Tào Dật Nhiên vẫn luôn chờ Bạch Thụ làm xong nhiệm vụ gọi điện cho mình, nhưng chờ mãi cho tới tối vẫn không nhận được.
Trái lại buổi tối cha hắn trở về, người một nhà vô cùng náo nhiệt.
Lý Vị không hề buông tha cơ hội kết thân cùng cha Tào Dật Nhiên Tào Quân Hiền, lời lẽ vàng ngọc khiến Tào Dật Nhiên ngồi bên cạnh nghe mà chua cả răng, nghĩ thầm cha hắn là người ngoài mặt thế thôi chứ trong lòng còn lâu mới thèm để ý.
Lúc giới thiệu Lý Hân – ở trong nhà mặc ít nên bụng phi thường rõ ràng – cho Tào Quân Hiền, cha Tào tỉ mỉ đánh giá Lý Hân, phối hợp đánh giá của vợ về cô bé này, cảm thấy tuy cô không phải loại phụ nữ có thể giúp gia đình thịnh vượng, nhưng là, cô cũng không phải loại có thể nhấc lên sóng gió, cho nên, không phải tốt nhất, nhưng cũng không phải không được.
Trong thư phòng, Tào Dật Nhiên cả người tiều tụy, cha Tào vỗ vai hắn, cười hỏi, “Ngày mai chính là sinh nhật, sao hôm nay lại buồn bã ỉu xìu vậy?”
Cha Tào hiền lành, đặc biệt lúc cười rộ lên mặt mày nhu hòa, Tào Dật Nhiên cố gắng cười với ông, “Dạo này vẫn ngủ không ngon, chỉ vậy thôi.”
Cha Tào ngồi xuống ghế sofa, bảo Tào Dật Nhiên cùng ngồi xuống.
Tào Dật Nhiên ở cùng cha không thân cận như cùng mẹ mình, bởi vì cha rất ít quản hắn, lúc tâm sự cũng ít, hắn tôn kính ông, nhưng thật sự không cách nào vô pháp vô thiên làm nũng chơi xấu với ông, vì thế, hắn bày vẻ nghiêm túc.
Cha Tào nghe hắn nói vậy, giống Triệu Duyệt bắt đầu nói lời sâu sắc, “Dật Nhiên, con không còn nhỏ, con nên phụ trách những chuyện mình làm. Mẹ con nói với ba rồi, bà ấy nói con không muốn kết hôn. Con xem, ngay cả anh em tốt Chu Diên của con cũng kết hôn rồi, con còn muốn khi nào mới kết hôn. Đứa nhỏ trong bụng Lý Hân đã lớn tới vậy, chờ đứa nhỏ trong bụng con bé sinh ra, con vẫn phải cho nó một cái danh phận chứ. Con không kết hôn, cứ ở bên ngoài xằng bậy, đây là tự do mà con nói sao? Đó giờ chưa từng có người nó, tự do chính là con muốn thế nào thì thế đó, tự do cũng là tự do trong một phạm vi hạn chế thôi, nếu không, ai cũng tùy hứng làm bậy, xã hội này còn không loạn cả lên. Baba không nói con nên cống hiến cái gì đó vì gia đình này, nên cống hiến vì xã hội này, nhưng mà, con luôn phải học cách kiểm soát bản thân, còn phải học hạn chế chính mình, con ngựa thả ra mà cứ chạy như điên không phải ngựa tốt, đạo lý này, ba nghĩ, ba không nói con cũng biết.”
Tào Dật Nhiên nghĩ thầm ông lại nữa, mỗi lần đều là một đống đạo lý, Tào Dật Nhiên không muốn cùng ông giảng đạo lý, bởi vì giảng đạo lý không lại cha mình, vì thế, hắn chỉ ra vẻ nghiêm túc lắng nghe, trong đầu thì lo lắng Bạch Thụ đi làm nhiệm vụ rốt cuộc sao rồi.
Khi cha nhìn về phía hắn hỏi ý kiến của hắn, hắn mới giống như rất nghe giáo huấn gật gật đầu, nói, “Ba, con biết ý tứ của ba, con hiểu được. Con không nói con không muốn kết hôn, cũng không nói con muốn tự do không giới hạn.”
(*Tào Dật Nhiên gọi ba mẹ dễ thương quá, baba với mama)
Cha Tào cười cười, vỗ vỗ vai con trai, nói, “Vậy sao lại ngủ không ngon? Ba còn nghĩ con không muốn kết hôn, cảm thấy kết hôn chính là ràng buộc.”
