Khách sạn Thời Đại cuối cùng cũng nghênh đón vị khách hàng hào phóng đầu tiên.
Từ khi khách sạn này khai trương cho đến nay, vẫn chưa có vị khách nào vào ở phòng Tổng Thống, muốn vào ở phải đặt cọc bằng tiền mặt. Thông thường phòng tổng thống không hề có tiền thế chân, người có thể vào ở trong phòng tổng thống của khách sạn Thời Đại, không có vị khách nào không có thân phận hay lai lịch cao quý cả. Những vị quan to hiển hách, nhân vật nổi tiếng trong xã hội so với bất luận hình thức dùng tiền thế chân nào đều có tác dụng hơn.
Thông thường đều là hẹn giờ trước. Nhưng hôm nay, những vị này đúng là nói muốn dùng tiền mướn phòng!
Nhân viên lễ tân của khách sạn Thời Đại đứng phía sau quầy vốn rất do dự, dù sao thì trước đó chưa từng gặp phải tình huống như vậy. Nhưng tổ hợp bốn người một mèo trước mắt này rấ kỳ lạ, dù nhìn thế nào cũng không giống như tiết mục dân gian.
Tuy rằng Tiêu Phàm và Tân Lâm ăn mặc bình thường, nhưng phong thái phi phàm. Tiêu Thiên lại càng vừa nhìn đã biết là người trong giới thượng lưu, dù quần áo có chút xốc xếch, không chỉnh tề, nhưng cũng là hiệu nổi tiếng, không thể nào là giả được. Còn Angelina hoàn toàn khiến cho cô nhân viên lễ tân trợn mắt há mồm.
Khách sạn Thời Đại là một khách sạn bốn sao được mở ra sớm nhất ở thủ đô, mấy năm trước đã trải qua sửa đổi, đã thăng làm khách sạn năm sao. Đồng thời cũng là khách sạn ngoại giao treo biển chính phủ, đã từng tiếp đãi qua không ít nhân vật nổi tiếng ngoại quốc, trong đó không thiếu minh tinh điện ảnh Âu Mỹ hay vua công chúa ngoại quốc, nhưng thật sự không có ai hấp dẫn mê người như Angelina.
Cho dù là con mèo mà Tiêu Phàm ôm trong người kia dường như cũng không phải và vật tầm thường. Lông toàn thân trắng như tuyết, không hề trộn lẫn chút màu sắc nào khác.
Khi Tân Lâm đem một cái va li mật mã chứa đầy tiền mặt, mở ra trước mặt nhân viên lễ tân thì cô gái kia không dám chần chừ thêm phút nào nữa, lập tức mở phòng cho khách.
Tiêu Thiên thấy hình ảnh trước mắt thì vừa giật mình vừa buồn cười. Nhớ lại mấy ngày trước, anh hai còn hỏi cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, nhưng rốt cuộc bây giờ bạn gái của anh hai vừa búng tay một cái đã có cả vali tiền.
Một nhóm bốn người dưới sự hướng dẫn của nhân viên lễ tân mặc đồng phục xinh đẹp, bước vào thang máy, đi thẳng lên phòng tổng thống ở tầng cao nhất. Đám người Tiêu Phàm vừa bước vào thang máy thì một người đàn ông khoảng ba mươi mấy tuổi, thoạt nhìn vô cùng bình thường cũng không nhanh không chậm bước vào khách sạn thời đại, hắn ta đi một thang máy khác lên lầu.
- Wow, đẹp thật!
Vừa bước vào phòng tổng thống xa hoa lộng lẫy của khách sạn Thời Đại thì Tiêu Thiên liền kêu lên một tiếng.
Mặc dù Tiêu Nhị Ca ở trong vòng tròn quần là áo lượt ở thủ đô nổi danh là đại lão, nhưng dù sao cũng chưa từng vào phòng tổng thống của khách sạn Thời Đại này. Danh tiếng của Tiêu Nhị Ca ở trong vòng tròn quần là áo lượt phần nhiều là đến từ danh tiếng của Tiêu gia. Tiêu Nhị Ca có thể đánh nhau, tính tình cũng rất nghĩa khí, nhưng ở phương diện kiếm tiền thì Tiêu Nhị Ca cũng không phải rất giỏi. Đừng nói là Uông Thuật Đồng mà cho dù là bọn người Tiểu Quế Tử, Tiêu Nhị Ca cũng không bằng.
