Thẩm Chiêu Chiêu bước lên một bước nhỏ, chân đứng trên đường kéo cửa, trên người Thẩm Sách có mùi hương giống với trong nhà tắm, mang theo ẩm ướt. Áo sơ mi của hắn cũng vậy, vẫn là mùi hương kia, cũng là mùi hương mà từ sau khi biết được hắn, đã không có một ai có thể giống được.
Cô chợt gục đầu xuống, khuôn mặt kề bên vai hắn, sát với phần da thịt mềm mại vừa ngâm trong nước ấm dưới cổ áo sơ mi: "Anh..... em rất nhớ anh, mỗi ngày đều suy nghĩ, rốt cuộc em đã làm gì sai mới khiến anh không để ý đến em nữa."
Giọt nước mắt trong suốt theo một cái chớp mắt lăn xuống, men theo cổ hắn rơi trên phần da thịt dưới cổ áo.
Bên tai chợt có đôi môi ấm nóng dán lên, mười ngón tay cô bám trên eo hắn, bị nụ hôn đã lâu không gặp này làm cho hít thở không thông.
Thẩm Sách yên tĩnh tại đây, giống như đang chờ cô đáp lại.
Thẩm Chiêu Chiêu nhắm mắt, nghiêng đầu tìm hắn.
Trên môi nhanh chóng có ấm áp phủ lên, hắn hôn cô. Thẩm Chiêu Chiêu học theo lúc trước, ngậm lấy môi hắn. Hai người đều ở tại giây phút tiếp xúc thân thiệt quen thuộc nhất này hơi dừng lại, thân thể chầm chậm nhớ lại đối phương. Thẩm Sách nâng mặt cô lên, Thẩm Chiêu Chiêu một giây cũng không rời đi, dùng đầu lưỡi dịu dàng thấm ướt môi hắn. Thế nhưng cho đến khi đầu lưỡi hai người quấn lại một chỗ, thứ cảm giác này vẫn vô cùng không chân thực.
Sau eo bị hắn ôm lấy, bàn tay khẽ dùng sức ấn cơ thể cô lên người hắn.
Thẩm Chiêu Chiêu run lên, toàn bộ tri giác đều trong một khắc này được phóng đại vô hạn. Cơ bụng Thẩm Sách cũng khẽ run, theo từng nhịp thở, theo mỗi lần cơ thể cô nhẹ nhàng chạm vào hắn, Thẩm Chiêu Chiêu còn có thể cảm nhận được phập phồng lên xuống trước ngực hắn.
Thẩm Chiêu Chiêu nằm trong vòng ôm của hắn, trong tiếng tim đập loạn này không có một chút nào né tránh mà đưa hai tay ra ôm lấy hắn, chôn mặt trong hõm vai hắn, dùng thân thể của chính mình cảm nhận hắn.
Thẩm Sách đẩy cô trở về nhà tắm, đưa tay về sau chốt cửa lại.
Tay hắn một lần nữa siết lấy eo cô, thân thể cô một lần nữa ép lên người hắn, lần sau so với lần trước còn chặt chẽ hơn, sít sao hơn.
Đèn sưởi nhà tắm phía sau lưng như mặt trời không ngừng thiêu đốt.
"Anh vẫn không hỏi chuyện hôn ước của em." Cô nằm trong lồng ngực hắn, hỏi.
Không cần hỏi, bởi hắn cảm nhận được cánh tay ôm lấy chính mình đang run rẩy, khoảnh khắc đôi môi chạm tới còn có đáp án cô muốn cho hắn, tất cả đều ở ngay trước mắt thay lời chứng minh của cô. Hôn ước của cô không liên quan gì đến tình cảm, trái tim của Thẩm Chiêu Chiêu vẫn còn thuộc về hắn.
"Anh giúp em hủy hôn." Hắn trực tiếp nói.
"Lấy lý do gì đây?" Cô nhẹ giọng hỏi.
Không cần đến Thẩm Sách, cô cũng đã nghĩ đến tự mình đi làm, chỉ là sau khi nghe hắn nói vậy lại muốn biết hắn sẽ làm như thế nào.
"Em là bạn gái của anh."
"Muốn trực tiếp nói với ba anh như vậy?" Cô nhìn hắn, thử đoán xem hắn đang nói đùa hay thật sự nghiêm túc.
"Trước đây bởi vì em quá nhỏ, chỉ mới tốt nghiệp trung học, chúng ta lại mới quen biết được mấy ngày nên anh mới không thể nói thẳng, bây giờ đã không còn cần phải giấu diếm làm gì nữa."