Tào Dật Nhiên nói, “Con đã sớm suy nghĩ cẩn thận, cho dù kết hôn là ràng buộc là phần mộ, con cũng không sao. Nhưng, nếu là ràng buộc, con vẫn muốn được ràng buộc cùng một người con muốn; nếu là phần mộ, con muốn được mai táng với người con thích, nếu không chết cũng không có ý nghĩa, càng là khó chịu.”
Cha Tào không nghĩ tới hắn cư nhiên sẽ đáp như thế, chính là, câu này của Tào Dật Nhiên có lỗ hổng rất lớn, ông từ ái hỏi, “Có phải Lý Hân không phải người kia? Vậy người kia của con đâu? Chừng nào con có thể tìm được? Phải luôn chờ đợi sao?”
Tào Dật Nhiên trầm mặc một hồi, mới nói, “Con có người mình thích.”
Cha Tào ngược lại lắp bắp kinh hãi, bởi vì vợ ông còn chưa kịp nói với ông gần đây Tào Dật Nhiên cùng một chỗ với một người đàn ông, cho nên, ông không biết chuyện Tào Dật Nhiên cùng Bạch Thụ, ông cười càng thêm hòa ái, xoa đầu Tào Dật Nhiên hai cái, “Hóa ra là có người mình thích rồi. Nói với mẹ con chưa?”
Tào Dật Nhiên gật đầu, không nói gì khác, trầm mặc như vậy thật có dáng dấp như đang ngượng ngùng.
Trong đầu cha Tào xoay chuyển, còn tưởng Tào Dật Nhiên đã nói chuyện hắn có người mình thích rồi, nhưng Triệu Duyệt không đồng ý, cho nên mới không nói với ông, nguyên nhân trong đó, ông cảm thấy chỉ có mấy cái, thứ nhất, người Tào Dật Nhiên thích không phù hợp với Tào Dật Nhiên, Triệu Duyệt không đồng ý; thứ hai, bụng Lý Hân lớn vậy, còn là bé trai khỏe mạnh, đứa nhỏ này nhất định phải sinh ra, là trưởng tôn nhà họ Tào, dưới tình huống như vậy, không thể không cho mẹ đứa nhỏ cái danh phận, đương nhiên muốn Tào Dật Nhiên và Lý Hân kết hôn; thứ ba, Lý gia bên nhà Lý Hân cũng không thể nhìn con gái sinh tôn tử cho Tào gia mà không có danh phận; thứ tứ, chính là Triệu Duyệt có ý muốn kết thông gia với Lý gia, điều này có lợi cho sự nghiệp của bà, hơn nữa, xem diễn xuất của Lý Vị anh họ Lý Hân, hoàn toàn là ở lại nhà bọn họ cố gắng thúc đẩy làm ăn qua lại giữa Triệu Duyệt và Lý gia…..
Đủ thứ như vậy, đó là nguyên nhân vì sao Tào Dật Nhiên phải kết hôn với Lý Hân.
Chính là, cha Tào vẫn cảm thấy để con mình vui tốt hơn, nếu không, cuộc sống về sau sẽ phiền phức lớn.
Tuy rằng nghĩ vậy, nhưng cha Tào vẫn cảm thấy phải hiểu hết tình huống từ chỗ vợ trước đã rồi nói sau, không thể chỉ nghe một phía của Tào Dật Nhiên, con trai là cái tính tình gì, cha Tào vẫn tự mình hiểu lấy.
Cha Tào an ủi Tào Dật Nhiên, “Chuyện cũng không không có biện pháp xoa dịu, nhưng là, con phải suy nghĩ cho kĩ, con là người sắp là ba, con phải có ý thức trách nhiệm.”
Tào Dật Nhiên nghĩ thầm hắn mới không muốn là ba, hiện tại hắn chỉ muốn Bạch Thụ có thể an toàn.
Nhưng hắn không muốn nói quá nhiều với cha mình, chỉ đáp, “Vâng, con biết. Ba, ba hỗ trợ khuyên mẹ một chút đi.”
Cha Tào vỗ vỗ lưng hắn, kéo con trai một cái, nói, “Ba đứng về phía con đó.”
Tào Dật Nhiên mới không thèm tin câu này, tâm nghĩ đó giờ ông toàn đứng về phe mẹ không.
