng sợ hơn cả thổ phỉ![+﹏+]~

Trên đường về, mọi người tước đoạt quyền điều khiển của Cố An, đổi thành Sở Hiểu Phong lái xe.

Ô tô bình ổn chạy trên đường, bị vô số chiếc xe vượt qua.

A Bố ngáp dài, “Béo huynh, ngươi có thể nhanh lên chút được không, tốc độ này ngay cả xe đạp cũng có thể vượt mặt chúng ta.”

Sở Hiểu Phong tay cầm lái, mắt hướng về phía trước, trả lời đặc biệt thật thà: “An toàn là trên hết, an toàn là trên hết.”

“Ta ngủ trước một giấc, đến nơi gọi ta dậy.” A Bố nói xong liền nhắm mắt lại.

Bởi vì hôm nay dậy sớm, một lát sau, Vệ Đinh cùng Cố An cũng nặng nề thiếp đi.

Ô tô tiến vào nội thành, mọi người bị một cơn chấn động kịch liệt làm cho choàng tỉnh.

Mở mắt, nhìn thấy một màn trước mắt một, hoảng sợ đến há hốc miệng.

Ô tô lao lên phần đường dành cho người đi bộ, một đầu yên vị trên bồn hoa ven đường.

Đầu xe lõm xuống, kính chắn gió nát bấy.

Cố An kêu thảm một tiếng, chạy vội xuống xe xem tình trạng ra sao.

Vệ Đinh xoay nhanh qua hỏi Sở Hiểu Phong đang ngồi cạnh: Ngươi như thế nào lại lái xe lên tận đây?!

Sở Hiểu Phong vò đầu,“Ta vừa rồi hình như đang ngủ.”

Vệ Đinh bất đắc dĩ thở dài, hoàn hảo Quả Cầu lái xe khá chậm, cho nên lực va đập không quá mạnh, mọi người cũng không bị thương, chính là xe này phải đem sửa a.

Vệ Đinh xuống xe, nhìn đầu xe đã bị tàn phá thê thảm, lại nhìn Cố An ngồi xổm trước xe thấp giọng than thở, trong lòng có điểm áy náy.

Nếu không phải vì mình, cố an cũng sẽ không mượn xe, như vậy cũng sẽ không phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Vệ Đinh đi đến bên cạnh Cố An, vỗ nhẹ lên vai hắn: Đừng buồn, ta sẽ chịu tiền sửa xe.

“Khụ, không phải vấn đề tiền bạc.” Cố An bứt rứt ôm đầu, hữu khí vô lực nói: “Ta đem xe của tên biến thái kia xe quậy cho hỏng hóc thế này, hắn nhất định sẽ thừa cơ làm khó dễ ta.”

Nghe hắn nói vậy, Vệ Đinh càng áy náy : Biến thái? Ai biến thái? Nếu hắn muốn gây khó dễ với ngươi, ngươi cứ bảo hắn tìm ta.

“Chính là người lần trước tới tìm ta.”

Vệ Đinh vô cùng kinh ngạc: Là nam nhân bộ dạng giống hệt như yêu tinh kia?

“Đúng vậy, là hắn!”

Vệ Đinh khó hiểu: Hắn thực sự biến thái sao? Nhìn không ra a.

Cố An đem ống quần cuốn lên, lộ ra một dấu răng nơi ,“Hắn phi thường biến thái!! Đây là hắn cắn đó!!”

Tên biến thái mà Cố An nói, Vệ Đinh đã gặp qua vài lần.

Nam nhân kia bộ dạng thực quyến rũ.

Tuy từ “quyến rũ” này dùng để hình dung một nam nhân thì thực không thỏa đáng, nhưng Vệ Đinh tìm không ra từ khác để miêu tả vẻ ngoài của nam nhân kia.

Khuôn mặt trái xoan, làn da trắng trẻo, trên mặt lúc nào cũng lộ vẻ cười thản nhiên.

Mày liễu mắt phượng, khóe mắt xếch lên yêu kiều, lúc nhìn người khác đầu tiên sẽ nheo mắt lại, sau đó nhẹ nhàng liếc một cái, ánh mắt mê ly kia tựa hồ có thể câu hồn đoạt phách, giống như một con hồ ly tinh tu luyện thành người.

Mỹ nhân như vậy sao lại là một tên biến thái?

