Bị kẻ xấu dùng súng chỉ vào đầu, Lý Hân sợ tới mức mặt không còn chút máu, muốn khóc, nhưng sợ quá khóc không nổi, chỉ trừng trừng ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía Bạch Thụ.
Kẻ xấu biết vào phòng cũng vô dụng, liền kèm Lý Hân đi ra ngoài, hơn nữa bình tĩnh nói với Bạch Thụ, “Thả anh em của tao ra. Con khốn kia ở đâu, bảo nó ra đây.”
Gã nói, hung hăng siết cổ Lý Hân, Lý Hân khóc kêu một tiếng, nhưng bởi vì quá mức hoảng sợ mà giọng đột nhiên nghẹn lại.
Bạch Thụ biết “con khốn” mà gã nói là chỉ nữ con buôn xác nhận thân phận trùm ma túy, y đương nhiên sẽ không giao người ra, vì thế đáp, “Cô Uông mà mày nói lúc này đã ở cục cảnh sát, mày thả con tin, tao có thể làm báo cáo với cấp trên, nói mày tự thú, biện hộ cho mày, giảm bớt án phạt.”
Không nghĩ tới kẻ xấu căn bản không chịu thua, cười lạnh, “Tao giảm bớt án phạt cũng phải ở tù vài chục năm, tao tình nguyện cá chết lưới rách.” Gã nói xong, càng siết chặt Lý Hân, “Con nhỏ này, tụi mày quen biết nhỉ, nếu không muốn nó gặp chuyện không may, mau thả anh em tao ra, chỉ cần bọn tao có thể an toàn rời đi, tao để người lại.”
Lý Hân khó thở, sợ tới mức chân phát run, một chữ cũng không nói nên lời, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn Bạch Thụ, trong mắt tràn đầy khẩn cầu, cô không muốn chết, cô không muốn chết….
Bạch Thụ cân nhắc trong lòng, không lập tức thả tên vừa bị bắt, mà nói, “Cô ấy là phụ nữ có thai, trong bụng có đứa nhỏ, tao nghĩ mày cũng có gia đình có con đi, có chút lương tâm, mày thả cô ấy, tao làm con tin cho mày, chúng ta sẽ thả em mày và mày đi.”
Không nghĩ tới tên đang bị bắt lại nói, “Đại ca, anh đi đi, đừng lãng phí thời gian với em.”
Trùm ma túy đối với anh em nhà mình ngược lại có tình có nghĩa, nói, “Muốn đi thì cùng đi”
Lúc này Bạch Thụ cũng dùng súng chỉ vào đầu kẻ bị bắt, nói, “Mày tốt nhất cẩn thận một chút, súng của tao rất dễ cướp cò. Rốt cuộc có muốn đổi tao làm con tin không, mày suy nghĩ nhanh lên.”
Y nói xong, còn hung hăng bấu cánh tay của kẻ bị bắt, gã chịu không nổi trực tiếp kêu một tiếng.
Kẻ xấu kèm Lý Hân thấy Bạch Thụ đối đãi anh em mình như vậy, đương nhiên vô cùng tức giận, muốn trả thù lên người Lý Hân, nhưng sắc mặt Bạch Thụ vẫn bình thản như không thèm để ý, bên trong đám cảnh sát tuyệt đối là lưu manh nhiều hơn quân tử, gã một lòng muốn trả thù lên người Bạch Thụ, bị khích mà đồng ý, nghĩ thầm chờ Bạch Thụ đổi đến trong tay mình, nhất định cho y đẹp mặt, thuận miệng nói, “Được, mày tới làm con tin.”
Nhưng yêu cầu phải tới dưới lầu mới đổi con tin.
Bạch Thụ đồng ý, y nhìn như không thèm để tâm đến Lý Hân, chỉ xem cô như một con tin vướng víu vậy, nhưng trong lòng lại rất khẩn trương lo lắng, dù sao trong bụng cô gái này là con của Tào Dật Nhiên, còn lớn như vậy rồi, nếu cô thật sự xảy ra chuyện, y thật sự không cách nào ăn nói với Tào Dật Nhiên.
Ở bãi đỗ xe nhỏ trước khách sạn, kẻ xấu muốn đổi con tin, đầu tiên yêu cầu cởi bỏ còng tay trên người anh em gã, sau đó Bạch Thụ buông súng cùng tên kia đi đến bên người mình, gã mới buông cô gái trong tay, thật ra cô gái mang thai trong tay gã đã bị dọa ngốc, vừa rồi một đường xuống lầu đều là gã nửa kéo đi, thật sự không tiện.
Thời điểm đổi người, Bạch Thụ đã ra hiệu bằng mắt với cấp dưới ăn ý, chủ yếu phải bảo vệ Lý Hân, đối phó kẻ bắt cóc, y có biện pháp.
Chỉ là dưới tình huống nơi này đang bắt tội phạm, mà kẻ xấu còn đang có súng, vậy mà dân chúng lại không sợ chết đứng vây xem, nếu không tốc chiến tốc thắng, bọn họ sẽ càng ngày càng rơi vào vị thế bất lợi.