Trên bàn cơm tối trên mặt người hai nhà Tào gia và Lý gia hoàn toàn là hoà thuận vui vẻ, chỉ là, buổi chiều Lý Hân bị Tào Dật Nhiên nổi giận, hơn nữa Tào Dật Nhiên còn muốn đánh cô, đừng nói lúc nhỏ, cho dù đã lớn Lý Hân cũng bị cha mình tay tát chân đá, vì thế phi thường sợ hãi và căm thù đến tận xương tuỷ đối với việc này, chính bởi vì bị cha đánh cô mới bỏ trốn khỏi nhà, cho nên trong khoảng thời gian ngắn, cô tuyệt đối sẽ không tha thứ cho Tào Dật Nhiên đám động thủ với mình, hơn nữa trong lòng quyết định trừ khi Tào Dật Nhiên nhận lỗi với cô cùng với cam đoan về sau sẽ không động vũ lực nữa, cô mới có thể tha thứ hành vi hung ác buổi chiều.
Chính là, Tào Dật Nhiên căn bản không để tâm tới cô, còn chán ghét cô nói với anh em của mình cô là hôn thê của hắn. Xác suất nhận lỗi với cô gần như bằng không, cho nên, cô chỉ có thể tự mình hờn dỗi.
Mỗi người trên bàn đều nhìn ra Tào Dật Nhiên cùng Lý Hân nháo ra mâu thuẫn, sợ rằng Triệu Duyệt đã từ chỗ người giúp việc biết được tiền căn hậu quả, đây đương nhiên là lỗi của Tào Dật Nhiên, nhưng là, bà có thế nào cũng phải thiên vị con trai một chút, cho nên, bà không mắng Tào Dật Nhiên, chỉ là lúc trên bàn ăn, vẫn yêu cầu Tào Dật Nhiên, “Dật Nhiên, Hân Hân thích ăn chân giò, con bé không tiện gắp, con gắp cho con bé một cái đi. Con là đàn ông, cũng không biết săn sóc một chút. Hân Hân mang thai, con cho rằng mang thai là chuyện đơn giản sao?”
Tào Dật Nhiên không thể phản bác lại mẹ, vì thế bảo người giúp việc cầm một đôi đũa mới tới, miễn miễn cưỡng cưỡng gắp một cái cho Lý Hân, hắn luôn cảm thấy các loại ham thích của Lý Hân đều không lên nổi bàn ăn, ví dụ như thích chân giò, trong nhà còn phải làm riêng cho cô ta.
Hắn gắp, dưới ánh mắt mẹ mình, miễn cưỡng nói một câu, “Không đủ tôi lại gắp.”
Tào Dật Nhiên hạ thấp tư thái, Lý Hân khi nổi tính tình chính là rất đại tiểu thư, có thể tranh cãi ầm ĩ, nhưng tức giận tới nhanh đi cũng nhanh, cho nên, cô còn đáp lễ gắp cho Tào Dật Nhiên một miếng gân nai, thật ra cô không biết công hiệu của gân nai, chỉ là thấy Tào Dật Nhiên hình như rất thích ăn, nên gắp.
Tào Dật Nhiên mới không hiếm lạ cô ta, nhưng vẫn lễ phép nói một tiếng “cám ơn”, chính là những người khác trong nhà lại cười lên, đặc biệt Lý Vị còn nhìn Tào Dật Nhiên nhiều thêm vài lần.
Hiện tại Tào Dật Nhiên đã thấy giữa mình và Lý Vị chính là không đội trời chung, cho nên, hắn thấy Lý Vị nhìn mình, liền dùng thìa múc cho gã một thìa lớn gân nai vào chén, ý vị sâu xa nói, “Anh Lý mới nên ăn nhiều một chút, dù sao anh tương đối vất vả mà.” Ngụ ý sắc bén, Lý Vị cũng không tiện trả về, chỉ đành tiếp nhận tâm ý của hắn.
Nhưng thật ra vài người khác ngó Tào Dật Nhiên có vẻ khác thường thêm vài lần, đặc biệt là Tiêu Nguyên quyến rũ nhìn qua, khiến Tào Dật Nhiên tự cảm thấy có chút không thú vị, giống như đánh một quyền vào bông.
Trên bàn cơm, Lý Vị cùng cha Tào có nhiều điều muốn nói, vì thế ăn vô cùng chậm, Tào Dật Nhiên mượn cớ bồi thai phụ Lý Hân rời bàn sớm, không cùng bọn họ trò chuyện.
Cùng Lý Hân rời khỏi phòng ăn, sau khi ánh mắt mọi người nhìn không tới, hắn xoay người rời đi, bỏ lại Lý Hân còn đang cùng hắn giận dỗi dậm chân bỏ đi hướng khác.
