Độc Nhất Sủng Thê

Chương 21: 21 Bị Nhận Nhầm Là Bà


Đám người ở đó nhìn thấy Lục Hàn mà phấn khích vô cùng, cứ như được thấy diễn viên nổi tiếng vậy.

"Bên ngoài Lục thiếu đẹp trai quá đi mất!"
"Ôi, tôi yêu ngài ấy mất rồi, xỉu đây."
Trên xe, trợ lý Ngô Tư đang chờ anh, nhìn thấy anh đỡ Mạc Hy lên xe có chút ngạc nhiên.

Bởi vì trước giờ anh luôn có thành kiến với Mạc Hy.
"Chủ tịch,  chúng ta đưa cô ấy đi đâu vậy?"
"Đến bệnh viện đi."
Ngô Tư được lệnh, liền lái xe thật nhanh đến bệnh viện.
Lục Hàn chẳng hiểu nổi bản thân mình, ban đầu anh vô cùng chán ghét con người hám tiền như cô, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối này của cô anh không thể kiềm được lòng mình mà thương xót.


Rốt cuộc anh bị gì đây?
Mạc Hy mơ mơ màng màng, cơ thể không trụ vững mà ngã sang Lục Hàn.

Hành động đó khiến anh vô cùng khó chịu, cau mày nói: "Đừng có dựa vào người tôi."
Nhưng hình như Mạc Hy không nghe thấy lời anh, ở khoé mắt cô có ươn ướt vào giọt nước mắt, miệng nhỏ mấp máy: "Bà nội...đừng...đừng đuổi cháu đi, cháu bị...bị hại…"
Điều đó khiến Lục Hàn chú ý,khom đầu xuống một chút để nhìn cô, thuận tay lau đi nước mắt giúp Mạc Hy: "Cô ta đang mơ thấy ác mộng đó sao?"
Lúc này, cũng đã đến bệnh viện, Lục Hàn trực tiếp bế cô vào bên trong, bác sĩ nhìn thấy anh, liền bỏ cả công việc chạy theo anh.

Sau gần mười phút kiểm tra và khám bệnh, bác sĩ nói với anh: "Tiểu thư bị sốt quá cao dẫn đến ngất xỉu, cộng thêm làm việc quá sức gây suy nhược cơ thể, cho nên cần tịnh dưỡng và bồi bổ."
 Ánh mắt sắc lạnh của anh vẫn dán chặt vào người cô.

Không quên nói:"Được rồi, ông có thể ra ngoài."
Bác sĩ gật đầu ,hớt hải nói: "Vâng Lục thiếu."
Lục Hàn quên mất việc hỏi khi nào cô sẽ tỉnh lại, đột nhiên, một cánh tay mềm mại nắm lấy tay anh, chu môi nói: "Bà...bà"
Bà? Cô ta bị sốt đến hư não rồi à?
"Mở to mắt ra mà nhìn đi, tôi là Lục Hàn không phải bà của cô." Thanh âm của anh có phần lớn tiếng.

Vẻ mặt của Mạc Hy ngây ra, tưởng chừng cô đã nhận thấy sự sai trong câu nói vừa rồi, nhưng mà cô vẫn một mạch khẳng định: "Không đúng, bà chính là bà của cháu mà, hay là…"_ Dừng khoảng vài giây, đôi mắt cô rủ rượi, đầy đáng thương: "Hay là bà vẫn còn trách cháu, nên không muốn nhận đứa cháu này nữa?"
Cái quái gì đang diễn ra thế nào?  Cô ta thật sự bị điên rồi!
Lục Hàn hạ thấp người một chút, nhẹ giọng nói: "Ngoan nào, bỏ tay tôi ra, tôi không phải bà của cô."
Mặc nhiên, Mạc Hy vẫn dáng vẻ đáng thương kia, kích động ôm lấy anh: "Cháu không buông tay đâu, nếu buông ra bà sẽ rời khỏi cháu lần nữa, cháu không muốn, không muốn."
Bị cô ôm, Lục Hàn cả kinh, đẩy cô ra: "Nằm yên đấy nếu không tôi liền ném cô ra ngoài ngay lập tức."
Mạc Hy ngẩng đầu, gương mặt tươi hơn vừa rồi: "Bà ơi, hôm nay bà thật dịu dàng với cháu, thích thật!"

"Dịu dàng?" Lục Hàn không hiểu, cô thấy dịu dàng ở chỗ nào.

Không biết trước đây cô ấy từng trải qua sự đả kích gì nữa?
"Hy Hy đã ngoan ngoãn rồi, bà hứa sẽ ở lại với cháu thật lâu nhé?"
Ể! Gương mặt này, thật đáng yêu chết người rồi.

Nhưng nhìn có vẻ, cô ấy giống như đang trở về lúc còn bé.
"À, ừm, cháu nghe rõ cho bà, hiện giờ bà rất bận rộn, không thể ở lại với cháu được, cho nên sẽ cho y tá đến chăm sóc cho cháu." Vừa nói, Lục Hàn đã xoay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng mà được vài bước, thì lại nghe tiếng cô: "Bà ơi đừng đi mà."
Có một âm thanh rơi rụng vang lên, ngay lập tức anh quay lại, nhìn thấy cả cơ thể cô nằm trên sàn gạch, nước mắt đã rơi xuống gạch hết cả rồi: "Cháu đã ngoan ngoãn rồi, bà vẫn quyết định rời đi, bỏ rơi cháu vậy?"
Sự đáng thương đến đau lòng này khiến người ta không thể không ở lại.

Dừng suy nghĩ, Lục Hàn cũng hết cách, anh bế cô lên giường bệnh, xoa đầu cô: "Được rồi, bà sẽ không đi nữa, sẽ ở lại cùng cháu."
"Có thật không?" Mạc Hy mỉm cười hạnh phúc: "Bà hứa rồi đấy nhé!"
"Ừm, bà hứa."
Tầm chừng mười phút sau đó, Mạc Hy ngủ thiếp đi, có vẻ vì quá mệt mỏi rồi!

Lục Hàn ngồi đó, nhìn cô, ngoài Manh Manh ra thì chưa người con gái nào được anh chiều ý đến vậy, nhưng nhắc đến Manh Manh, anh mới để ý, dáng vẻ này, thật giống Manh Manh làm sao, con bé cũng hay dùng chiêu làm ra bộ mặt đáng thương, để có thể xin xỏ anh.

Lần nào cũng vậy, anh đều không thể cưỡng ép lại được sự đáng thương đó.
Đoạn, Mạc Hy mơ thấy bản thân của mười mấy năm về trước.

Cơ thể bé nhỏ, bị bệnh nằm trên giường.
"Bà ơi, ngày mai cháu, cháu có thể nghỉ học một ngày được không ạ?" Khuôn mặt cô bé có chút sợ hãi, cố nói cho trọn câu.
Bên cạnh, là một người phụ nữ, cất giọng hằng lên: "Thể chất của cháu thật yếu ớt!"
"Cháu xin lỗi bà ạ!" Cô bé không dám nhìn thẳng vào mặt người phụ nữ kia, e thẹn.
Bà ta đặt tay lên gương mặt nhỏ nhắn của cô bé, khẳng định nói: "Cháu nên biết rõ một điều, bởi vì cháu có khuôn mặt giống với Hy Hy nên bà mới mang cháu về đây, nếu như cháu không thể trở thành phiên bản thứ hai như Hy Hy, bà liền đem cháu về trại mồ côi."
Không! Cháu không muốn về đó, đừng đưa cháu về…
------còn----.