Biểu cảm của Tiêu Phàm vẫn thản nhiên như trước, dường như cậu không để ý lắm.
Angelina vừa vào cửa liền đứng ở nơi đó, mười ngón tay nắm chặt ở trước bụng, vì dùng sức nên ngón tay trở nên trắng bệch, có vẻ lúng túng. Cộng thêm cô thì ở nơi này có hai nam hai nữ, tất cả đều rất trẻ tuổi, cô không thể đoán được rốt cuộc đêm nay sẽ phát sinh chuyện gì.
Tân Lâm lạnh nhạt nói với Angelina:
- Đi theo tôi.
Tân Lâm dẫn Angelina đi đến phòng ngủ chính. Chờ đến khi cả hai đại mỹ nữ - mỗi người mang theo một phong thái khác nhau đều đi vào phòng ngủ thì Tiêu Thiên mới thè lưỡi một cái, quay sang nói đùa với anh hai:
- Anh, đó là chị dâu tương lai hả? Đúng là một mỹ nhân băng giá!
Còn việc trước mặt chị dâu tương lai mà anh hai lại đem một mỹ nữ da trắng thiên kiều bá mị như Angelina về phòng tổng thống làm cái gì thì Tiêu Thiên cũng lười suy nghĩ đến.
Từ khi nào anh hai có bản lĩnh như vậy chứ? Chỉ một quyền đã đánh Uông Phi chỉ còn nửa cái mạng. Lúc này ở trong mắt Tiêu Thiên, anh hai đã không còn mang hình ảnh ôn văn nho nhã nhu trước kia nữa.... Có thể là một người toàn năng!
Tiêu Phàm khẽ cười, cũng không trả lời mà nói rằng:
- Đi thôi Tiêu Thiên, chúng ta đi đến phòng sách nói chuyện.
- Dạ.
Tiêu Thiên vẫn chìm đắm trong rung động do một quyền vừa rồi mang tới, vẫn chưa chú ý tới sắc mặt của anh hai rất dọa người, vì ngày thường sắc mặt của Tiêu Phàm cũng khá tái nhợt.
Phòng tổng thống bố trí vô cùng đầy đủ, có phòng ngủ, phòng khách, có phòng tiếp khách, còn có một phòng tập thể thao nho nhỏ.
- Anh, thực sự quá tuyệt vời! Mau nói cho em biết, anh học ở đâu công phu đẹp như vậy?
Mới vừa vào phòng sách, Tiêu Thiên chưa ngồi xuống đã không kềm được mà ồn ào. Câu hỏi này đã lởn vởn trong đầu cậu hơn nữa giờ rồi. Nếu như còn không hỏi rõ thì Tiêu Thiên cảm giác như bản thân mình sắp bị nổ tung rồi.
Thân thể Tiêu Phàm đột nhiên loáng một cái, vội vã đưa tay đến bàn đọc sách, rút ra vài miếng khăn giấy trong hộp, bụm miệng.
Khăn giấy tức khắc bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ.
- Anh à! Làm sao vậy.... sao... Anh bị thương....
Tiêu Thiên nhất thời luống cuống tay chân, vội vàng tiến lên đỡ Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm lại rút ra vài miếng khăn giấy, đem máu tươi tràn ra khóe miệng lau sạch, khẽ hít một hơi. Lúc này, cậu mới khoát tay một cái, khẽ nói:
- Đừng lo lắng, không liên quan đến chuyện vừa rồi. Một canh giờ trước, anh đã giao thủ với người khác, bị thương nhẹ.
Tiêu Thiên lại sửng sờ.
Một canh giờ trước!
Cách thức tính thời gian như vậy, ở trong cuộc sống thực tế thật sự có rất ít người biết dùng, giống hệt như cách nói hay xuất hiện trong kịch bản phim võ hiệp.
- Người nào lợi hại như vậy chứ?