Vệ Đinh không lý giải được.

Bất quá Cố An cũng đẹp, mà Cố An chính là một tên biến thái.

Nghĩ đến đây, Vệ Đinh cuối cùng đã giác ngộ.

Cố An có nói qua nam nhân kia là bạn cùng chơi với hắn từ nhỏ đến giờ, nếu hai người là bạn bè, khẳng định là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, rắn chuột một ổ.

Chính là Vệ Đinh không hiểu nổi Cố An tại sao lại sợ nam nhân kia như vậy.

Vệ Đinh ra dấu: Thế thì làm sao bây giờ? Hay là chúng ta đem xe đi sửa trước, tân trang cho hảo rồi trả lại hắn.

“Hắn lát nữa sẽ dùng xe.” Cố An đứng lên, nhìn về phía Vệ Đinh cười cười, “Bỏ đi, cùng lắm thì nợ hắn một nhân tình, đừng lo, không cần ngươi bỏ tiền ra sửa, hắn không thiếu gì tiền đâu.”

Vệ Đinh gật gật đầu, thầm nghĩ phải tìm cơ hội nhất định hảo hảo báo đáp Cố An.

Sở Hiểu Phong lúc này cũng đã đi tới, mặt đầy bất an, cúi thấp đầu, tay vân vê góc áo, giống như hài tử làm chuyện sai quấy, “Thực xin lỗi, xe này để ta bồi thường.”

“Không sao đâu.” Cố An xua xua tay, “Đừng vì chuyện này mà mất vui.”

“Xin lỗi cũng không ích gì.” A Bố huơ huơ di động, “Giải quyết vấn đề trước đã, ta đã báo cảnh sát rồi.”

Vừa dứt lời, một chiếc xe cảnh sát đã đỗ trước mặt bọn họ.

Cửa mở, một giao cảnh (cảnh sát giao thông) trẻ tuổi mặc đồng phục từ bên trong bước ra.

Giao cảnh khám xét hiện trường sự cố trước, chụp vài tấm ảnh rồi hỏi mọi người, “Ai là chủ xe, phiền cho xem bằng lái, chứng minh thư.”

Cả đám cúi đầu nhìn ngón chân, không lên tiếng.

Giao cảnh lại hỏi:“Ai là người điều khiển?”

Trừ Sở Hiểu Phong, ba tên còn lại đồng loạt lui về sau một bước.

Giao cảnh nhìn Sở Hiểu Phong, vươn tay ra, “Bằng lái đâu?”

Thanh âm trầm thấp từ tính truyền đến tai, Sở Hiểu Phong cảm thấy thanh âm này hệt như ma âm, từ lỗ tai xuyên thẳng đến nơi sâu thẫm trong tim, khiến cả con tim chấn động.

Sở Hiểu Phong ngẩng đầu nhìn đối phương, chỉ một cái liếc mắt liền không cách nào di dời tầm mắt.

Ánh nắng rọi trên khuôn mặt nam nhân, phảng phất phủ lên đó một tầng mạng che mặt màu vàng kim như thực lại như ảo.

Ngũ quan anh tuấn, khí chất chính trực ngang nhiên.

Nhìn nam nhân anh tuấn này, Sở Hiểu Phong đột nhiên nghĩ tới những đại hiệp duy trì chính nghĩa trừng ác dương thiện trong tiểu thuyết võ hiệp.

Tâm tình không tự chủ được mà kích động, Sở Hiểu Phong sờ ngực mình, tim cứ đập loạn cả lên.

Giao cảnh thấy Sở Hiểu Phong không đáp lời, lại hỏi: “Ngươi không có bằng lái?”

……

“Giam xe, phạt tiền.”

……

“Theo ta về cảnh cục.”

……

Giao cảnh: ……

Thấy tình hình không ổn, Cố An nhanh nhẹn nhảy ra hoà giải, “Cảnh sát ca ca, hắn có bằng lái, bất quá để quên ở nhà, chúng ta lập tức trở về lấy đưa ngươi xem, ngươi xem rồi phạt tiền thôi, đừng giam xe a.”

Giao cảnh ân một tiếng, không nói gì thêm .

Cố An hỏi: “Cảnh sát ca ca, còn vấn đề gì không?”

