- Còn về phần mấy gã tù binh này… bọn chúng là tù binh của tao!
Sắc mặt của Đông Phương Ngọc lúc này đã tái nhợt, theo những lời nói của
hắn, ở bên dưới bộ râu quai nón rậm rạp mơ hồ ẩn hiện lộ ra, phảng phất
như đang phi thường đùa bỡn Hứa Nhạc vậy. Hắn đảo mắt liếc nhìn một vòng tất cả mọi người, cười nhạo nói:
- Cái này con mẹ nó cũng không
phải là đang đóng phim, bằng không nếu như là đang đóng phim, tao tuyệt
đối sẽ bắt mày phải quỳ xuống mà cầu xin tao!
- Thế nhưng mày
ngàn vạn lần cũng không cần phải thật sự quỳ rạp xuống cầu xin tao, bởi
vì cho dù mày có cầu xin đến đâu đi chăng nữa cũng không có tác dụng gì
cả!
Hắn ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc, không thèm để ý gì đến thương thế của mình, chậm rãi chuyển động cánh tay, chỉa
chỉa một chút ba miệng vết thương khủng bố gần như xuyên thấu qua toàn
bộ phần ngực bụng của hắn, dùng ngữ khí phi thường nghiêm túc cùng với
kiêu ngạo, nói:
- Đây chính là do lão tử dùng mạng đổi lấy đó.
Hai gã tù binh Đế Quốc này nhất định phải do tao một phen đích thân mang về đến Căn cứ Quân đội Liên Bang, sau đó bị giam vào trong nhà giam
quân dụng, ở lại cả đời. Nếu như mày nghĩ muốn dẫn bọn họ rời đi, trừ
phi mày vào lúc này đục thêm mấy lỗ nữa trên bụng tao mới được.
Từ đầu đến cuối Hùng Lâm Tuyền vẫn như cũ giương mắt nhìn chằm chằm vào
đám tro bụi dính trên đỉnh chiếc giày quân dụng của chính mình, sau đó
liếc mắt nhìn về phía Đông Phương Ngọc đang bị trọng thương ngồi dựa
người trên vách tường phía sau, đột nhiên lắc lắc đầu mấy cái, hướng về
phía Hứa Nhạc, nói:
- Cậu đi đi, vừa rồi tôi đã phát tín hiệu
điện tử đem tọa độ nơi này thông báo trở về căn cứ rồi. Nhiệm vụ của
chúng tôi ở đây cũng đã sớm hoàn thành xong, ước chừng chạng vạng ngày
mai sẽ có một Doanh đoàn Robot tiến đến tiếp ứng chúng tôi quay trở về
căn cứ. Nếu như cậu không muốn cùng với Quân đội Liên Bang chính diện
đối kháng, tốt nhất cậu nên ngay lập tức rời khỏi nơi này đi.
Mối quan hệ giữa Hứa Nhạc cùng với Tiểu đội 7 có thể nói là phức tạp rắc
rối không thể nào tả hết được, trời sinh đã nằm ở hai lằn ranh đối địch
lẫn nhau. Nhưng mà bọn họ căn bản lại không cách nào thật sự đối địch
nhau được, đương nhiên cũng không có khả năng biểu hiện quá mức thân cận được. Lúc này Hùng Lâm Tuyền có thể nói ra được những lời như vậy, đã
có thể nói đại biểu cho một sự tín nhiệm phi thường hiếm có cùng với
những tình xưa nghĩa cũ phi thường thân thiết rồi.
Thế nhưng phản ứng của Hứa Nhạc lại vượt ra ngoài sự dự đoán của tất cả mọi người
trong căn phòng này. Biểu tình của hắn cũng không có bất cứ cái gì mà ảm đạm mất mác hoặc sầu não tiếc nuối nào cả, cũng không có đột nhiên
chuyển thân biến thành một gã Đại ma vương vô tình lãnh huyết, nâng súng lên công kích tất cả mọi người. Hắn chỉ là yên lặng gỡ xuống cái ba lô
hành quân nặng nề sau lưng mình, khẽ nhíu mày lại một chút, nhìn về phía màn hình của hệ thống liên lạc chiến địa ba chiều đang nằm tại một góc
khuất của căn phòng.