Lúc ấy nếu như khăng khăng muốn nói ra, kết quả nhất định sẽ là làn sóng phản đối mãnh liệt từ trưởng bối hai nhà. Em gái vừa mới tốt nghiệp trung học, đến Macao ở mấy ngày thôi đã cùng anh trai nói chuyện yêu đương, nói tới không thể tách rời. Dù là đặt ở trong mắt vị trưởng bối nào cũng sẽ coi mối tình của bọn họ là hồ nháo, đặc biệt đối với mẹ cảu Thẩm Chiêu Chiêu và ba hắn, sẽ không có lý do nào để thuyết phục bọn họ coi loại tình cảm không có thời gian làm nền tảng này như là tình yêu thật sự, sau đó hẳn sẽ xem như chính Thẩm Sách không thể tự kiềm chế, mê hoặc cô em gái không có chút kinh nghiệm yêu đương này.
Khi trước hắn đã tính sẽ chờ cô học xong đại học năm nhất, trong khoảng thời gian đó hai người sẽ qua lại thăm hỏi lẫn nhau mấy chuyến, sau đó chọn thời cơ để công khai. Có thời gian chung đụng làm nền tảng, như vậy sẽ dễ dàng thuyết phục được mẹ cô và ba hắn, chứng minh không phải hắn thấy em gái xinh đẹp mới tùy tiện chiếm tiện nghi.
Thẩm Chiêu Chiêu im lặng thò ngón tay gẩy nhẹ cổ áo hắn, nụ cười trên môi chưa từng nhạt đi: "Nếu em đã thích người khác thật rồi thì phải làm sao đây?"
Thẩm Sách vừa nhìn xuống nụ cười này liền không thể dời mắt đi, cúi thấp hơn một chút nữa nhìn cô.
"Anh sẽ cầu xin em quay lại." Hắn nói.
"Cầu xin?" Cô tưởng tượng không ra bộ dạng hắn cầu xin người khác sẽ là như thế nào.
"Đúng, cầu xin em."
Đối với Thẩm Chiêu Chiêu, hắn luôn không được bất kỳ một thủ đoạn hay chiêu trò nào. Trước đây cũng cùng lắm là trêu chọc cô vậy thôi. Nếu như có một ngày cô thật sự thay lòng, hắn nghĩ mình cũng chỉ có một con đường đó, nằm ở thế yếu, cho cô thấy chân tâm của hắn, cầu xin cô quay lại.
Trái tim sau những lời này của hắn trở nên nóng hừng hực, cũng mềm vô cùng, Thẩm Chiêu Chiêu thấp giọng nói: "Người có hôn ước kia em chưa gặp bao giờ."
Khi trước sau khi đã xác định xong mối hôn ước này, cô đã hận không thể lập tức để cho hắn biết, cũng đã chờ hắn đến tìm mình......
Thế nhưng khi ngày đó đến thật, dù chỉ là một câu đâm đau hắn cô cũng không nỡ nói.
Năm ba đại học, mẹ Thẩm Chiêu Chiêu hỏi cô, sau khi tốt nghiệp có định hướng gì hay không? Là muốn trở thành người nối nghiệp của mẹ, hay là muốn tự do phát triển? Bởi Thẩm Chiêu Chiêu không giống với Thẩm Gia Hằng và Thẩm Gia Minh, bọn họ đều là cháu ruột, mà cô cùng lắm cũng chỉ là một người cháu họ bên ngoại, sẽ có vô số cặp mắt của trưởng bối nhìn chằm chằm. Một khi cô muốn đi theo con đường này, nhất định sẽ so với mấy người anh họ gian nan hơn rất nhiều.
Yêu cầu của Thẩm công đối với cô cũng không tính là cao. Đầu tiên là làm được như những người anh họ kia, tiếp nhận sắp đặt trong nhà, lấy lợi ích của gia đình làm tiền đề lựa chọn mối hôn sự, sau đó tiến vào công ty của gia tộc, bắt đầu từ vị trí thấp nhất. Nếu như trước năm cô ba mươi tuổi có thể bàn giao cho họ một cái kết quả tâm phục khẩu phục, thì được rồi.
Tất nhiên là nếu Thẩm Chiêu Chiêu không có cái dã tâm này, thì cứ tự do hưởng thụ cuộc sống cũng không ai nói gì.