Tào Dật Nhiên mới vừa lên lầu, đã bị Triệu Duyệt đuổi kịp gọi lại, Triệu Duyệt kéo Tào Dật Nhiên vào phòng trên lầu giáo huấn một chút, đương nhiên là vì chuyện buổi chiều hắn muốn đánh Lý Hân.
“Lý Hân đang có thai, con không biết có thai rất cực khổ, mới không quan tâm Lý Hân, còn muốn động tay động chân, trong bụng con bé chính là con của con, là cháu nội của mẹ, nếu đứa nhỏ xảy ra chuyện, làm sao bây giờ? Dật Nhiên, con cũng lớn rồi, tính xấu này không biết khống chế một chút sao?”
Tào Dật Nhiên trầm mặc không trả lời, Triệu Duyệt nói hắn, thấy hắn luôn trầm mặc, liền nổi giận, nhưng tức giận cũng vô dụng, cuối cùng đành thả Tào Dật Nhiên đi.
Tào Dật Nhiên cảm giác đây chính là lần đầu tiên mẹ mắng hắn nghiêm khắc như vậy, không khỏi thật ủy khuất trong lòng, hắn cảm thấy mẹ mình hiện tại càng để ý cháu nội của bà, tuy rằng đứa nhỏ kia còn chưa sinh ra.
Buổi chiều hắn quả thật tức giận muốn đánh Lý Hân, nhưng mà, sau hắn cũng có tỉnh táo lại, hơn nữa, không phải hắn không có đánh sao, nếu hắn muốn đánh thật, cho dù Vượng Tử cản hắn, hắn cũng có thể đánh tới.
Tào Dật Nhiên đi giữa hành lang, thân ảnh cao cao gầy gầy, gương mặt bình tĩnh suy nghĩ sâu xa, khiến hắn có vẻ người lạ chớ gần.
Gọi điện cho Bạch Thụ, vẫn là tắt máy, hắn không yên, cả ngày dày vò, lần đầu tiên khiến hắn nếm được cảm giác suy nghĩ muốn điên.
Hắn lại gọi điện cho Chu Diên tin tức linh thông, hỏi có thể có được tin tức của Bạch Thụ hay không, Chu Diên cũng không có tin tức, vì thế Tào Dật Nhiên chỉ có thể đợi.
Rõ ràng đã phi thường mệt mỏi, nhưng Tào Dật Nhiên lại ngủ không được, phải chờ được Bạch Thụ, hắn mới có thể an tâm nhắm mắt ngủ.
Thế là, hắn vẫn đợi cho tới khuya, vừa qua 0 giờ, di động Tào Dật Nhiên vang, hắn còn tưởng là tên bạn thân nào không biết điều quấy rầy, không nghĩ tới cư nhiên là Tiết Lộ gửi tin nhắn, một khuôn mặt tươi cười, thêm một câu sinh nhật vui vẻ, lại thêm một câu vạn sự như ý.
(*đúng là mọi sự thuận lợi, nhưng để vạn sự như ý nghe trôi tai hơn)
Nhìn thấy nó, Tào Dật Nhiên liền quăng điện thoại sang một bên, trong lòng rất thất vọng, như thế nào không phải Bạch Thụ, tin nhắn đầu tiên vào hôm sinh nhật, đã bị Tiết Lộ chiếm mất.
Đang dỗi Bạch Thụ, di động lại vang, lần này là điện thoại, tiếng chuông đặc biệt của số máy lạ, hắn không tinh thần lấy tới xem, miễn cưỡng không muốn nhận, nhưng đột nhiên nghĩ tới cái gì, hắn liền giống như cá chép đánh đĩnh* bật người khỏi giường, nhận điện thoại.
(*chiêu này nè (coi từ phải qua trái))
Hắn thật sự sợ đó là bệnh viện nào đó, hoặc là đồng nghiệp nào đó của Bạch Thụ nói Bạch Thụ bị thương, bất quá, vừa nghe, chính là giọng Bạch Thụ, “Sinh nhật vui vẻ! Lại thêm một tuổi a, có nguyện vọng gì không!”
Trong nháy mắt đó, mũi Tào Dật Nhiên chua lè, thiết chút nữa đỏ hốc mắt, hắn rống một tiếng với điện thoại, “Anh cmn dùng điện thoại của ai? Không biết tôi cứ mãi lo lắng cho anh hả, cả ngày trời, sao anh không gọi cho tôi một cú, hoặc là tin nhắn cũng được!”