Lúc điện thoại reo, Vinh Quân đang ngồi ở ghế tài xế, anh nhanh chóng uống hớp nước dằn bánh mì xuống.
Người gọi đến là cấp trên của anh tên Viên Chiêu, gã là người đại diện bên giải trí Tinh Hoàn, tuổi không lớn lắm, nhưng ngữ khí lại mấy phần cao ngạo “Đang ở đâu? Hải Lê đâu rồi?”
“Chúng tôi đang ở Phong Bạc Độ.” Vinh Quân nhìn trang viên xanh tốt bên ngoài cửa kính xe, “Tiểu Hải đang ở cùng vị Cố tiên sinh kia.”
“Cố tiên sinh?” Viên Chiêu ngừng một lát, điệu bộ có vẻ sắp làm khó làm dễ anh, không ngờ lúc mở miệng gã lại dùng âm điệu có mấy phần tôn kính mà nói rằng, “Tối nay Hải Lê có buổi biểu diễn, anh thu xếp thời gian đi nhắc nhở một tiếng. Nhớ kỹ thái đồ đàng hoàng một chút, anh cũng biết Cố tiên sinh là ai mà, ngàn vạn lần không thể mạo phạm. Còn nữa, đừng để lần sau tôi nghe được anh gọi Hải Lê là “Tiểu Hải”. Anh so với Hải Lê lớn hơn mười tuổi, tôi chưa có cầu xin anh gọi cậu ấy là anh Hải, nhưng gọi là “Hải tiên sinh” cũng không có gì sai đi? Vinh Quân, anh nên coi lại thân phận bản thân một chút, giới này chúng ta không dùng tuổi tác để xếp vai lứa, phiền anh chú ý dùm tôi”
Năm nay Vinh Quân đã 31 tuổi, tính cách thành thật hiền lành, bị cái người tên Viên Chiêu trẻ hơn mình chỉ dạy cho một trận liền không khỏi lúng túng, hai má cũng nóng lên.
Ngón tay anh nắm chặt, vò bịch bánh mì đóng gói thành mấy tiếng vang nhỏ nhỏ, sửng sốt hai giây mới đáp: “Ừ, tôi biết rồi.”
Viên Chiêu dặn dò vài câu rồi mới cúp điện thoại. Lúc màn hình tắt đi, Vinh Quân có chút bất đắc dĩ thở dài, cầm điện thoại di động bỏ qua ghế phụ, vội vã ăn cho xong bánh mì, nhìn đồng hồ, sau đó xuất thần nhìn chằm chằm phong cảnh ngoài cửa sổ.
Viên Chiêu ban nãy ở trong điện thoại nhắc đến Hải Lê, là nghệ sỹ mới được nâng đỡ công ty giải trí Tinh Hoàn, 20 tuổi, tương lai sáng sủa rực rỡ đến rơi lệ. Lúc mới ra mắt chỉ là người vô danh, nửa năm trước nhận được bộ phim phim quân lữ kiên cường, tuy chỉ đóng một vai bâng quơ có nhiều đất diễn như vai phụ, vậy mà khi phim vừa phát sóng, khí chất hào hùng của cậu đã chiếm được không ít trái tim của người qua đường.
Vinh Quân nghe nói, Hải Lê chính là chờ đến lúc này để leo lên giường Cố tiên sinh.
Cố tiên sinh là ai, hỏi từ trên xuống dưới Tinh Hoàn không ai không biết. Ngay cả Vinh Quân, người vừa được giao chức trợ lý sinh hoạt “Công nhận tạm tuyển” cho Hải Lê cũng biết Cố Diệp Canh là con trai của Cố Chương Tiện – hiện tại đang là chủ tịch hội quảng trị tập đoàn Cố thị An Nhạc. Không chỉ thế, hắn còn là anh họ của Qúy Chu Hành – giám đốc công ty giải trí Tinh Hoàn.