Từ nhỏ Thẩm Chiêu Chiêu đã có hứng thú với sự nghiệp của mẹ, cũng vẫn luôn được mẹ hướng theo phương diện này bồi dưỡng. Sau đó đợi Thẩm Sách ba năm, đối với hắn đã hoàn toàn hết hi vọng, cũng không muốn tiếp tục nói chuyện luyến ái nữa. So với sống cuộc sống không có mục đích thì chi bằng tập trung cho sự nghiệp, sau đó suy nghĩ thêm một thời gian ngắn đã đồng ý rồi.
"Năm tổ chức lễ tế tổ ông họ mời anh lên du thuyền quốc tế đi một vòng, sau đó anh có chuyện gấp không đi được. Gia đình của người đính hôn với em năm đó cũng ở trên du thuyền."
Người kia là con trưởng trong gia đình, hai người cũng từng gửi thư cho nhau một lần, là đối phương chủ động trước, nội dung là: anh ta không có hứng thú với chuyện yêu đương, gấp rút kết hôn là bởi muốn đoạt lấy thực quyền trong nhà, chuẩn bị cho một hạng mục lớn sẽ công bố vào năm sau. Nhưng tuổi của Thẩm Chiêu Chiêu không thích hợp để kết hôn với anh ta. Thậm chí còn kiến nghị cô nhân lúc còn trẻ tuổi hãy chuyên tâm vào học hành và sự nghiệp trước, chờ đến năm ba mươi, bốn mươi rồi hẵng suy nghĩ lại.
Thẩm Chiêu Chiêu đọc được, vô cùng tán thưởng, trả lời lại đối phương: cô cũng không có mong đợi gì với tình yêu. Gấp gáp muốn đính hôn là bởi vì muốn sau khi tốt nghiệp sẽ lập tức có thể tiến vào công ty của gia tộc. Nếu đối phương cảm thấy tuổi không hợp thì thôi.
Đối phương cuối cùng hồi âm: chuyện kết hôn nếu như hai bên đã đạt được nhất trí, vậy hắn sẽ đứng ra hủy mối hôn ước này.
Người kia quả nhiên rất có chữ tín, nói được là làm được, nhận hết mũi nhọn của lần hủy hôn này về mình.
Chỉ là gia đình đó vẫn không muốn từ bỏ, giới thiệu con trai thứ ra, em trai so với anh quả nhiên tích cực hơn rất nhiều, mấy lần liên lạc muốn hẹn Thẩm Chiêu Chiêu cùng ăn một bữa cơm. Thế nhưng cảm giác của Thẩm Chiêu Chiêu với người em trai này cũng không có gì mới mẻ. Hơn nữa Thẩm gia đã sớm tỏ ra không vừa lòng với người con trai trưởng bên đó, cũng không muốn khiến Thẩm Chiêu Chiêu uất ức, đều nói với cô, tuy là vẫn còn hôn ước, nhưng nếu như đối phương đã bội ước một lần thì Thẩm Chiêu Chiêu cũng có thể lựa chọn lại một lần.
Bởi vậy vừa rồi cô đã nghĩ, chỉ cần Thẩm Sách nói trong lòng hắn có cô, vậy hôn ước này chính tay cô sẽ hủy.
Hai người ôm nhau từ khi nhà tắm bị hơi nước phủ kín cho đến khi trên mặt gương đã hoàn toàn trong suốt.
Thẩm Sách lại muốn hôn cô, bị Thẩm Chiêu Chiêu ngăn lại: "Em tắm trước đã, lát nữa Thẩm Diễn sẽ lại qua."
Thẩm Sách nghe lời ra ngoài đóng cửa lại, nhưng mọi sự chú ý của cô vẫn không thể nào rời khỏi người đàn ông chỉ đang đứng cách mình một cánh cửa kia, thậm chí có thể tưởng tượng ra khung cảnh hắn đứng bên ngoài nghe mình tắm rửa. Lúc nước dừng, cũng vẫn cảm nhận được hắn vẫn còn đứng ngoài đó. Thẩm Chiêu Chiêu mặc chiếc áo sơ mi của hắn vào, do dự một hồi, cuối cùng vẫn nói ra bên ngoài cánh cửa: "Anh tìm giúp em quần áo mặc trong đi, loại trong cùng ấy."
Ngoài cửa, tiếng bước chân rời khỏi rất nhanh, quay lại cũng nhanh.
"Của anh, em mặc vào có lớn quá không?" Cách một cánh cửa, hắn hỏi cô.
"Mặc bên trong chắc là không có vấn đề gì nhỉ?"
Cửa kéo ra một cái khe nhỏ, hắn đưa chiếc quần lót sẫm màu vào trong.