Sau khi sửng sờ qua đi thì Tiêu Thiên giật mình hỏi. Mặc dù Tiêu Thiên không phải là tuyển thủ võ thuật chuyên nghiệp, nhưng cậu cũng cảm thấy một quyền vừa rồi của anh hai rất uy mãnh, tuyệt đối có thể nói là cao thủ tuyệt đỉnh. Nhưng lại còn có người khiến anh hai hộc máu như vậy, quả thực không thể nào tin nỗi. Chẳng lẽ ở trong thủ đô này thực sự có nhiều võ lâm cao thủ ẩn núp như vậy sao?
Tiêu Phàm chậm rãi ngồi xuống ghế dựa.
- Anh, em rót cho anh ly trà nóng...
Trong phòng tổng thống có đầy đủ mọi thiết bị, Tiêu Thiên nhanh chóng pha cho anh hai một ly trà nóng, hai tay bưng tới.
Tiêu Phàm mỉm cười nhận lấy, nhẹ nhàng đặt trên bàn sách.
- Anh, hay là đợi một chút nữa rồi trò chuyện tiếp, chúng ta đến bệnh viện xem chút đi?
Cuối cùng Tiêu Thiên cũng chú ý thấy sắc mặt của anh hai vô cùng trắng bệch, cậu rất lo lắng. Xem ra anh hai bị thương không nhẹ.
- Không cần đâu, vết thương này... dù có đến bệnh viện cũng vô dụng.
Tiêu Phàm nôn ra chút máu liền cảm thấy dễ chịu hơn một chút, lắc đầu nói.
Tiêu Thiên chần chờ hỏi:
- Anh à! Anh học công phu kia, thật lợi hại.... Vừa rồi một chiêu kia là Trực Đảo Hoàng Long của Đại Hồng Quyền phải không?
Đối với việc này, Tiêu Thiên trước sau vẫn không thể nào quên được, nhất định phải làm cho rõ ràng. Biết đâu sau khi biết rõ anh hai học võ công ở đâu cũng sẽ biết được rất nhiều chuyện khác.
- Tiêu Thiên, võ học chi đạo đến cảnh giới nhất định sẽ vạn pháp đều thông, cố chấp với chiêu thức vậy thì sẽ càng thêm kém cỏi.
Tiêu Phàm thuận miệng giải thích với em trai mình đôi ba câu.
Vừa rồi ở quán bar Tinh Ngữ, cậu cố ý sử dụng chiêu thức đó, chính là muốn cho người ta cảm thấy cái cậu tập luyện chính là quyền pháp chí cương chí mãnh ngoại gia. Theo lẽ thường, đạo gia đều chú trọng tu luyện nội tức khí công, ngoại gia công phu của đạo gia tinh khiết cương mãnh, cũng không nhiều lắm. Đặt biệt là đại thuật sư có trình độ tướng thuật mệnh lý, phong thủy bói toán cao thâm, những người giống như vậy đều luyện võ thuật nội gia. Phương pháp đạo khí có thể chống đỡ thiên cơ phản hệ.
Lúc này, nguyên khí của Tiêu Phàm đã bị tổn thương nặng nề, ngộ nhỡ để cho đệ tử hoặc là những cao thủ đồng đạo chú ý thì thực sự quá nguy hiểm. Tiêu Phàm nhất định phải cố gắng cho đối phương một ấn tượng sai.
Nhưng mà dưới tình huống chân nguyên của bản thân mình gần như cạn kiệt, lấy kim châm đâm vào Huyệt thuật, cưỡng ép ngưng tụ chân khí, dùng một quyền đánh ngã Uông Phi, quả thực khiến cho Tiêu Phàm đã thương càng thêm thương. Nếu như không phải cậu cố gắng áp chế thì sợ rằng đã nôn ra máu ở quán bar rồi.
Cũng may là Uông Phi hoàn toàn không cùng cấp bậc với cậu, chỉ cần một quyền đã đủ giải quyết vấn đề. Nếu như Uông Phi mạnh hơn mấy phần thì trong khoảng thời gian ngắn, Tiêu Phàm không có cách nào đánh ra quyền thứ hai uy mãnh bá đạo như vậy.
- Anh, anh dạy em đi. Mẹ nó! Cái thằng Uông lão tam đó khinh người quá đáng, nếu như em sớm theo anh học công phu cao minh như vậy thì tự em sẽ đánh cho hắn nằm ở đó, không cần đích thân anh phải ra tay.
