Bao Sư Hoa dùng hết lời ngon ngọt, thắt lưng mập mạp gần như phải khom đến mức sụn đệm cột sống phải nhô ra, mồ hôi đổ như tắm cũng chẳng ăn thua gì.
Nếu như lỡ đụng chạm đến hai vị Nhị Ca thì không phải loại cấp bậc tép riu như hắn có thể giải quyết được.
- Lão Bao à! Cứ đứng một bên hóng mát đi, đây không phải chuyện của ông.
Uông Thuật Đồng mở miệng quăng một câu, giọng nói không âm không dương vang lên.
Lúc này hai nhóm người đang ở lầu hai của quán bar Tinh Ngữ, bên cạnh hai vị nhị ca còn có năm sáu thiếu niên quần là áo lượt, người nào cũng xắn tay áo lên, trừng mắt nhìn đối phương. Angelina tránh sang một bên, trên gương mặt tuyệt đẹp tràn đầy vẻ hoảng hốt, cũng không dám rời đi.
Hơn nữa cô cũng không đi được, xung quanh đều là nhân viện và bảo vệ của quán bar, bọn họ đang nghiêm túc quan sát.
Đây là do Bao Sư Hoa đặt biệt căn dặn.
Cô thật sự là nhân vật tiêu điểm, nếu như cô đột nhiên biến mất thì Tiêu Thiên và Uông Thuật Đồng nhất định sẽ trực tiếp đem Bao Sư Hoa và quán bar này phá hủy.
- Uông Nhị à! Mày nói xem chuyện này phải làm thế nào?
Tiêu Thiên ngồi ở trên ghế sô pha, hai chân tréo nguẫy, lạnh lùng nhìn Uông Thuật Đồng.
Chuyện tối nay, nguyên nhân rất đơn giản, hai bàn đều muốn mời Angelina nói chuyện phiếm, kết quả là ai cũng không chịu nhường ai. Dù Angelina đi đến bàn nào trước thì vị Nhị Ca còn lại cũng sẽ không đồng ý. Đây không phải là vấn đề con gái mà chính là vấn đề mặt mũi.
Nếu như Angelina đi đến bàn của Tiêu Thiên trước thì sau này Uông Thuật Đồng cũng sẽ không đến quán bar Tinh Ngữ nữa. Ngược lại cũng như vậy.
Angelina cũng xem như là một cô gái khôn khéo, mặc dù cô cũng chỉ mới biểu diễn ở quán bar Tinh Ngữ được vài ngày nhưng đối với những nhân vật trâu bò đang có mặt ở quán bar lại rất rõ ràng. Cô biết hai vị này là người mà cô không thể đắc tội, quán bar cũng không đắc tội nổi.
Bao Sư Hoa biết rất rõ tính tình của hai vị Nhị ca trước mặt mình.
- Nhị ca, chẳng phải nghe người ta nói nhị thiếu của Tiêu gia đánh nhau rất giỏi sao? Vậy còn chần chờ cái gì nữa? Đánh đi! Người nào thua thì lập tức cuốn xéo, đừng tiếp tục ở chỗ này mất mặt nữa!
Uông Thuật Đồng còn chưa mở miệng thì một người trẻ tuổi bên cạnh hắn mở miệng nói trước, hai tay đút trong túi quần, nghiêng ngả liếc mắt nhìn đám người Tiêu Thiên, vẻ mặt thách thức, dường như vô cùng xem thường đám người trước mặt.
Người trẻ tuổi này khoảng chừng hai mươi ba - hai mươi bốn tuổi, nhìn dáng vẻ nhỏ hơn Uông Thuật Đồng không tới một tuổi, nhưng ngươc lại mặt mũi cậu ta rất đứng đắng, góc cạnh rõ ràng, vóc người vô cùng cao to, chiều cao tương đương với Uông Thuật Đồng, so với Tiêu Thiên lùn hơn mấy xentimet, da dẻ màu đồng.
Đây cũng không phải là trọng điểm, trọng điểm chính là trên người cậu ta tỏa ra một loại tà khí không thể diễn tả được. Loại tà khí này rất ít gặp trong đám con em thế gia.
Uông Thuật Đồng cũng rất âm trầm, nhưng nhiều nhất cũng chỉ khiến người ta cảm thấy hắn nham hiểm. Người thanh niên này cũng tà, nhưng lại khiến cho người ta vừa nhìn thấy liền không nhịn được mà vô cùng chán ghét, hoặc nói là sợ hãi phát ra từ tận nội tâm. Người này tuyệt đối không phải người hiền lành, nếu như đặt ở thời thế loạn lạc, trăm phần trăm sẽ là một tên ma vương giết người không gớm tay.
Trong vòng quần là áo lượt con cháu thế gia, đa số mọi người đều có vẻ bất cần đời, ngày thường cà phơ lất phất, mang theo vài phần vô lại. Nhưng vô lại cùng với tà khí hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, liếc mắt một cái là có thể phân biệt được.
- Ôi, ai vậy? Mày nói muốn đánh phải không?
Tiểu Quế Tử tức khắc nhảy ra ngoài, hưng phấn hỏi. Cậu đã biết bản lĩnh của Tiêu Nhị Ca, Uông Thuật Đồng cũng như vậy, ở chung với nhau ba năm, nhưng hắn chưa từng thấy Uông Nhị Ca đánh nhau. Bây giờ đối phương lại chủ động nói "Dùng võ giải quyết", vậy thì còn gì có thể tốt hơn nữa chứ?