Thẩm Chiêu Chiêu tiếp lấy, lần đầu tiên có nhận thức trực quan, hóa ra lại lớn như vậy. Cô ở trong nhà tắm hết lần này đến lần khác cầm chiếc quần kia đắn đo, ướm ướm một chút, thật sự là mặc không được rồi. Thôi vậy, nhịn trước một chút, chiều về nhà sẽ thay sau.
Áo sơ mi và áo lông của Thẩm Sách cũng rộng, cô mặc ra ngoài, vừa đi vừa xắn tay áo lên hai nấc, bị Thẩm Sách chăm chú nhìn từ trên xuống dưới mấy lần rốt cuộc không nhịn được lí nhí: "Em không mặc bên trong." Nói xong lại tự mình đỏ mặt.
Thẩm Chiêu Chiêu vẫn chưa hủy hôn, đạt được giao ước với Thẩm Sách trước tiên sẽ không biểu hiện rõ ràng ở trước mặt đôi vợ chồng kia. Sợ phu nhân của Thẩm Diễn sẽ lại nghĩ nhiều, cũng sợ làm người ta khó xử, trở về không biết phải bàn giao thế nào với người trong nhà.
Đứa nhỏ ngủ trưa tỉnh dậy liền qua phòng Thẩm Sách ầm ĩ một hồi lâu, Lương Cẩm San nhìn thấy tinh thần của Thẩm Sách rất tốt, cho rằng là nhờ công lao làm bạn của con trai và Thẩm Chiêu Chiêu, liền quay sang bàn bạc với chồng hai ngày nay để cho hai người họ ở bên Thẩm Sách nhiều hơn, hẳn sẽ trợ giúp rất nhiều cho việc hồi phục của anh.
Thẩm Diễn đã sớm nhìn thấu, nhưng không bóc trần, nhân lúc đứng trước cửa khách sạn chờ xe hỏi Thẩm Sách: "Hai người vẫn muốn cùng nhau?"
Thẩm Sách cười cười, không phủ nhận.
Thẩm Chiêu Chiêu mặc chiếc khoác lông, ôm đứa nhỏ được quấn kín cũng tròn lỏn như mình, nhìn qua vô cùng vui vẻ, đứng ngoài tấm kính khách sạn chỉ vào đống đồ chơi bày trong tủ kính: "Mua cho con cái này nhé? Hay là cái đó?"
Cậu nhóc nghịch khăn quàng cổ của cô không kiểm soát được lực tay, Thẩm Chiêu Chiêu quay đầu cầu viện Thẩm Sách: "Anh, giúp em hạ thấp chiếc khăn xuống." Cậu nhóc siết quá chặt, có chút thở không ra hơi.
Thẩm Sách đi đến sau lưng cô, giúp cô tháo lỏng từng chút từng chút một, ngón tay thi thoảng sẽ sượt nhẹ qua mặt cô.
Thẩm Chiêu Chiêu và hắn nhìn nhau, vẫn còn cảm thấy mình hẳn là đang trong giấc mơ.
Hắn đã về rồi, còn đến nơi cô theo học, khuôn mặt đã bị chiếc khăn choàng lớn che đi một nửa, nhưng vẫn không giấu được ý cười rạng rỡ.
Hắn đứng trong gió lạnh hỏi cô: "Tối về có định mang theo mấy người bọn anh về không đây?"
"Nhà em...... không đủ phòng cho khách đâu." Cô cố tình nói.
"Nhà em có năm phòng ngủ," hắn không chút nể nang bóc trần cô, "Nhưng anh cũng không quá kén chọn đâu, ngủ ở thư phòng cũng được."
"Thư phòng không có giường." Cô nhẹ giọng nói.
"Mẹ, ông cậu nhỏ nói tối nay sẽ ở nhà của bà mợ nhỏ." Cậu nhóc trong lòng cô bỗng hưng phấn lớn tiếng tuyên bố tin mừng này cho hai người bên kia.
"..... Không phải bà mợ, là bà dì." Lương Cẩm San sửa lại.
Cậu nhóc vốn đã không thích mấy thứ xưng hô phức tạp này, bị mẹ nhắc nhở không khỏi chun mũi.
"Đều như nhau." Thẩm Sách nói.
Lương Cẩm San bật cười, nói Thẩm Sách dạy xưng hô loạn hết lên như vậy, sau này sẽ phiền lắm.
Thẩm Chiêu Chiêu ôm đứa nhỏ không lên tiếng, trước khi lên xe đá hắn một cái. Sau gáy lập tức bị hắn đưa tay chọc buồn. Thẩm Sách cũng không có ý kiêng kỵ, chỉ là muốn để dần dần, chờ thêm một hai ngày nữa rồi mới cho Lương Cẩm San biết, như vậy cũng không muộn.
