Đến MUCC thời gian dài, Kawasawa, Kazuko, thậm chí nhiều khách quen trong quán đều biết tôi. Tôi trước sau vẫn thế, mỗi lần một ly Caramel Macchiato, Kawasawa sẽ cho thêm vào đó một chút đường. Ngọt mà không ngấy, vừa vặn ngon lành. Mỗi lần uống xong, tâm tình đều sẽ trở nên thoải mái.
Nhớ rõ ngày đó, Mitsui ghi thực đơn ở một bàn khách. Tôi ngồi một bên, vừa uống cà phê trong tay vừa nhìn anh thành thục ghi chép. Chính là một bàn nam nhân cợt nhả vô lễ, cứ muốn mang Mitsui ra chọc ghẹo. Đầu tiên là không hề kiên nhẫn thúc giục cà phê mang lên quá chậm, sau đó lại kêu hương vị cà phê quá đắng quá đặc, còn có cặn. Không kẻ nào để ý đến khuôn mặt tươi cười nhận lỗi của Mitsui, một ly cà phê chưa hết nóng “không cẩn thận” đổ xuống cánh tay anh ấy.
Nhìn Mitsui bị bỏng đến nhe răng trợn mắt, lại còn dám nhẫn nại kêu thầm, tôi buông tách xông tới, kéo anh về phía sau, thần tình tức giận trừng mấy người bọn họ.
“Sao? Mày cũng không phải là ông chủ ở đây a, nhìn mặt rất lạ nha.”, Người dẫn đầu trong số đó lên tiếng.
“Xin lỗi anh ấy”. Tôi chỉ nói đúng một câu lạnh băng như vậy.
“Xin lỗi? Ha ha, dựa vào cái gì chứ?”, người nọ vô lễ đập bàn.
Khốn nạn. Tôi nhất thời giận như thiêu đốt.
“Rukawa, đừng làm loạn trong quán mà.”, Mitsui ở đằng sau thấp giọng nói. Tôi không hề để ý tới.
“Xin lỗi”
Bọn họ đứng lên, “Sao hả, nhãi con, mày muốn ăn đập có phải không?!”
Tôi đang muốn tiến tới, Kawasawa vội vàng từ phòng bếp phía sau chạy ra.
“Các cậu đi đi. Mitsui, đi thay quần áo.” Kawasawa nhìn nhìn Mitsui, ý bảo anh giữ chặt tôi.
Tay bị anh nắm chặt lấy, một bụng bức xúc phẫn nộ. Bị anh kéo vào phòng thay đồ, tôi yên lặng ngồi xuống. Anh cởi bộ đồ phục vụ bị bẩn ra, lại lấy một bộ đồ sạch.
Tôi đưa tay qua vẫy vẫy, ý bảo anh ngồi lại gần đây.
“Đưa tôi xem”
“A…Không sao, không sao đâu mà.”
Tôi trừng anh một cái, anh bất đắc dĩ đành phải ngồi xuống bên cạnh, đưa tay ra cho tôi.
Da bị bỏng rộp lên rồi.
Tôi đứng lên, kéo anh tới trước vòi nước. Mang cánh tay ấy, đưa xuống dưới dòng nước lạnh chảy xuống. Anh lập tức bị đau đến hít khí lạnh.
“Tạm thời chỉ có thể làm như vậy, chờ chút về nhà phải bôi thuốc mỡ vào.”
Anh đứng bên người tôi, cười cười.
Tôi nhăn mặt nhíu mày, “Sao lại để người ta bắt nạt như vậy hả?”
Anh hiển nhiên không phục lời tôi nói, “Gì chứ! Lúc đó nếu ra tay, sẽ mang tới phiền toái cho người khác đó…”
“Anh không sợ mang phiền toái cho mình, không sợ phiền tôi?”
“…Có thể mang cho cậu cái phiền toái gì đây…”, anh than thở.
Tôi kéo đầu anh quay lại, nhẹ nhàng hôn lên. Một cái hôn môi không bao hàm một chút tình dục nào, anh luôn dễ dàng đón nhận. Anh ôm lấy cổ tôi, cũng dần dần đáp lại. Hai người ở khoảng cách gần nhau như vậy, quanh thân đều là hơi thở đã quen thuộc từ lâu. Một người như vậy, từ mười sáu tuổi năm ấy tới nay, ngay tại bên mình, chưa từng rời khỏi. An tâm biết chừng nào.
“A! Anh trai hôn hôn, xấu hổ!”
Hai đứa đồng thời bị tiếng kêu này làm cho kinh hãi. Quay đầu lại nhìn __cô nhóc Kazuko đang đứng trước cửa, hai tay làm bộ che mắt, kì thực lại để hở ra cái khe ti hí nhìn lén chúng tôi.
Mitsui buông đôi tay trên cổ tôi ra, muốn đi, tay tôi ôm trên lưng anh lại không muốn bỏ. Anh hung hăng liếc tôi một cái, ý bảo buông ra. Bất đắc dĩ dời tay thả anh đi mất. Anh ra ngoài, ôm Kazuko vào lòng hỏi, “Chú khách nói chuyện cùng ba em đã đi rồi?”
Cô bé nhu thuận gật đầu.
Cô nhóc Kazuko kia, tuy rằng hiện tại gặp tôi nhiều lắm, đã không còn xa lạ sợ hãi như lúc đầu, nhưng chung quy vẫn cứ gần gũi Mitsui hơn.
Được Mitsui ôm vào lòng, con bé bắt đầu được một tấc lại muốn tiến một thước, “Hôn hôn với anh Mitsui, xấu hổ!”, dứt lời, quay ra phía tôi le lưỡi, làm mặt quỷ.
“Kia cũng là anh Mitsui ngốc nhà em nguyện ý đấy…”, Tôi khe khẽ nói thầm một tiếng.
Mitsui rõ ràng cũng có chút không biết làm thế nào, ôm Kazuko dỗ, “Này, Kazuko nghe lời anh. Chuyện em vừa nhìn thấy, không thể nói lung tung khắp nơi đâu đó, biết không?”
Cô bé khó hiểu, “Nói với ba cũng không được sao?”
Mitsui bất đắc dĩ cười, “Cũng không được. Đây là bí mật nhỏ của anh và Kazuko, nhé.”