Tiêu Thiên nhìn chằm chằm vào anh hai, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn. Sớm biết anh hai lợi hại như vậy thì Tiêu Nhị Ca cần gì phải theo người ta học "Công phu khoa chân múa tay" như vậy chứ?
Tiêu Phàm cười một tiếng, nói:
- Tiêu Thiên, em đã hai mươi mấy tuổi rồi, đã qua độ tuổi thích hợp để học võ. Ở độ tuổi này mới bắt đầu tu luyện khí công nội gia thì rất khó có thành tựu. Hơn nữa, em cũng không thể lãng phí thời gian ở loại chuyện như vậy được, em phải đi con đường chính đạo.
- Anh! Cái gì gọi là chính đạo chứ? Hiện tại, em không làm chuyện gì xấu là được rồi. Nói tới Angelina ấy, thật ra em cũng không có dự định dẫn cô ấy đi mướn phòng, em chỉ muốn chọc tức cái tên Uông Nhị kia thôi, em chỉ muốn hạ dáng vẻ kiêu ngạo của hắn, em thật sự không có ý gì khác. Nếu như em thắng thì nhiều nhất là uống rượu tâm sự với cô ấy, chắc chắn sẽ không làm những chuyện khác. Em không hề giống với Uông Nhị, em có nguyên tắc của mình.
Tiêu Thiên có chút tức giận, không nhịn được mà giải thích mấy câu.
- Tiêu Thiên, em đừng cho rằng anh không biết là em đang giả bộ hồ đồ. Hai anh em chúng ta phải chống đỡ Tiêu gia, dù sao thì cũng phải có một người đi đường thể chế, duy trì địa vị của Tiêu gia. Bây giờ, anh không thể đi con đường này, em là lựa chọn duy nhất. Hơn nữa, đi con đường thể chế đối với em mà nói là con đường thích hợp nhất, chắc chắn sẽ tiền đồ sáng lạng.
Tiêu Phàm nghiêm mặt nói.
Việc luyện chế Càn Khôn Đại Hoàn Đan sắp thành công nhưng lại thất bại trong gang tấc, nhưng sau khi Tiêu lão giả ăn vào nhất định sẽ có hiệu quả. Tiêu Phàm tạm thời chưa kịp đến bệnh viện thăm ông nội, chỉ có điều từ tướng mạo của Tiêu Thiên thì Tiêu Phàm có thể nhìn ra được hung sát chi khí trên mặt Tiêu Thiên cùng với điềm báo tai ương lao ngục đã biến mất.
Điều này đủ chứng minh ông cụ uống thuốc có hiệu quả, thiên cơ đã có chuyển biến, trong khoảng thời gian ngắn, ông cụ sẽ không nguy hiểm đến tính mạng nữa. Tuy họa diệt tộc của Tiêu gia không hoàn toàn được tiêu trừ, nhưng ít nhất có thể sẽ có chuyển biến tốt. Chỉ cần có Tiêu lão gia ở đó thì nền móng của Tiêu gia sẽ rất vững chắc.
Nhưng mà dù sao thì Càn Khôn Đại Hoàn Đan chưa luyện đến đại thành, sẽ không có hiệu quả lớn như linh dược. Nói cách khác, Tiêu lão gia còn mấy năm tuổi thọ thì Tiêu Phàm không dám khẳng định.
Dưới tình huống như thế, Tiêu Thiên càng sớm tiến vào thể chế càng tốt, thừa dịp Tiêu lão gia khỏe mạnh, Tiêu gia có thể dùng tài nguyên chính trị ưu tiên bảo hộ cho Tiêu Thiên trưởng thành.
Nếu như trì hoãn thêm nữa thì không biết là tiếp theo sẽ có biến hóa gì?
Nếu như hai anh em bọn họ, không có ai có thể kế thừa vinh quang vô tận của ông nội và cha trên chính đàn thì sợ rằng Tiêu Trạm sẽ buồn bực suốt cả đời.
Cha là người trọng sĩ diện như thế. Tiêu Thiên lại có tướng mệnh vô cùng giàu sang như vậy mà không đi vào thể chế thì quá đáng tiếc.