- Tại khu vực này có bị nhiễu sóng tín hiệu hay không?
- Sóng điện từ nhiễu loạn vẫn như cũ phi thường nghiêm trọng, tuyến đường thông tin lúc có lúc ngắt, tôi cũng chỉ kịp thông báo ra tọa độ của nơi này, thế nhưng cũng không có cách nào tiến hành thông báo toàn bộ tình
huống chiến trường cùng với tìn hình hiện tại cho ben căn cứ biết được.
Châu Nhi, một gã đội viên cũ của Tiểu đội 7 theo thói quen năm xưa, rất
nhanh đưa ra đáp án cho vấn đề này. Mãi cho đến khi nói xong hết những
lời nói này, hắn mới phát hiện ra rằng cái loại tin tức tình báo quân sự này hẳn là phải nên giữ bí mật mới đúng, không khỏi xấu hổ đưa tay lên
gãi gãi đầu mấy cái.
- Thông báo tọa độ về phía căn cứ được tiến hành vào lúc nào?
Ba năm trời không gặp lại, Hùng Lâm Tuyền vẫn như cũ có thể dễ dàng đọc ra được những tình tự được cất giấu cẩn thận bên dưới cặp mày rậm rạp như
hai ngọn phi đao kia, nhịn không được khẽ nhíu nhẹ cặp mày. Dựa theo kỷ
luật quân sự thời chiến, hắn ta tuyệt đối không được phép một phen đem
những tin tức tình báo này tiết lộ cho bất luận kẻ nào biết được. Đối
phương tuy rằng chính là vị Lão đại mà bản thân mình đã từng tín nhiệm
cùng với kính sợ nhất, nhưng mà dù sao trong thân thể hắn cũng là đang
chảy dòng máu của Hoàng tộc Đế Quốc, huống chi hắn đã mất tích một
khoảng thời gian dài như vậy rồi, ai có thể cam đoan trên người hắn
không có phát sinh bất cứ biến hóa nào cả.
Thoáng trầm mặc trong
chốc lát, trong đầu nhớ lại vô số những hình ảnh các tràng chiến đấu
sinh tử sống chết có nhau trước đây, khiến cho Hùng Lâm Tuyền cuối cùng
cũng có thể chiến thắng được sự giãy dụa trong lòng mình, trầm giọng nói ra một trị số thời gian chính xác.
- Trước khi tiến vào khu vực
phạm vi bị đám mây đen điện từ che chắn toàn bộ tín hiệu điện tử ở khu
Chiến khu Tây Nam, tôi đã tiến hành một chút tính toán loại trừ tin tức
tình báo, cuối cùng cảm giác có chút vấn đề gì đó. Chi Tiểu đội NTR này
của các người đã ẩn núp tại thành thị Tát Nhiệt lâu ngày như vậy rồi,
bên phía Quân đội Liên Bang mãi cũng đều không thèm để ý gì đến, nhưng
mà đặc bên trong những dòng tín hiệu tin tức lưu chuyển trong khoảng
thời gian kia, tần suất phiên hiệu Tiểu đội NTR xuất hiện thật sự là có
chút hơi quá cao.
Hứa Nhạc liếc nhìn Hùng Lâm Tuyền một cái, nói:
- Tôi mãi luôn cảm giác có chút quái dị. Vốn tôi nghĩ muốn đề nghị các
người tốt nhất cùng với đơn vị bộ đội mặt đất tiếp xúc với nhau trước,
không cần trực tiếp cùng với Bộ Tham Mưu phía sau căn cứ trực tiếp liên
hệ, nhưng mà các người đã một phen đem tọa độ hiện tại truyền trở về
rồi, như vậy tôi chỉ có một lời đề nghị, đó là các người ngay lập tức
rút lui khỏi phiến tiểu viện này đi!
- Vì cái gì?
Hùng Lâm Tuyền khẽ nhíu mày lại một chút, cất tiếng hỏi.
- Cảm giác!