Những nghệ sỹ ít tiếng đều nói rằng nếu Hải Lê bám vào Cố tiên sinh, tương lai có khả năng thay thế địa vị nhất ca giải trí Tinh Hoàn Diêu Diệp.
Vinh Quân nghe xong, tâm lý cảm thấy không thể nào tin được.
Lúc vào Tinh Hoàn anh có gặp qua Diêu Diệp một lần, ấn tượng đầu tiên là ôn hòa lễ độ.
So với Diêu Diệp, Hải Lê nhưng là một đứa nhỏ không biết phép tắc gì, sau khi được nâng đỡ liền đá đít tám người trợ lý sinh hoạt, anh đen đủi là người thứ chín.
Theo lý thuyết, tuổi tác của anh quá lớn vốn không thích hợp làm nghệ trợ lý sinh hoạt cho nghệ sỹ, chỉ là Viên Chiêu nhất thời không tìm được người hầu hạ tổ tông của mình, thấy anh đúng lúc đến phỏng vấn tại Tinh Hoàn, liền nhanh chóng ký kết hiệp định bảo mật, trực tiếp không trâu bắt chó đi cày(*).
(*) ngụ ý là buộc người làm việc không hợp khả năng của mình.
Nói đến cũng phải nói đi, anh vốn không có chút kỹ năng nào, thân thể không được tốt, đầu óc cũng không minh mẫn, có thể đến làm việc ở Tinh Hoàn, thật sự là có quý nhân giúp đỡ, vì vậy đặc biệt quý trọng, không xoi mói, cũng không kêu khổ, nhọc lòng mất công tốn sức chăm sóc Hải Lê, mặc cho mỗi ngày bị người ta mắng là “Phế vật”.
Hải Lê chưa bao giờ bày ra sắc mặt tốt với anh, coi anh như người hầu mà sai khiến. Vinh Quân lúc đó cũng chỉ cười mà tiếp thu, cũng không phải bởi vì bản thân tiện, mà là những năm qua đã ăn quá nhiều cái khổ, bản thân cũng biết năng lực của chính mình, rõ ràng công việc này đối với anh không hề dễ dàng.
Anh lên kế hoach tích góp một ít tiền, qua mấy năm nữa đưa cho Bách Doãn sang nước ngoài học nghiên cứu, rồi nương tựa lẫn nhau mà sống.
Nhớ tới Bách Doãn, Vinh Quân nhếch miệng lên thành một tia cười yếu ớt, một lát sau nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt, truyền một ít sức lực cho bản thân.
Sau một giờ, thời gian cũng không chên lệch mấy, Vinh Quân đẩy cửa xe ra, chuẩn bị đi vào biệt thự gọi Hải Lê —— tới gần buổi trưa Cố tiên sinh mới gọi điện thoại tới, Hải Lê nghe xong mừng rỡ như điên, chạy tới Phong Bạc Độ không nói câu nào liền xuống xe, nói anh vừa già vừa quê, không xứng tiến vào cửa biệt thự Cố tiên sinh cho nên anh không thể làm gì khác hơn là đợi ở trên xe, dùng bánh mì cùng nước khoáng làm cơm trưa.
Đứng ở trước cửa biệt thự, anh sửa lại cổ áo sơmi một chút, nhìn thấy quản gia còn trẻ tuổi liền hơi cúi đầu, lễ phép nói: ” Buổi tối Hải tiên sinh có cảnh quay, làm phiền ngài thông báo một tiếng, nói với cậu ấy rằng trợ lý sinh hoạt đang đứng ở trang viện chờ.”
Quản gia đánh giá anh một phen, có hơi thâm ý nói: ” Lúc Cố tiên sinh được phục vụ không thích bị quấy rầy.”
Vinh Quân khi còn trẻ đầu cùng thân thể chịu qua chấn thương rất nặng, suýt nữa không có thể cứu được. Bây giờ tuy không ảnh hưởng đến sinh hoạt, nhưng di chứng vẫn còn, phản ứng hơi chậm, tư duy logic có chút vấn đề, không giỏi giao tiếp cùng người khác.