Bạch Thụ ném súng, nhưng vẫn như cũ lấy tay kèm kẻ xấu, đi đến bên người trùm ma túy, nói, “Thả cô ấy ra.”
Lý Hân mới bị trùm ma túy đẩy ra, đã được cảnh sát mặc áo chống đạn che chở đi chỗ khác, chỉ trong khoảng khắc đó, Bạch Thụ cho dù bị trùm ma túy chỉ súng vào, thân thể vẫn linh hoạt tránh né, đã có một vị snipper nổ súng, bả vai cầm súng của trùm ma túy bị trúng đạn, súng của gã không rớt khỏi tay, nhưng bị Bạch Thụ một cước đá văng, những cảnh sát khác ùa lên muốn bắt hai tên này, không nghĩ tới trùm ma túy không chỉ có một khẩu súng, cũng không phải chỉ có tay phải mới bắn được, khi một khẩu khác xuất hiện trên tay trái gã, trong nháy mắt sắc mặt Bạch Thụ đại biến, nhìn một súng kia của gã sắp bắn trúng cấp dưới của mình, liền nhào tới kéo cấp dưới gục xuống, trong nháy mắt đó, một tiếng súng vang xé trời.
Sau tiếng súng vang này, Lý Hân sợ hãi quá độ mới có lại tri giác, phát ra một tiếng thét chói tai.
Cảnh sát bảo vệ cô phát hiện cô đột nhiên ngất đi, hơn nữa dưới quần xuất hiện vết máu, máu lan tràn đầy đất.
Người qua đường cách đó không xa còn tưởng rằng chỉ là tranh chấp nhỏ, nghe thấy tiếng súng mới biết được là súng thật đạn thật, người hoảng loạn không ít.
Dù sao cũng nhiều cảnh sát, hơn nữa lúc trước đã biết trùm ma túy này khó bắt, nên đều mang súng, kẻ xấu rất nhanh bị chế ngự, Bạch Thụ nhìn vết đạn bắn trúng lên quần áo chống đạn của mình, nghĩ thầm may mà mặc áo chống đạn, nếu không thật sự nguy hiểm.
Kẻ xấu bị bắt, Bạch Thụ căn bản không quan tâm nữa, nhưng bởi vì con tin sắp sinh non mà rối lên.
Xe cứu thương rất nhanh lái tới, Bạch Thụ ôm Lý Hân lên cáng, một đường theo tới bệnh viện, chuyện nơi này trước hết giao lại cho cấp dưới.
Tào Dật Nhiên từ chỗ Bạch Thụ biết được tin tức, sau khi Lý Hân vào viện, hắn liền chạy tới, giọng Bạch Thụ trong điện thoại bình tĩnh nói, “Em phải chuẩn bị tâm lý cho tốt, bác sĩ nói, có thể sẽ sinh non.”
Trong điện thoại yên tĩnh không ngắn, mới vang lên giọng Tào Dật Nhiên, “Tôi lập tức tới.”
Tào Dật Nhiên không biết tình huống cụ thể, khi lái xe tới bệnh viện, trong đầu hắn nghĩ không ít thứ, nhưng hắn không nghĩ ra vì cái gì Lý Hân lại được Bạch Thụ đưa tới bệnh viện.
Khi Tào Dật Nhiên đuổi tới, Lý Hân còn đang trong phòng cấp cứu, trừ Bạch Thụ canh ngoài phòng cấp cứu, còn có một cảnh sát, hơi béo, chính là người vừa rồi bảo vệ Lý Hân, Tào Dật Nhiên biết người này.
Bạch Thụ không ngồi, y đứng thẳng tắp ở đó, có lẽ y muốn hút thuốc, bất quá đây là bệnh viện, cho nên chỉ có thể chịu đựng, ngón tay không tự giác nhẹ nhàng vân vê.
Tào Dật Nhiên bước nhanh tới, một đường vội vàng, trên mặt đỏ ửng, ánh mắt cũng đặc biệt tối tăm, tiến lên bắt lấy cánh tay Bạch Thụ, đang muốn hỏi chuyện Lý Hân, liền thấy quần áo có vết đạn thủng trên người y, hắn rùng mình, không hỏi Lý Hân, mà hỏi về vết đạn, “Đây là có chuyện gì?”
Tuy rằng bởi vì mặc áo chống đạn mà thoát được một kiếp, nhưng Bạch Thụ vẫn bị viên đạn kia chấn mà bụng tê rần, do cấp dưới ngay bên cạnh, hơn nữa còn là bệnh viện, y không tiện biểu hiện thân mật với Tào Dật Nhiên, vì thế chỉ vỗ vỗ vai hắn, giống như bạn thân lôi kéo một chút, nói, “Anh khoong sao, mặc áo chống đạn. Lý Hân còn đang trong phòng cấp cứu, tình huống rất không xong, em có muốn thông báo cho người nhà cô ấy không.”
Tào Dật Nhiên sờ sờ vết đạn kia, nghĩ thầm khẳng định lại có chuyện mạo hiểm, nhưng hắn không biết. Tuy lo cho Bạch Thụ, nhưng lúc này Lý Hân mới là vấn đề lớn.