Hứa Nhạc rất nhanh hồi đáp:
- Tôi không có bất cứ chứng cứ hoặc là chi tiết tình báo gì cả. Nhưng mà
tôi vẫn cảm giác có một chút quỷ dị, liền giống như là ở trên chiến
trường trước đây vậy, sự cảm giác trước khi có những nguy hiểm phát
sinh…
Hùng Lâm Tuyền nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Hứa Nhạc, tức giận lớn tiếng phản bác:
- Có phải là cậu đã điên rồi hay không? Chúng ta có thể tìm được gian
tiểu viện này bố trí thành một doanh địa cố thủ tạm thời, đã là chuyện
tình phi thường may mắn rồi, kết quả hiện tại cậu liền muốn chúng tôi
nghe theo sự cảm giác của một gã người Đế Quốc là cậu, liền một phen đem cái nơi này hoàn toàn vứt bỏ đi sao?
Hứa Nhạc khẽ trầm mặc trong chốc lát, từ trên cái đồng hồ quân dụng trên tay mình, mở ra bản đồ địa hình cực kỳ tinh vi của toàn bộ phiến Tinh cầu Mặc Hoa này, giống hệt
như những lần chuẩn bị trước khi chiến đấu năm xưa vậy, trực tiếp phất
tay gọi tất cả các đội viên khác của Tiểu đội 7 tiến đến bên cạnh chính
mình, sau đó khẽ cúi đầu chỉ về phía một phiến bình nguyên đơn giản nào
đó giữa một sơn cốc trên bản đồ, nói:
- Nơi này chính là một phi
trường quân dụng lâm thời gần khu vực chiến khu Tây Nam nhất của Quân
đội Liên Bang! Nếu như bên phía Quân đội Liên Bang muốn điều động chiến
đấu cơ đến nơi này, đại khái chỉ cần thời gian khoảng chừng 47 phút đồng hồ mà thôi. Cái này cũng chính là có ý nghĩa, hiện tại chỉ còn có
khoảng chừng 16 phút nữa, Chiến đấu cơ Liên Bang sẽ đến được gian tiểu
viện này.
Gã đội viên Châu Nhi khẽ nhíu mày, âm thầm tính toán
khoảng cách giữa hai địa phương, sau đó ngẩng đầu lên, hướng về phía Hứa Nhạc giải thích, nói:
- Chỉ cần có mười ba phút mà thôi! Hiện
tại động cơ của Chiến đấu cơ Liên Bang chính là dùng loại động cơ thế hệ thứ hai của Công ty Cơ khí Quả Xác, tốc độ phi hành so với trước đây
nhanh hơn rất nhiều.
Sau đó hắn hắc hắc cười, bổ sung thêm một câu nữa:
- Nghe nói đó là phát minh mới của Thương Thu!
Hứa Nhạc khẽ cười cười, cũng chẳng thèm để ý đến sự trêu ghẹo của hắn, nhìn về phía Hùng Lâm Tuyền, nói:
- 13 phút nữa, chúng ta vẫn còn có dư thừa thời gian mà triệt thoái đến khu vực an toàn được!
Hùng Lâm Tuyền thoáng giật mình một cái, sau đó nhíu nhíu mày nhìn hắn, lạnh giọng hỏi:
- Vì cái gì bên phía Quân đội lại phải xuất động chiến đấu cơ? Cho dù bọn họ lâm thời quyết định không phái xuất Doanh đoàn Robot đến đây tiếp
ứng, cũng hẳn là nên phải phái máy bay vận chuyển đến đây tiếp ứng mới
đúng chứ?
- Vạn nhất nếu như bọn họ phái xuất đến là Chiến đấu cơ thì phải làm sao bây giờ?
Hứa Nhạc nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Hùng Lâm Tuyền, nhàn nhạt hỏi.
- Cái này hoàn toàn không có chút đạo lý nào cả!
Hùng Lâm Tuyền dùng sức quơ loạn hai cánh tay cơ bắp của chính mình, lớn giọng nói:
- Chẳng lẽ bên phía căn cứ nghĩ muốn công kích chi Tiểu đội của chúng ta
hay sao? Tôi biết cậu mãi vẫn luôn nghĩ rằng đám cao tầng Liên Bang toàn bộ cũng đều con mẹ nó là một đám âm mưu vô sỉ, bản thân tôi cũng thừa
nhận rằng đám gia hỏa vô sỉ khốn kiếp kia chính là một đám chỉ biết âm
mưu tính toán mà thôi, nhưng mà cậu cũng không cần quên rằng, nơi này
chính là tiền tuyến a, đây là Tinh cầu Mặc Hoa, nơi này cũng không phải
là Thủ Đô Tinh Quyển, chúng ta là đang đánh giặc đó!
