Doanh Trưởng, Bắn Một Phát

Chương 36

“Yểu Nhiên?” Diệp Tống Tống vừa ra khỏi phòng bệnh thì gặp Yểu Nhiên đang vẻ mặt hốt hoảng mở cửa thông từ cầu thang vào, kinh ngạc hỏi, vì kể từ ngày Yểu Nhiên theo Kỷ Ngân Viễn đi, Diệp Tống Tống chưa gặp lại cô lần nào nữa.

Nhưng vẻ mặt Yểu Nhiên hiện giờ.... ..... là sao đây?

Diệp Tống Tống khép bệnh án lại, đi tới chỗ Yểu Nhiên.

“Yểu Nhiên.......”

“Tống Tống cứu mạng!”

Yểu Nhiên vừa thấy Diệp Tống Tống thì tựa như thấy cứu tinh xuất hiện, chạy nhanh đến, kéo chặt áo bluose của Diệp Tống Tống.

“Cậu làm gì.... ....”

“Tới rồi, tới rồi!”

Căn bản là không có thời gian cho Yểu Nhiên giải thích, người đàn ông áo đen đeo kính đen đã xuất hiện trước mặt cô. Diệp Tống Tống bị cô kéo mạnh, sém chút nữa là ngã, bèn giơ tay gõ ót cô một cái, “Cậu bình tĩnh một chút đi!”

Đứng im nói không được sao, giật tới giật lui làm gì ?!

Đau.... ....

Cơn đau từ sau ót khiến Yểu Nhiên bình tĩnh lại trong nháy mắt, cô vừa xoa xoa chỗ bị gõ vừa nói nhỏ, “Tống Tống, có biến thái đuổi theo mình.... ......”

Dù dưới tình huống nào, cũng không được chọc giận Diệp Tống Tống.

Đây là kinh nghiệm xương máu Yểu Nhiên đã kiên trì quán triệt từ khi thân với Diệp Tống Tống đến nay.

Hả?

Biến.... ... Biến thái?!

Mày Diệp Tống Tống càng nhíu chặt, cái cậu này, quả nhiên luôn chọc phải những người ‘không bình thường’!

Chỉ chốc lát, người đàn ông áo đen kia đã đến, nhìn lướt qua Diệp Tống Tống một cái, sau đó không nói một lời, trực tiếp đưa tay túm lấy Yểu Nhiên.

Yểu Nhiên nhanh nhẹn né qua phía bên kia của Diệp Tống Tống.

Đồng thời, Diệp Tống Tống nổi giận, cầm bệnh án đập thẳng vào tay người đàn ông kia, “Anh làm gì đó?”

Diệp Tống Tống vừa nói vừa nhanh tay mở cửa phòng bệnh bên cạnh, đẩy Yểu Nhiên vào.

“Tống Tống.... ....” Cửa phòng bệnh ngăn mất tiếng kêu của Yểu Nhiên.

Diệp Tống Tống lạnh lùng nói, “Tôi không biết anh là ai, nhưng nơi này là bệnh viện, cấm gây ồn ào.”

Từ cử chỉ của anh ta có thể nhìn ra được, anh ta không chỉ đơn giản là biến thái như lời Yểu Nhiên nói, nhưng mặc kệ anh ta là ai, muốn động đến bạn của Diệp Tống Tống cô, không có cửa đâu!

Người đàn ông áo đen liếc Diệp Tống Tống một cái, lách người muốn tiến vào phòng bệnh, nhưng đã bị Diệp Tống Tống ngăn lại.

“Tránh ra.”

Diệp Tống Tống không hề nhúc nhích.

Có lẽ cục diện bế tắc này sẽ chẳng kéo dài được bao lâu, nếu người đàn ông này chân chính ra tay, lúc đó sợ là mười Diệp Tống Tống cũng không ngăn được. Nhưng anh ta không làm vậy, cũng không định làm như vậy.

