Doanh Doanh

Chương 47: Chỉ có trẻ con mới ghen tị

Edit: Ryal

“Pheromone của cậu là mùi bạc hà sao?”. Diệp Tri Hòa càng tiến sát lại, Lận Thâm càng lùi ra sau. “Bạc hà đúng không?”.

Lận Thâm quay mặt đi, đẩy đầu Diệp Tri Hòa ra xa. “Ừ”.

Diệp Tri Hòa tỏ vẻ ngạc nhiên, Lận Thâm lại bất mãn: “Thái độ gì đó?”.

Cậu dùng lưỡi đảo qua đảo lại viên kẹo trong miệng, cười tủm tỉm: “Hóa là ra thế”.

Lận Thâm có mùi bạc hà.

Hắn ho khan một tiếng, vờ như không thèm để ý: “Thì sao?”.

“Không có gì, tớ thấy tuyệt lắm, hợp ơi là hợp”. Diệp Tri Hòa cắn vỡ viên kẹo, khoang miệng đầy vị bạc hà.

Ban nãy Lận Thâm đưa lưỡi vào miệng mình, môi răng ấm áp rồi lại hơi lạnh lẽo… Diệp Tri Hòa còn đang hồi tưởng thì đã bị Lận Thâm nhéo tai, hắn nhẹ giọng hỏi: “Lại nghĩ đến cái gì gợi tình đó?”.

Diệp Tri Hòa trừng hắn. “Cậu hôn tớ trước mà”.

Lận Thâm híp mắt: “Nghĩ về cái hôn lúc nãy à?”.

Trong miệng Diệp Tri Hòa còn đọng vị bạc hà, chỉ cần tưởng tượng đây là mùi của Lận Thâm, cậu đã tự sờ môi mình rồi ngây ngô mỉm cười.

Lận Thâm hết cách, cái điệu ngơ ngác vì yêu của Diệp Tri Hòa trông rất giống một nhóc hồ ly.

“Chẳng phải cậu nói không được hôn môi trước khi phân hóa sao?”. Lại còn biết đào chuyện cũ, đúng là nhóc hồ ly xảo trá. “Cậu có nhịn được đâu nào”.

Bị Lận Thâm búng trán, cậu lại lộ nguyên hình là một nhóc con chỉ biết vẫy đuôi.

Bước khỏi quán ăn, Diệp Tri Hòa ngạc nhiên phát hiện: “Tuyết lại rơi rồi”.

Lận Thâm hỏi: “Cậu lạnh không?”.

Diệp Tri Hòa ngập ngừng đáp: “Giờ thì chưa lạnh”.

Hắn nhìn sang vẻ khó hiểu, cậu bèn nói: “Đi nhanh thôi không muộn mất”.

“Chưa đến giờ mà, cậu vội gì chứ?”.

Trong trường chưa có ai, Diệp Tri Hòa bỗng nói muốn đi dạo sau sân thể dục. “Vì mãi tuyết mới rơi mà”.

Lận Thâm đáp: “Hôm qua cũng có tuyết rơi”.

Diệp Tri Hòa bị chặn họng: “Ừ ha”.

Nhưng hắn vẫn đi cùng cậu.

Tuyết hôm qua chưa tan mà hôm nay đã rơi thêm một tầng. Tuyết vương trên mái tóc và cổ áo người thiếu niên, Lận Thâm xoa đầu cậu, lập tức cái lạnh lan ra khắp các đầu ngón tay.

Diệp Tri Hòa bóc thêm một viên kẹo cầm từ quán ăn cho vào miệng.

Cậu không cảm nhận được pheromone, có thể sau này cũng chẳng có cách nào cảm nhận được những gì khác nhau trong thế giới này như mọi người bình thường khác.

Nhưng vừa nãy cậu đã được tặng món quà tốt nhất trên đời rồi. Lận Thâm đã nhớ kĩ mùi hương của cậu – là làn nước không sắc không vị, một thiếu niên sạch sẽ và trong lành.

Cậu thích câu trả lời ấy, thích Lận Thâm, thích hôn môi để nếm được hương vị của người kia, vị bạc hà mát lạnh đọng trên đầu lưỡi.

“Hình như hơi lạnh nhỉ”. Diệp Tri Hòa nói.



“Vậy mình về đi”. Lận Thâm xoa gương mặt hồng lên vì lạnh của cậu.