Anh biết cái tật xấu của bản thân cho nên khi nói chuyện luôn cẩn thật, cân nhắc từng câu từng chữ, mà mặc dù như thế, vẫn khiến người đối diện cảm giác được anh là một kẻ “không biết nói chuyện”.
Quản gia cười gượng nhìn làm anh hơi run run, chú ý tới khóe môi của quản gia có vẻ trào phúng, mới phát hiện lời vừa nói vô cùng mất mặt —— Cố tiên sinh đang nuôi Hải Lê, khi nào mới đến phiên trợ lý như anh thúc giục.
Thế nhưng “Trách nhiệm đem Hải Lê đúng giờ đến trường quay phim” là mệnh lệnh của Viên Chiêu.
Một bên là nghệ sỹ, một bên là người đại diện, hai bên đều là người chủ mà anh không thể nào đắc tội.
Do dự một chút, anh cố gắng kéo cong khóe môi, nói ra lại vẫn không chút kỹ xảo.
“Làm phiền ngài thông báo một tiếng đi.”
Quản gia híp mắt lại, không biết là cảm thấy chơi vui hay là thế nào, đột nhiên lùi lại qua phía bên, mở rộng cánh tay nói: “Hải Lê tại phòng khách lầu ba, chinh anh đi mà gọi.”
Đứng ở trước cửa phòng đóng chặt lầu ba, lòng bàn tay Vinh Quân tuôn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Hải Lê không cho phép anh tiến vào, nhưng anh không còn biện pháp nào khác —— Hải Lê căn bản không có mang điện thoại di động, quản gia cũng không chịu tạo điều kiện thuận lợi, Viên Chiêu hạ xuống mệnh lệnh bắt buộc, anh chỉ có thể nghe thấy những tiếng rên rỉ lúc ẩn lúc hiện, chờ đợi đến khoảnh khắc sóng yên gió lặng.
Mà hai người trong phòng kia dây dưa có phần dằn vặt, Vinh Quân đứng ngay cửa một phút, động tĩnh bên trong cũng không giảm xuống.
Hải Lê kêu đến giọng cũng khàn, còn người kia một tiếng cũng chưa phát ra—— ít nhất Vinh Quân không nghe thấy.
Anh lui lại mấy bước, mặt đỏ tới mang tai.
Tuy đã qua thời kỳ sinh lý dục vọng thịnh vượng nhất, ngây ngốc trong một phút, chợt thấy bên tai nóng lên, bụng dưới cũng có chút trướng.
Anh nhíu mày, đem dòng luồng nhiệt miễn cưỡng ép xuống, lại nghe Hải Lê cao giọng kêu sợ hãi, xin tha hệt như gọi vài tiếng “Cố tiên sinh”.
Vinh Quân từng nhìn thấy Cố tiên sinh trong TV, lúc này không thể tưởng tượng nam nhân kia sẽ có bộ dạng như thế nào khi ở trên giường.
Trong TV Cố Diệp Canh mặc một thân âu phục xa hoa, tao nhã dí dỏm, ăn nói khéo léo, so với giám độc hiện tại Tinh Hoàn Quý Chu Hành dịu dàng hơn mấy phần, thiếu đi một ít ngạo mạn, tóm lại là quý khí bức người.
Vinh Quân quanh năm sinh sống ở tầng dưới cùng, cả ngày vì tương lai của chính mình cùng Bách Doãn bôn ba, chưa bao giờ tận lực tìm hiểu qua thế giới của các tinh anh, chỉ là tình cờ một lần nghe các công nhân tán gẫu, nghe nói Cố Diệp Canh từ nhỏ ở nước ngoài du học, sau đó cùng anh hai Cố Triều Thành tiếp nhận nghiệp vụ Đông Nam Á tập đoàn Cố thị An Nhạc, một năm trước mới về nước. Bây giờ mặc dù mới 31 tuổi, trong thứ hạng con cháu Cố gia đứng thứ hai từ dưới đếm lên, nhưng lại chính là nhân vật xếp hàng đầu về bảng người thừa kế.