Nguyên nhân chính là vì, nơi đây là bệnh viện đa khoa của thành phố S, là nơi Tổng tư lệnh quân khu thành phố B dưỡng thương.

Trước khi đi, Thư Yểu Ninh đã dặn bọn họ, đi bắt Thư Yểu Nhiên nhưng ngàn vạn lần không kinh động đến tư lệnh Kỷ,di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn. mặc kệ là vì lý do gì, chuyện như vậy nếu để cấp trên biết, hậu quả không ai lường được.

Nhưng Diệp Tống Tống cũng không biết điều này, vừa lạnh lùng liếc người đàn ông trước mặt, vừa thầm nghĩ thật nhanh phương pháp xử lý.

Tại sao Yểu Nhiên lại chọc tới người này, Diệp Tống không cần biết, nhưng nếu lúc này mà để Yểu Nhiên rơi vào nguy hiểm, cả đời cô cũng sẽ không tha thứ cho mình.

“Bác sĩ Diệp?”

Một giọng nam mang chút khẩn trương truyền đến, nhưng Diệp Tống Tống không dám lơ là, ngay cả quay đầu lại xác nhận xem người đến là ai cô cũng không dám, chỉ sợ vừa lơ mắt đi, người áo đen này sẽ bắt Yểu Nhiên đi mất.

Có hai bác sĩ mặc áo blouse trắng đang chạy đến, sau lưng dẫn theo không ít bảo vệ.

Người đàn ông vừa gọi có thân hình cực kỳ cao lớn, một đầu tóc vàng sáng, khuôn mặt cũng không giống người châu Á.

Anh ta vọt đến bên cạnh Diệp Tống Tống, đẩy người đàn ông áo đen ra, chen vào giữa hai người, ngạo nghễ quát, “Anh muốn làm gì?”

Người đàn ông áo đen lui ra sau hai bước, còn Diệp Tống Tống lại bị đẩy đụng vào cửa phòng bệnh.

Diệp Tống Tống không thèm quan tâm tới cơn đau nhói sau lưng, cô vội vã bắt lấy cánh tay bác sĩ nam kia, ý bảo anh ta bình tĩnh.

Diệp Tống Tống cũng không muốn xảy ra xung đột, có thể giải quyết một cách hòa bình dĩ nhiên là tốt nhất, “Duy Sâm, vị này không biết cửa ra ở đâu.... .....”

“Hỏi đường?” Không đợi Diệp Tống Tống nói xong, người đàn ông được gọi là Duy Sâm đã ngạc nhiên cắt ngang, “Bộ dáng vừa rồi của anh ta giống đang hỏi đường sao?!”

Nghe giọng nói không dám tin của Duy Sâm, người bác sĩ nam còn lại khẽ nheo mắt đánh giá người đàn ông áo đen kia.

“Nếu vị này không biết đường, vậy để bảo vệ dẫn đường cho anh đi.” Mấy người bảo vệ nghe vậy, lập tức tiến lên, ‘dắt’ người đàn ông áo đen đi.

Người đàn ông áo đen khẽ hừ một tiếng, Thư Yểu Ninh đã nói không thể làm lớn chuyện, tình hình hiện tại, trừ xông vào không còn cách nào khác, nhưng như thế có thể sẽ kinh động đến tư lệnh Kỷ ở lầu trên. Nghĩ đến đây, anh ta cũng không kiên trì nữa, dứt khoát xoay người rời đi.

Diệp Tống Tống thấy anh ta rời đi, thở phào một hơi, người này rõ ràng là kiêng sợ điều gì đó, nếu không cô đã không có cơ hội gọi người tới.

Thật may!

Diệp Tống Tống quay đầu lại nói với hai người tới, “Cảm ơn hai anh nhiều!”

“Đừng khách sáo, nhưng rốt cuộc là có chuyện gì vậy ?” Duy Sâm cau mày nói, “Người đàn ông kia là ai? Anh ta định làm gì?”