Diệp Tri Hòa lại túm chặt tay hắn: “Ý tớ không phải thế”.

Lận Thâm định cúi đầu hỏi thì lại thấy Diệp Tri Hòa đang chờ mong nhìn hắn, đôi mắt xinh đẹp quyến rũ nhuộm đầy sắc xuân: “Tớ bảo tớ lạnh mà”.

Hắn giơ tay che đôi mắt ấy đi, để mặc hàng mi quét qua quét lại trong lòng bàn tay trêu chọc mình. “Không được mê hoặc tớ”.

Diệp Tri Hòa cuống quýt cầm tay hắn. “Được mà”.

Lận Thâm không nhịn nổi cười: “Muốn tớ hôn cậu à?”.

Diệp Tri Hòa đáp: “Tớ đã nhắc lại tận hai lần rồi đó”.

“Thế tớ hôn cậu hai lần nhé”. Lận Thâm nói, rồi nhẹ dán môi mình vào môi cậu.

“Không phải như thế”. Diệp Tri Hòa vừa thẹn vừa vội. “Thích cái kiểu với lưỡi vào nếm hương vị của tớ cơ…”.

Đôi mắt Lận Thâm hơi tối lại, hắn tiếp tục vươn tay đè gáy cậu, nụ hôn lần này thậm chí còn phát ra tiếng mút mát. Hai người đỏ bừng mặt, đến khi tách ra vẫn còn sợi tơ vấn vương, Lận Thâm vội vàng cắt đứt rồi phủ đầu: “Tại cậu hết đấy”.

Viên kẹo trong miệng Diệp Tri Hòa đã được đẩy sang miệng hắn, cậu kệ cho hắn đổ lỗi, cười tủm tỉm bao dung: “Ừ, tại tớ hết”.

Vị trí giữa hai người thay đổi trong nháy mắt, chợt Lận Thâm chẳng khác gì một bé con tự dưng gây rối.

Diệp Tri Hòa bước đi trước, dù sao cũng chiếm hời xong rồi, cậu chỉ lo không thể vỗ tay hoan hô cho chính mình ấy chứ.

Lận Thâm vội vã theo sau: “Cậu đừng có chạy, đi chậm thôi”.

Cả buổi chiều Diệp Tri Hòa hưng phấn vô cùng, Hướng Nguyên Khê qua tìm Diêu Vân Chu còn nhắc: “Người ông toàn mùi Lận Thâm đấy”.

Cậu quang minh chính đại mà nói: “Tôi biết mà”.

Hướng Nguyên Khê trừng mắt: “Biết rồi còn không bơn bớt đi à?”.

Diệp Tri Hòa: “Tôi đoán ông cũng có mùi pheromone của Diêu Vân Chu”.

Hướng Nguyên Khê thoáng đỏ mặt, lắp bắp: “Thì, thì sao! Tôi phân hóa rồi mà!”.

Diệp Tri Hòa: “Đúng thế, sao ông phải ngượng?”.

Hướng Nguyên Khê ngẩn người: “Ừ nhỉ, tôi ngượng làm quái gì”.

Lúc tan học thì trời đã tối mình. Diệp Tri Hòa vẫy tay với Lận Thâm, qua đường dưới cái nhìn của hắn, rồi lại vẫy tay thêm lần nữa.

Lúc này Lận Thâm mới gật đầu bước tới bến xe.

Lần này Khúc Sướng không cố ý bám theo hắn nữa, hai người chỉ cùng đường nên mới ngồi chung một chiếc xe buýt.

“Cậu không thấy mình đang hơi quá đáng à?”. Sắp tới trạm, Khúc Sướng bỗng mở lời.

Lận Thâm nhìn cô, cô lại cúi đầu nhìn điện thoại như thể câu vừa rồi chỉ là tiện miệng nói. “Chưa phân hóa đã muốn đánh dấu? Cậu quên trong nhà mình vẫn có ai à?”.

“Liên quan gì đến cậu?”.

Khúc Sướng nhếch miệng cười. “Lại là câu này, hồi trước Vưu Tiêu Nhã cũng nói câu này”.

Lận Thâm hơi nhíu mày, nhìn cô đầy lạnh lùng.



“Chưa nói đến nhà cậu, còn nhà Diệp Tri Hòa thì sao?”. Khúc Sướng ngẩng đầu, ánh sáng từ màn hình chiếu lên cằm cô. “Cậu ấy chưa phân hóa mà đã cứ thế vác theo pheromone của cậu về nhà rồi ư?”.