Vinh Quân khe khẽ thở dài, nhìn chằm chằm cái nơi truyền ra tiếng rên, lơ đãng mím môi.
Ai cũng nói tam thập nhi lập(*), anh cùng với Cố Diệp Canh đều đã 31 tuổi, Cố Diệp Canh thì nổi bật vô hạn, mà anh lại bị thân thể này liên lụy, sự nghiệp gia đình cái nào cũng không thành công.
(*) tam thập nhi lập: 30 tuổi là phải trưởng thành
Động tĩnh trong phòng dần dần ngừng lại, Vinh Quân liền đợi một phút mới tại gõ cửa hai lần, cẩn thận lên tiếng, “Hải tiên sinh, buổi tối ngài có cảnh quay, Viên Chiêu bảo tôi đúng giờ đưa ngài tới trường quay phim.”
Không có tiếng trả lời.
Anh không biết có nên gõ lại lần nữa hay không, cũng không biết bản thân có nói sai cái gì không, bất an đứng đó, không biết rằng Hải Lê lúc này căn bản là không có cách trả lời.
Sau cánh cửa, Cố Diệp Canh nửa nằm ở trên giường hút thuốc, trên cơ bụng màu vàng nhạt rơi một tầng mồ hôi, Hải Lê nằm giữa chân hắn, ra sức phun ra nuốt vào.
Lúc nghe tiếng gõ cửa truyền đến, Hải Lê vai hơi động, bản năng muốn ngồi dậy, gáy sau bị nắm lại, dương v*t thô to đang trong yết hầu đâm vào sâu càng sâu.
Cố Diệp Canh ưỡn ưỡn eo, ngón tay sát luồn vào trong tóc cậu, nhả ra một miệng khói sương mù, dùng thanh âm gợi cảm trầm thấp ra lệnh: “Ngoan ngoãn ngậm.”
Cái miệng phía dưới Hải Lê mới bị làm khó có thể khép lại, hiện giờ cái miệng ở phía trên liền gặp tội, tâm trạng kêu khổ, lại không dám biểu hiện ra, không thể làm gì khác hơn là nhẫn nhịn không dám nôn, một bên hầu hạ Cố Diệp Canh, một bên thầm mắng Vinh Quân không hiểu chuyện.
Lúc Vinh Quân được phép tiến vào phòng ngủ, Cố Diệp Canh đã đi vào buồng tắm, Hải Lê trần như nhộng mặt đầy âm trầm ngồi ở rìa giường.
Hiện tại đang giữa hè, ánh mặt trời từ cửa sổ rọi vào trong phòng, chiếu lên những vệt hồng ám muối của Hải Lê có chút chói mắt.
Vinh Quân đầu óc quay cuồng, lúng túng đến tay chân luống cuống. Ngược lại là Hải Lê mở miệng trước, chỉ vào quần áo nằm tán loạn khắp mặt đất, quái gở nói: “Ngây ngốc làm gì, mang lại cho tôi.”
Vinh Quân lúc này mới bước vào phòng, khom lưng nhặt quần lót cùng áo khoác lên, lúc đứng lên hai má đỏ đã lan tận sang mang tai.
Buồng tắm truyền đến tiếng nước ào ào, Hải Lê nhìn bóng người mơ hồ sau tấm kính, lúc quay sang Vinh Quân, đáy mắt đột nhiên bốc ra mấy phần ác liệt.
Anh ngoắc ngoắc ngón tay về phía Vinh Quân, cười lạnh nói: “Lại đây.”
Vinh Quân không rõ vì sao, tiến lên vài bước, vừa định đem quần áo đưa lên, đầu gối đã trúng một cú đạp nặng nề.
Anh đã từng bị gãy xương, những năm nay mặc dù bước đi không có vấn đề, nhưng hai chân khá yếu, hiện tại bị đá liền quỳ xuống, đầu gối đụng phải tấm thảm.