“Duy Sâm.” Người bác sĩ nam còn lại lắc đầu với Duy Sâm một cái, sau đó lo lắng nói với Diệp Tống Tống, “Cô không sao chứ?”

Diệp Tống Tống lắc đầu, “Các anh đến rất đúng lúc, nếu không chỉ sợ đã xảy ra chuyện rồi.” Dừng một chút,๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m cô cười nói, “Nếu rảnh, tôi mời hai anh ăn cơm!”

Hai người bác sĩ kia không từ chối.

Diệp Tống Tống xoay người đẩy cửa phòng bệnh ra. Yểu Nhiên lập tức nhào tới, “Tống Tống, Tống Tống! Cậu không sao chứ?”

Yểu Nhiên nắm tay Diệp Tống Tống, nhìn lên nhìn xuống một hồi, xác định cô không bị gì mới thở phào một hơi, ôm chặt lấy cô.

Thật may là Tống Tống không có việc gì, nếu không dù cô có chết một vạn lần cũng không đủ tạ tội!

Diệp Tống Tống chờ cô an tĩnh lại, mới nhíu mày nói, “Những lời này phải là mình hỏi cậu mới đúng!”

“À.... ...” Yểu Nhiên biết Diệp Tống Tống đang muốn hỏi tại sao người đàn ông áo đen kia lại đuổi theo cô, từ từ lui về sau, nhỏ giọng nói, “Cái đó.... ... Mình.... ...”

Có thể không nói hay không?!

Diệp Tống Tống bất đắc dĩ gõ bệnh án lên ót Yểu Nhiên lần nữa, “Lần này bỏ qua cho cậu.”

Mắt Yểu Nhiên lập tức sáng lên, nhào tới, “Tống Tống, cậu thật tốt!”

Mặc dù ót bị gõ rất đau.... .......

Trong lòng mỗi người đều có những bí mật của riêng mình, cho dù là bạn thân nhất cũng sẽ có việc muốn giấu, Diệp Tống Tống dù nhìn khá mạnh mẽ, nhưng vẫn rất hiểu chuyện.

“Nhưng,” Diệp Tống né khỏi cái ôm của Yểu Nhiên, nghiêm mặt nói, “Cậu phải hứa, lần sau không để xảy ra chuyện như vậy nữa!”

Yểu Nhiên vuốt vuốt mũi, tất nhiên hiểu Diệp Tống Tống đây là lo lắng cho cô, bèn nở nụ cười sáng lạn nói, “Dĩ nhiên! Lần này là ngoài ý muốn mà thôi.... ...”

“Tốt nhất là ngoài ý muốn!” Diệp Tống Tống lườm cô một cái xong, xoay người đi về hướng hành lan, “May nhờ đồng nghiệp của mình tới kịp, cậu cũng nên tỏ vẻ một chút chứ ?!”

“Hả?” Yểu Nhiên khoác lên tay Diệp Tống Tống, “Không phải cậu nói muốn mời bọn họ ăn cơm sao?” Vừa rồi ở trong phòng bệnh, cô cũng nghe thấy.

Diệp Tống Tống cười híp mắt, “Đúng, nhưng mình mời, cậu trả tiền!”

“Hả?!!!”

Một chiếc máy bay quân dụng từ từ hạ cánh, trong sân huấn luyện của đại đội không quân, các chiến sĩ không quân đang lần lượt bước xuống, từng ngày trải qua huấn luyện gian khổ hình thành nên nét cương nghị đặc trưng của người lính trên mặt họ.

Trong phòng làm việc, Thư Yểu Ninh cúp điện thoại của quản gia trong nhà, nhìn thẳng về phía Kỷ Ngân Viễn, “Doanh trưởng Kỷ, xem ra tôi phải đổi cái nhìn về anh.” Vừa rồi, trong điện thoại quản gia đã báo cáo về thất bại cho anh ta.

Khóe môi Kỷ Ngân Viễn cong lên một độ cực nhỏ.

Kết quả này này, anh cũng không ngờ tới.