Lận Thâm không hé răng.

Khúc Sướng cất điện thoại vào cặp, đứng dậy bước ra ngoài. “Diệp Tri Hòa là bé ngoan, không giống tôi và cậu đâu”.

“Tôi biết”. Lận Thâm bước theo sau cô. “Không đến lượt cậu nói với tôi”.

Khúc Sướng bĩu môi: “Chỉ có trẻ con mới ghen tị thế thôi”.

Lận Thâm: “…”.

Lận Thâm: ”Rốt cuộc cậu muốn gì?”.

“Không có gì, chỉ muốn nhắc cậu là chắc chắn thầy Trần đã biết rồi thôi. Thầy ngại việc thành tích hai người vẫn ổn định nên không nói gì, hơn nữa cậu cũng sắp phân hóa”. Khúc Sướng nói. “Nhưng Diệp Tri Hòa thì chưa, vẫn còn sớm lắm, đến lúc đó cậu có khống chế nổi bản thân mình không?”.

Lận Thâm nhìn cô.

“Bản năng của con người rất đáng sợ”. Khúc Sướng vừa nói vừa sờ cổ mình. “Nó sẽ khiến cậu trở nên không còn giống cậu nữa”.

“Sao cậu biết?”.

Khúc Sướng cười: “Vì ba tôi chính là ví dụ điển hình. Rõ ràng lão là một Alpha, là sự tồn tại cao cấp nhất trong sách giáo khoa sinh lí, nhưng cũng chính là kẻ không khống chế nổi chính mình nhất”.

Những kí ức về gia đình của cô chỉ toàn bạo lực và hỗn loạn.

Vẻ mặt Lận Thâm lạnh nhạt: “Chắc gì tôi đã là Alpha”.

Khúc Sướng gật đầu. “Đúng thế, mà cậu cũng chẳng giống lão. Lão là người xấu, cậu thì không”.

Lận Thâm hơi hé miệng, nhưng lại chẳng nói gì.

Dạo gần đây Khúc Sướng lặng lẽ vô cùng. Cô không cãi lời mẹ, cũng chẳng còn năng nổ trên lớp, chỉ thường ngồi ngơ ngác nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ.

“Lên đại học cậu muốn vào trường nào?”. Khúc Sướng đột nhiên hỏi, rồi lại chẳng thèm quan tâm câu trả lời của hắn mà tự đáp. “Tôi sẽ đăng kí vào một trường gần bờ biển”.

Lận Thâm không nói gì, Khúc Sướng lại tiếp tục: “Chạy tới một nơi càng xa càng tốt”.

Cô vẫn đang cười, nụ cười trong sáng dần lẫn vào màn đêm.

Từ đầu đến cuối Lận Thâm vẫn im lặng, hắn cũng chẳng hỏi lí do.

“Cậu biết hết đúng không?”.

Cuối cùng Khúc Sướng cũng đứng thẳng. Hóa ra cô cao đến thế, gương mặt khi không cười cũng mang vẻ lạnh lùng, khí chất mạnh mẽ chẳng hề giống một Beta. Giới tính thứ hai không hoàn toàn thể hiện con người ai cả.

“Biết gì cơ?”. Lận Thâm chẳng hề sợ, thản nhiên hỏi lại.

Khúc Sướng lại như đã xác định được, cô gật đầu lẩm bẩm. “Ừ, cậu biết hết”.

Cô dừng lại ở cửa khu nhà mình, nói với biểu cảm khuất trong bóng đêm. “Cậu cũng là một người xấu, nhưng tốt bụng”.

Lận Thâm tiếp tục bước đi.

Đêm nay có gió, tuyết bay khắp trời lạnh băng như lưỡi đao, đáp xuống làn da mang theo cơn nhói buốt.

Khúc Sướng vờ như vẫn khỏe mạnh bình thường, đó là chút thể diện cuối cùng của cô. Lận Thâm chọn cách vờ như không biết, không vạch trần vết sẹo ấy.

Hành lang tối âm u vang lên tiếng nức nở, những giọt nước mắt đều bị Khúc Sướng nén lại vào lòng. Từ giờ cô sẽ chăm chỉ học tập, nỗ lực vươn lên; lần này không phải vì mẹ, không phải để không bị đánh mắng, mà là vì chính cô, bởi cô muốn chạy khỏi căn phòng tối tăm kia.