Còn chưa kịp lấy lại tinh thần, đầu đột nhiên bị đè lại. Hải Lê nắm tóc anh đè xuống, một luồng khí tức nam tính phả vào mặt.
Anh trừng lớn hai mắt, nhìn dương v*t suýt nữa chọc vào mặt mình, hai tay gắt gao chống đỡ trên đất, chống đỡ cho lực ở trên cổ.
Thanh âm Hải Lê từ phía trên truyền đến, mang theo mười phần ác độc cùng xem thường.
“Há miệng ra cho tôi!”
Mồ hôi từ trán không ngừng tuôn ra, anh ngừng thở, mím chặc môi, vừa sợ sệt vừa sốt sắng, cảm giác không thể tin nổi Hải Lê bức bách anh làm chuyện như vậy.
“Làm sao? Không chịu hả?” Hải Lê hừ cười, thủ bộ khí lực lại lớn mấy phần, “Mày giả bộ cái đức hạnh gì? Viên Chiêu cho mày theo tao, mày cho là chỉ lái xe rồi nhận được tiền ăn cơm? Mẹ, không biết cân nhắc! Há mồm, liếm khô sạch sẽ cho tao!”
Vai Vinh Quân run rẩy, mặt phồng đến đỏ hau, giãy dụa nói: “Hải tiên sinh, ngài đừng như vậy.”
Mái tóc lần thứ hai bị kéo mạnh, anh bị ép ngẩng đầu lên đối diện với Hải Lê.
Ánh mắt Hải Lê tàn nhẫn, nhìn anh chằm chằm vài giây, sau đó đột nhiên nâng tay phải lên, lúc anh không kịp né đã vung một cái tát tay thật mạnh.
Gò má trái bỏng rát vô cùng đau, anh kinh ngạc mở to mắt, đôi môi hơi phát run.
Hải Lê hừ một tiếng, mắng: “Con mẹ nó mày còn không phục? Mày vừa già vừa quê, chỉ xưng hầu hà cái kia cho ông thôi, không phục chỗ nào? Tao cho mày biết muốn làm trợ lý phải tuân theo quy củ! Liếm cho tao!”
Đầu lần thứ hai bị đè xuống. Vinh Quân coi như ngu ngốc đến mấy, cũng rõ ràng đây là một loại sỉ nhục ác độc.
Anh cắn răng dùng hết toàn lực giãy dụa, cuống họng phát ra tiếng rống khàn khàn bị ngộp.
Nếu như trợ lý sinh hoạt buộc phải quỳ gối làm mấy chuyện này, thế công việc này không cần cũng được!
Người nghèo hèn cũng có tôn nghiêm.
Vinh Quân ra sức đẩy đầu gối lên, nhẫn nhịn cái chân đang đau đớn tránh thoát, lọm khọm đứng ở một bên, cảnh giác vạn phần, liên tiếp thở dốc.
Hải Lê không nghĩ tới việc anh dám cãi lời chính mình, trong mắt đầy kinh ngạc, mấy giây sau thần sắc càng thêm nham hiểm, cả giận nói: “Cút! Anh bị sa thải!”
“Lại đuổi? Đây là người thứ mấy rồi?” Cửa phòng tắm mở, Cố Diệp Canh choàng áo tắm đi ra ngoài, âm thanh có chút hờ hững.
Vinh Quân đưa lưng về phía hắn, phần lưng cong lại, đôi vai đơn bạc không ngừng run rẩy.
Hải Lê lập tức đứng lên, mù mịt trên mặt quét đi sạch sành sanh, thân thể trần truồng vồ tới, ngọt ngào mà làm nũng nói: “Cố tiên sinh, Viên Chiêu tìm trợ lý không ai có thể khiến người ta bớt lo, ngài giúp em tìm có được hay không?”
Cố Diệp Canh ôm lấy khóe môi cười cười, đáy mắt không có chút biểu cảm gì, một tay ôm eo Hải Lê, một tay vỗ vỗ mặt Hải Lê, “Tôi vốn không quản được chuyện bên Tinh Hoàn.”