“Anh thật là một đối thủ đáng gờm.” Tất cả hung ác trong mắt Thư Yểu Ninh như biến đi trong chớp mắt, chỉ còn lại tán thưởng vài hài lòng, “Tôi rất mong đợi lần đấu sau.” Nói xong, anh ta đứng lên bước thẳng ra ngoài.

Cái lạnh của người đàn ông này từ trong xương tủy mà ra, cũng đã từng có ấm áp, nhưng đã bị chính bản thân anh ta chôn vùi.

Nếu hỏi có hối hận không.... ...

Hừ, Thư Yểu Ninh này sao có thể hối hận!

“Đây xem như là lời khiêu chiến?” Kỷ Ngân Viễn thản nhiên hỏi.

Từ lúc bắt đầu thái độ của Thư Yểu Ninh đã là lạ, nếu anh ta thật muốn bắt Yểu Nhiên về, tuyệt đối sẽ không chịu thua dễ dàng như vậy.

Nói là lùng bắt, chi bằng nói là thử dò xét thì đúng hơn.

Thư Yểu Ninh dừng bước, nhưng không quay đầu lại.

“Kỷ Ngân Viễn, anh rất thông minh, nếu quan hệ giữa chúng ta không phải ở thế đối lập, tôi thật sự rất muốn kết bạn với anh.”

Nói xong câu đó, Thư Yểu Ninh đã tự cười trước.

Thư Yểu Ninh biết rõ, giả thiết này không thể nào tồn tại. Bởi vì Yểu Nhiên, bọn họ mới phải đứng ở thế đối lập, nhưng nếu không có Yểu Nhiên, vậy giữa họ cũng sẽ chẳng có quan hệ gì hết.

Cho nên, quan hệ giữa họ chỉ có thể là đối thủ!

“Thư Yểu nhiên nói không sai,” Thư Yểu Ninh chậm rãi xoay người, lạnh lùng nói, “Tôi thích người khác phải thần phục, chịu sự không chế của tôi, kẻ nào phản kháng, tôi sẽ không tiếc tất cả thủ đoạn!”

Đây là ác độc chôn sâu trong lòng Thư Yểu Ninh, anh ta tưởng rằng có thế áp chế nó cả đời, nào ngờ một Tống Quân đã khiến những cố gắng của anh ta mất hết!

Kỷ Ngân Viễn lẳng lặng nhìn Thư Yểu Ninh không nói.

“Tôi thích người thông minh, loại người này vừa có dũng khí, vừa cũng rất ngạo mạn, tự tin, bọn họ tuyệt không cam lòng khuất phục bất kỳ ai, mà chính vì vậy, phá hủy họ....... Mới càng tuyệt vời.”

Giống như Tom và Jerry, mới đầu cho bọn họ chút ngon ngọt để bọn họ tự phụ cho rằng bẫy rập chỉ đơn giản như thế, hồn nhiên không biết rằng họ đã rơi sâu vào cái bẫy đó, mình chỉ cần đứng đó nhìn bọn làm ầm ĩ trong cái lồng giam của mình, cho đến khi bọn họ hiểu ra,di✣en✤danlequyd☼n☀c☼m cái gọi là thắng lợi cũng đều là do Thư Yểu Ninh mình ban cho, mỗi bước đi của bọn họ đều nằm trong dự tính của mình. Sự thật này, đối với một người thông minh kiêu ngạo mà nói.... .... Tuyệt đối là thứ có thể phá nát hoàn toàn tín ngưỡng bấy lâu của họ!

Thực lực Kỷ Ngân Viễn đủ mạnh, hơn hẳn những tên trong quá khứ, là người duy nhất Thư Yểu Ninh thừa nhận đủ tư cách làm đối thủ.

Cho nên.... ...

Thư Yểu Ninh nở nụ cười đầy ẩn ý.

Kỷ Ngân Viễn, phần kiêu ngạo kia, anh nên giấu cho kỹ đi.