Giao cảnh chỉ số hiệu trên cảnh phục nói: “220041 số hiệu của ta, các ngươi cầm bằng lái đến cục tìm ta.”

Cố An đầu cúi lưng khom: “Vâng vâng.”

Giao cảnh lại ân một tiếng, dang chân bước vào trong xe. Giây tiếp theo, xe cảnh sát phóng như bay mà đi.

Nhìn theo nơi xe cảnh sát mất hút, Cố An có điểm mờ mịt: “T ên giao cảnh này ngốc nhỉ, hắn ngay cả cảnh cục nào cũng chưa nói, chúng ta làm sao tìm hắn a? Hơn nữa vấn đề này cũng không giải quyết a……”

Vệ Đinh huơ tay: Có lẽ hắn vừa vào nghề, không khéo xử lý vấn đề cho lắm.

A Bố nói: “Muốn tìm hắn cũng dễ thôi.” Nhìn bộ dáng nghi hoặc của mọi người, nàng cười nói ra đáp án,“Giao cảnh ngày ngày đứng gác ở đầu phố chính là hắn.”

“Đầu phố chợ hoa điểu?” Cố An chấn động, “Ta như thế nào chưa thấy qua hắn?”

“Thì giống như tiểu chủ nhà đã nói, hắn đại khái vừa nhận công tác, mới đến một tuần, hơn nữa……” A Bố đột nhiên cười thần bí: “Khách trọ mới đến ở cửa hàng thú nuôi đối diện cũng là hắn.”

“Thì ra là hàng xóm!” Cố An đi vào trong chiếc xe hỏng hóc, mở cửa tiếp đón mọi người, “đi thôi, chúng ta trở về. Đợi lát nữa đem bằng lái đưa đến nhà hắn là được rồi.”

Sau khi lên xe, Vệ Đinh phát giác bộ dáng Sở Hiểu Phong có điểm không đúng, ngơ ngơ ngác ngác , ánh mắt không hề có tiêu cự.

Vệ Đinh đưa tay quơ quơ trước mắt hắn, xuất thủ ngữ: Ngươi lại vờ ngớ ngẩn?

Sở Hiểu Phong phối hợp cười ngố, nói: “Ta hình như thích hắn rồi.”

Vệ Đinh kinh ngạc: Thích ai?

Sở Hiểu Phong tiếp tục cười ngố: “Cảnh sát ca ca.”

Vệ Đinh trợn mắt trắng dã: Không phải vậy chứ? Mới liếc mắt một cái liền có thể thích ngay?!

“Đúng nga, hình như không phải thích.” Sở Hiểu Phong cúi đầu trầm tư một lát, lại ngẩng đầu, ánh mắt dị thường kiên định: “Là yêu! Ta hình như đã yêu hắn!”

Mọi người trầm mặc….

Bởi vì xảy ra sự cố ngoài ý muốn, lúc về tới nhà đã gần giữa trưa .

Vệ Đinh nhìn đồng hồ trên cổ tay, thở phào nhẹ nhõm, mới mười một giờ rưỡi, nửa tiếng nữa mới đến giờ hẹn.

Vệ Đinh đem hoa phân loại rồi đặt trước cửa tiệm, sau đó cầm kéo cắt cành tỉa lá.

Xong xuôi mọi việc, hắn lại nhìn đồng hồ một chút, đã mười hai giờ mười.

Vệ Đinh có điểm buồn bực, qua giờ hẹn rồi mà người nọ như thế nào còn chưa đến?

Vệ Đinh dời một băng ghế nhỏ, ngồi trước cửa lẳng lặng chờ đợi.

Thời gian cứ từng giây từng phút giây trôi qua, từ mười hai giờ đến một giờ, rồi đến hai giờ, ba giờ, bốn giờ…

Thanh niên vẫn chưa tới.

Mặt trời lặn xuống phía tây, Vệ Đinh lại một lần nữa nhìn đồng hồ, đúng sáu giờ chiều.

Sự tình quả nhiên bị miệng quạ của A Bố nói trúng rồi, người nọ thật sự là một tên lừa đảo.

Nhìn đống hoa tươi trước cửa, Vệ Đinh cười khổ một chút, gục đầu, dời băng ghế đi về phòng.

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu công của Quả Cầu đã xuất hiện rồi ~[≧▽≦]~

Cảnh sát ca ca có điểm ngốc a =. =