Montreal là nơi thích hợp để giải khuây, phần lớn đều nằm rải rác quanh ngọn núi Hoàng Gia này.
Thẩm Chiêu Chiêu dặn tài xế đưa bọn họ lên núi, đến xem Nhà thờ Saint Joseph"s. Lương Cẩm San là Kitô hữu, sớm đã muốn đến xem, vừa xuống xe liền nắm tay chồng leo bậc thang lên trên. Giáo đường nằm ở vị trí lưng chừng núi, rất cao, Lương Cẩm San vừa nhìn thấy giáo đường với vòm mái xanh lục phía trước liền phổ cập kiến thức cho Thẩm Sách, đây là mái vòm lớn thứ hai trên thế giới, xếp thứ nhất là ở Vatican.
Khi trước Thẩm Diễn bởi vì kết hôn với Lương Cẩm San, nên sau đó cũng đã theo tín ngưỡng của cô ấy. Hai vợ chồng dẫn theo con trai leo lên bậc thang, rất nhanh đã không thấy bóng dáng.
Thẩm Chiêu Chiêu không quá quen thuộc với nơi này, không đi theo hai vợ chồng họ lên trên mà ngồi cáp treo đi xuống.
Nơi này trên dưới có hai giáo đường. Phía trên kia đều rất náo nhiệt, có 5000 cái ống tạo thành một cây đàn organ, có tượng điêu khắc, có tấm kính ngũ sắc rực rỡ. Mà giáo đường phía dưới là một thế giới hoàn toàn khác, yên tĩnh đến kinh người, hiện tại ở đây đang có rất nhiều người đến làm Thánh lễ.
Cô biết ngày hôm nay ở đây sẽ có cảnh tượng như vậy.
Từng hàng từng hàng đứng ngồi hơn trăm người, không một ai gây ra dù chỉ là tiếng động nhỏ nhất, chỉ có vị linh mục mặc chiếc áo trắng dài là có tiết tấu nói nhỏ. Cô biết hắn là người vô thẩn, bởi vậy hẳn là chưa được nhìn thấy bao giờ.
"Trước đây em đã nghĩ, chờ anh đến tìm em sẽ dẫn anh đến đây." Cô đưa hắn ra ngoài, nhẹ giọng nói.
Thẩm Sách nhìn cô, không biết phải nói gì. Thẩm Chiêu Chiêu không cố tình muốn khiến hắn áy náy, chỉ là muốn nói cho hắn biết những tình cảm trước đây của bản thân đối với hắn mà thôi.
Cô dẫn hắn lên sân thượng của giáo đường, nơi này có thể nhìn thấy toàn cảnh của thành phố.
Sau đó cô chỉ về một hướng: "Nhà em ở phía đó, đi bộ thì mất chừng nửa tiếng."
Nhà của Thẩm Chiêu Chiêu ở trên núi, đi học sẽ phải xuống núi, ngày nào dậy sớm cô sẽ đi bộ đến trường. Bởi vậy đối với cô mà nói, toàn bộ cuộc sống ở nơi này đều quẩn quanh ngọn núi mang tên Hoàng Gia, kỳ nghỉ với Thẩm Sách đã lên kế hoạch trong đầu rất lâu trước đây cũng đều vây quanh ngọn núi này.
"Sau khi trở về từ Macao, em đã nghĩ sẽ có một ngày nào đó anh bỗng nhiên xuất hiện, cho em một niềm vui bất ngờ," Thẩm Chiêu Chiêu nhét tay mình vào túi áo hắn, "Nhà em có một phòng chuẩn bị riêng cho anh, chiếu theo căn phòng ở Hồng Kông kia của anh, có thay đổi đi một chút. Bởi vậy hôm qua mới không dám cho anh đến đó."
Mỗi vật dụng đều gần tương tự như thế, tu sửa làm mới mất đến nửa năm, thế nhưng không đợi được hắn đến đã khóa lại. Đến mẹ cô cũng chưa từng được đi vào. Ban đầu khi trang trí cho căn phòng đó, trong đầu đều là vẻ mặt cảm động của hắn khi nhìn thấy, sau đó không đợi được, mỗi lần nhìn đến đều vô cùng hối hận. Sau cũng không còn ôm hi vọng nữa, có oán, càng có tiếc nuối nhiều hơn, bởi không có cơ hội để cho hắn nhìn rồi.