Hứa Nhạc chuẩn bị mở miệng nói cái gì đó, đột nhiên Hùng Lâm Tuyền khẽ cau mày, cúi đầu tiếp tục nói:
- Huống chi cậu cũng nên biết rõ ràng rằng, tuy rằng bên phía Bộ Tham Mưu một phen đem toàn bộ những đội viên cũ của Tiểu đội 7 chúng tôi điều
nhập hết vào Tiểu đội NTR, nhưng mà đối với những đại nhân vật bọn họ mà nói, chúng tôi ngay cả một con sâu cái kiến cũng đều không bằng nữa,
cho dù là có âm mưu gì đi chăng nữa, cũng đâu cần phải dùng để đối phó
với chúng tôi?
Bên trong gian tiểu viện vẫn như cũ chìm trong cơn mưa, tất cả mọi người trong phòng cũng chỉ im lặng lắng nghe cuộc tranh chấp diễn ra bên cạnh tấm bản đồ điện tử, lúc này không có bất luận kẻ
nào biết được bên trong khu căn cứ Quân đội Liên Bang tại tiền tuyến,
đang có một mạch nước ngầm khủng khiếp bắt đầu khởi động. Chỉ bởi vì một cái thao tác sai lầm cực kỳ lơ đãng, đã bắt đầu tạo thành một lần chèn
ép tẩy trừ vô sỉ, từ đó biến thành một tràng âm mưu càng thêm lãnh khốc
huy hơn rất nhiều. Bọn họ lại càng không biết rằng lúc này Đạt Văn Tây
đang không ngừng trốn chết bên trong phiến rừng cây. Mà mấy trăm gã quân nhân sĩ quan binh lính của bộ đội đặc chiến thuộc Tiểu đội Cặp Mắt Ti
Hí, đang ở phía khu vực chân núi bắt đầu tìm tòi vị trí của khu Doanh
địa Số 2 của bọn họ.
Lúc này bản thân Hứa Nhạc cũng thật sự không biết rõ ràng lắm bên trong căn cứ Quân đội Liên Bang đang phát sinh ra
những chuyện tình gì, thậm chí ngay cả hắn cũng đồng ý với cái nhìn của
Hùng Lâm Tuyền. Tiền tuyến hiện tại đã xảy ra những tràng chiến hỏa liên miên phi thường thảm thiết, đám đại nhân vật của Quân đội Liên Bang kia cũng không có bất cứ đạo lý gì, không có bất cứ lý do gì mà hướng về
phía chi Tiểu đội NTR mà động thủ. Cái loại sự tình này thật sự là quá
mức dơ bẩn, quá mức ác độc, thậm chí dơ bẩn, ác độc đến mức không hề phù hợp đến lợi ích của bất cứ thế lực nào cả.
Nhưng mà căn cứ vào
những khứu giác nhạy cảm đối với nguy hiểm theo bản năng của chính ình,
căn cứ vào sự tôn trọng của tất cả mọi người bên trong chi Tiểu đội này
đối với chính mình, hắn quyết định vẫn như cũ kiên trì đối với cái nhìn
của chính mình, không chút nào lùi bước, giương mắt nhìn chằm chằm vào
cặp mắt của Hùng Lâm Tuyền, bình tĩnh nói:
- Cứ coi như là một sự bảo hiểm đi. Cậu cũng có thể tạm thời dẫn theo đội ngũ rút lui khỏi nơi này, nhìn xem có thể thật sự có Chiến đấu cơ đến đây hay không, nếu như không có, cậu có thể quay trở về đây được mà!
Hùng Lâm Tuyền trầm mặc không nói tiếng nào, chỉ là trừng mắt nhìn chằm chằm lại Hứa Nhạc mà thôi.
Hứa Nhạc dùng sự đùa cợt của mình để làm tăng mạng lực lượng nói chuyện, khẽ cười nhạt nói:
- Chỉ cần tốn thời gian mấy phút đồng hồ mà thôi, chỉ phải tắm mưa một
chút, cậu cần phải lo lắng cái gì chứ? Lo lắng bị một gã người Đế Quốc
như tôi đoán trúng được những hành vi xấu xa bỉ ổi của đám người Liên
Bang các người sao? Cho nên cậu cảm thấy rất mất mặt, không muốn nghe
theo sao?