“Ngài lừa em! Ngài là anh họ Quý thiếu gia, Tinh Hoàn ai không biết quan hệ hai anh em ngài vô cùng tốt chứ? Cố tiên sinh, ngài nói giúp em một chút đi!”
Cố Diệp Canh sờ cái mông bóng lóang của cậu, âm điệu thờ ơ, “Muốn dạng trợ lý như nào?”
Vinh Quân thẫn thờ đứng tại chỗ, cỗ kích động ban nãy cũng dần dần thối lui, cảm giác vô lực đột nhiên kéo tới.
Đỡ lấy cái trán, anh đắng chát cười cười.
Quả nhiên công việc tiền lương cao không thích hợp với anh, khổ cực một tuần, cuối cùng không thể tiếp tục kiên trì, anh muốn xin lỗi với người có ý tốt gíup anh tìm việc kia quá.
Trong lúc Hải Lê vẫn đang còn làm nũng với Cố Diệp Canh, Vinh Quân xoay người cúi thấp đầu, chầm chậm đi về phía cửa. Không phải anh không muốn đi nhanh, mà là chỗ bị đạp ban nãy đau đến khó chịu.
Anh không có ý giương mắt nhìn Cố Diệp Canh cùng Hải Lê, chỉ là lúc đi ngang qua, dư quang thu được hình ảnh Hải Lê bám vào trên người Cố Diệp Canh khéo léo mà hôn.
Anh đi đến cửa, đột nhiên ngừng lại, cảm thấy chính mình không nên cứ như vậy mà âm thầm rời đi, cần phải nói rõ ràng một tiếng.
Vì vậy anh nghiêng người sang, ngẩng đầu lên, thấp giọng nói: “Tôi phải đi về, xe trong trang viên, buổi tối có cảnh quay, cậu đừng có tới trễ.”
Hải Lê vốn định mắng một tiếng “Cút”, bỗng nhiên cảm thấy cánh tay ôm eo mình bỗng nhiên dừng lại. Hải Lê giương mặt lên nhìn, chỉ thấy Cố Diệp Canh thần sắc hỏang hốt, ánh mắt thâm trầm đến mức trước nay cậu chưa từng nhìn qua.
“Cố tiên sinh?”
Cố Diệp Canh đẩy cậu ra, nhanh chân đi về phía cửa.
Vinh Quân nói xong thở dài một hơi, đang muốn quay người, đột nhiên vai bị ai đó bẻ lại.
Anh ngẩng đầu, đối phương chính là Cố Diệp Canh đang dùng con ngươi sâu không thấy đáy nhìn mình.
Cố Diệp Canh rất cao, khoảng 1m87, tiến tới gần cứ như che khuất luôn ánh sáng.
Thật ra anh cũng không thấp, thế nhưng lại quá gầy quá đơn bạc, lại có thói quen lưng hay còng, do đó khi đứng ở trước mặt Cố Diệp Canh gần như thấp đi một đoạn.
Vinh Quân có chút kinh ngạc, không biết vì sao người đàn ông cao cao tại thượng này lại cản trở mình.
Cố Diệp Canh nhìn anh, lộ ra một loại biểu cảm mà anh khó có thể lý giải được.
Vẻ mặt đó tựa hồ có sự phẫn nộ, cũng có chút không cam lòng, giống như mang theo kinh hỉ cùng trầm mê, hoàn toàn bất đồng với hình ảnh Cố Diệp Canh vui vẻ thường thấy trên TV.
Anh nghi hoặc mà nhíu mày lại, đầu óc chưa từng dao động càng thêm hỗn loạn.
Cố Diệp Canh không nói một lời, ánh mắt sắc bén như dao như lửa muốn ăn tươi nuốt sống anh. Anh không thể nói được mình đang sợ, tim đập nhảy tưng bừng, mấy giây sau rốt cục cũng chịu vụng về mở miệng, “Cố tiên sinh, xin ngài buông tôi ra, tôi đã bị sa thải.”