Thời gian cứ như vậy từng giây từng phút chậm rãi trôi
qua, Hùng Lâm Tuyền thủy chung vẫn như cũ không chịu đưa ra quyết định.
Bản thân hắn cũng không phải là một sĩ quan chỉ huy ôn nhu do dự ở trên
chiến trường, mà chính là cái thuyết pháp kia của Hứa Nhạc theo suy nghĩ của hắn thật sự là quá mức vớ vẫn cùng với phi lý. Bên phía căn cứ Quân đội Liên Bang vì nguyên nhân gì mà lại hướng về phía một chi Tiểu đội
nhỏ bé khởi xướng công kích cơ chứ?
Ánh mắt của Sơn Pháo không
ngừng đảo đi đảo lại giữa Hùng Lâm Tuyền cùng với Hứa Nhạc mấy lần, rốt
cuộc nhịn không được, cầm lấy bộ mũ giáp liên lạc của mình lên, thông
qua hệ thống liên hệ chiến địa của Tiểu đội NTR, hướng về phía trạm canh gác bên ngoài tòa tiểu viện nói nhanh:
- Hầu Tử, không cần phải
tiết kiệm năng lượng, gia tăng phạm vi dò xét sóng lọc tín hiệu điện tử, giương mắt nhìn về phía bầu trời chiến khu, góc độ Tây Nam 17.56 độ,
chú ý mọi dị động có thể xuất hiện.
Hùng Lâm Tuyền khẽ cau màu lại, thế nhưng cuối cùng cũng không có lên tiếng ngăn chặn hành động đó của hắn.
Sau đó Sơn Pháo mới quay sang nhìn Hứa Nhạc, cười cười giải thích:
- Hôm nay đến phiên Hầu Tử canh gác trên cây cổ thụ ngoài sân!
- Tôi đã sớm đoán được chính là tiểu tử đó. Động tác chiến thuật vẫn như cũ hết sức tùy tiện như vậy…
Hứa Nhạc cười cười, nói:
- Hai cái dấu chân rõ ràng như vậy trên vỏ cây, đại khái cũng chỉ có người mù mới không thể phát hiện ra mà thôi!
Hệ thống liên lạc nội bộ cũng chưa có đóng lại, chỉ vài giây sau đó liền
vang lên thanh âm căm tức khó có thể kềm chế nổi của tên gia hỏa đội
viên Tiểu đội 7 đang ngồi canh gác trên tán cây ngoài kia:
- Lão
đại, anh cũng không thể ở sau lưng người khác lớn tiếng nói bậy như vậy
chứ? Vừa rồi Hầu Tử tôi nể mặt anh cho nên mới không có nổ súng đó!
Hứa Nhạc cất tiếng cười nhàn nhạt, đột nhiên cặp mày chợt nhăn tít lại, tay trái theo bản năng sờ nhẹ lên trên hệ thống liên lạc điện tử gắn trên
lỗ tai trái.
Lúc trước sau khi xác nhận được khu vực này có thể
truyền phát được thông tin, hắn liền khởi động thiết bị thông tin liên
lạc bên trong cái ba lô quân dụng của mình. Hệ thống thiết bị đã bị hao
tổn tương đối nghiêm trọng, lúc này rốt cuộc cũng có thể tiến hành liên
hệ được với chiếc Phi thuyền Vũ trụ đang đợi sẵn bên ngoài tầng khí
quyển.
Hứa Nhạc nghe được bên trong lỗ tai truyền đến những thanh âm rè rè đứt quãng, cùng với một vài từ ngữ mấu chốt thỉnh thoảng được
lặp đi lặp lại mấy lần, biểu tình của hắn càng ngày càng trở nên ác liệt hơn. Hắn quay sang nhìn Hùng Lâm Tuyền, gấp rút nói:
- Lập tức
triệt thoái ngay, đang có một đám Chiến đấu cơ dùng tốc độ cao tiếp cận
đến nơi này, tốc độ so với tính toán lúc này còn nhanh hơn rất nhiều.
Xem ra đã có những người càng điên cuồng gấp gáp hơn so với những gì mà
tôi tưởng tượng a!
Tất cả mọi người trong căn phòng nhất thời kinh ngạc nhìn chằm chằm về phía hắn.
Hứa Nhạc nhanh chóng bổ sung thêm:
- Là một đám Diều hâu!
Loại chiến cơ không kích dạng thức diều hâu, chính là một trong những thủ
đoạn công kích tầm xa cường đại nhất, sắc bén của Quân đội Liên Bang.
Tất cả những gã quân nhân sĩ quan Liên Bang ở trong căn phòng này, cũng
đều là những kẻ thân kinh bách chiến, đều là những nhân vật cường hãn
từng vô số lần trải qua chiến trường sinh tử mà đi ra, đương nhiên biết
rõ ràng là loại chiến đấu cơ như thế này căn bản không có khả năng đáp
xuống giữa phiến thành thị dày đặc những kiến trúc san sát như thế này,
lại càng không có khả năng mang theo nhiều người như vậy mà rút lui trở
về căn cứ được.
Bên góc phòng âm u đằng kia đột nhiên tuôn ra một tràng tiếng cười cực kỳ khoa trương. Đông Phương Ngọc từ nãy đến giờ
vẫn luôn trầm mặc nhìn một màn này, hiện tại có chút khó khăn nâng cánh
tay lên lau chùi mớ nước mắt bởi vì quá đau mà chảy ra, cất giọng mắng
chửi mọi người:
- Không ngờ lại đi tin tưởng vào một gã Hoàng tộc Đế Quốc nói xằng nói bậy, đám các người con mẹ nó toàn bộ đều điên hết cả rồi!
Bên trong tàng cây bên ngoài gian tiểu viện đột nhiên vang lên thanh âm hô to khiếp sợ của gã đội viên Hầu Tử:
- Thật sự là Diều hâu, là Diều hâu xám!
Bầu không khí bên trong căn phòng nhất thời biến thành cực độ khẩn trương.
Đông Phương Ngọc sau một chút giật mình, đột nhiên phẫn nộ hét lớn lên:
- Trên không trung nhiều Chiến đấu cơ của đám người Đế Quốc như vậy, cái
này chính là con mẹ nó một hồi không chiến, bọn mày khẩn trương cái rắm
gì cơ chứ?
Hùng Lâm Tuyền cau mày, lạnh lùng quay đầu lại liếc nhìn hắn một cái, nói:
- Dựa theo quy luật chiến đấu mà chúng ta quan sát suốt hai ngày qua,
trận không chiến bên trong khu vực không gian này đã sớm chấm dứt rồi,
hiện tại chưa đến thời điểm khởi chiến trở lại.
- Đám người đó ngay cả Cổ Chung Hào cũng dám oanh tạc nữa mà!
Hứa Nhạc lớn giọng nói:
- Lập tức triệt thoái!
Hùng Lâm Tuyền cất giọng tuyên bố mệnh lệnh.
- Lão tử kiên quyết không triệt!
Đông Phương Ngọc lớn giọng rít gào nói:
- Lão tử không tin sẽ có người dám hướng về phía lão tử mà động thủ. Bọn mày đúng là một đám ngu xuẩn điên rồi mà!
Hứa Nhạc quay sang quát lớn:
- Vậy lần đó các người đâm sau lưng Lão Bạch một cú thì sao?
Đông Phương Ngọc nhất thời trầm mặc.
Hùng Lâm Tuyền bước nhanh lại, mạnh mẽ cầm lên một đầu của cái băng cứu
thương, Hứa Nhạc phất phất tay ý gọi Bảo La đi theo phía sau lưng mình,
cũng cúi xuống nhấc lên đầu còn lại của cái cáng. Sau đó tất cả mọi
người dùng tốc độ nhanh nhất ly khai khỏi gian tiểu viện kia, tiến vào
bên trong tầng mưa gió bão bùng.
Mấy phút đồng hồ sau đó, một đám Chiến đấu cơ Liên Bang màu xám khủng bố đội mưa đội gió gào thét phóng
vọt tới. Cùng với một thanh âm tên lửa đạn đạo phóng ra cực kỳ rõ ràng,
gian tiểu viện kia chỉ trong nháy mắt liền biến thành một mảnh biển lửa.