Cậu đang rất buồn ngủ, nhưng người ta cứ gấp gáp muốn tự đem đầu đưa tới.
- Đúng! Để cho chúng mày nhận biết một chút, tao chính là Tam gia - Uông Phi, tao mới từ quân đội trở về, chuyện hôm nay cũng đừng nhiều lời vô ích nữa. Chúng mày có sáu người, bên này chỉ một mình tao là đủ. Bất kể là chúng mày cùng tiến lên hay là luân phiên lên thì tam gia cũng sẽ một mình đón lấy, tao sẽ đánh chúng mày mềm mình, miễn là chúng mày ngoan ngoãn dập đầu van xin, nói một tiếng xin lỗi tam gia thì tam gia liền cho phép chúng mày cút xéo.
Uông Phi lạnh lùng nói, hắn lấy tư thế người trên cao nhìn xuống quét qua từng gương mặt trong đám người Tiêu Thiên, vẻ khinh thường hiện rõ ràng ở trên mặt.
Hiện trường bỗng nhiên trở nên vô cùng yên lặng. Mỗi người đang đứng xem náo nhiệt đều trợn to hai mắt, lộ ra vẻ không thể tin được.
Tất cả khách quen ở nơi này đều biết đám người Tiêu Thiên; Tiểu Quế Tử. Mặc dù không rõ ràng thân phận thật sự của bọn họ, nhưng mấy vị này đều có địa vị cực lớn ở đảng nha nội, đây chính là chuyện không thể nghi ngờ, không thấy rằng Bao Sư Hoa ở trước mặt mấy người bọn họ vẫn luôn khom lưng cúi đầu, âm thầm lau mồ hôi hột hay sao?
Bọn họ vẫn chưa từng thấy có người nào dám ở trước mặt Tiêu Nhị Ca mạnh miệng như vậy. Thậm chí giọng điệu của người này không thể xem là mạnh miệng mà là trực tiếp tát vào mặt Tiêu Thiên mấy cái.
Sau khi trầm mặc chốc lát, bọn họ chợt bật cười.
Cả tầng hai đều cười ầm lên!
- Mày là ai? Từ đâu chui ra vậy? Mày có biết nói tiếng người không?
Một thiếu niên vạm vỡ từ bên cạnh Tiêu Thiên nhảy dựng lên, chỉ tay vào Uông Phi, tức giận quát lên.
Người thanh niên này tên là Giang Vũ Thành, là bạn bè của Tiêu Thiên, từ bé đã chơi với nhau cho đến lớn. Cậu ta cũng giống hệt Tiêu Thiên, rất yêu thích thể dục thể thao. Chỉ có điều cậu ta không chơi bóng rổ mà là đội viên đội nhu đạo của trường đại học, cậu ta từng giành được giải vô địch trong trận đấu bảy mươi lăm cân. Cha cậu ta cũng giữ chức vụ không thấp.
Tận mắt nhìn thấy Uông Phi lớn lối như thế, Giang Vũ Thành là người đầu tiên nhịn không được. Cậu đã từng gặp qua rất nhiều người điên cuồng nhưng chưa từng gặp được người điên cuồng như vậy.
Uông Phi liếc nhìn Giang Vũ Thành một cái, khóe miệng nhấc lên một nụ cười lạnh:
- Tiếng người? Tiếng người là do người nói. Mày từng học qua nhu đạo phải không? Thật sự tưởng rằng nhu đạo là võ thuật lợi hại à? Đợi một hồi tam gia đứng yên không di chuyển, xem mày có thể đánh ngã tam gia không, nếu mày làm được thì coi như mày thắng. Thế nào, có dám không? Không dám thì đừng có lên tiếng, tức khắc cuốn xéo, sau này đừng để cho tao thấy mày.
- Bà mẹ mày!
Tính tình của Giang Vũ Thành còn nóng nảy hơn Tiêu Thiên nhiều, làm sao có thể chịu được nhục nhã như thế chứ?
Uông Phi đứng ở nơi đó, vóc dáng không cao bằng người, về phần vạm vỡ thì lại càng không cùng một cấp bậc. Giang Vũ Thành nặng bảy mươi lắm ký, nhìn thân thể của Uông Phi kia, nhiều nhất cũng chỉ sáu mươi ký.
Giang Vũ Thành đập bàn, lập tức muốn tiến lên dạy dỗ Uông Phi, nhưng cậu lại bị Tiêu Thiên ngăn cản.
- Vũ Thành, chờ một chút, nơi này không phải chỗ để đánh nhau, nếu như chúng ta đã đến hộp đêm thì phải tuân thủ quy tắc, đừng để cho ông chủ khó xử.
Giang Vũ Thành căm giận đứng lại, đôi mắt hung tợn trợn thật lớn, gắt gao nhìn chằm chằm vào Uông Phi, hận không thể lập tức xông lên đem cái tên khốn kiếp không biết trời cao đất rộng kia trực tiếp ném từ lầu hai xuống đất, xem hắn còn dám kiêu ngạo nữa hay không.
Đối với điểm này, Giang Vũ Thành tự tin mười phần.
Từ trước cho tới nay, Giang Vũ thành so chiêu với những tên phế vật trong vòng quần là áo lượt, một chọi một, Giang Vũ Thành chưa bao giờ thua nửa chiêu. Người nào có dũng khí đánh nhau với hắn, từng người từng người đều ngã xuống, nghiêm trọng còn trực tiếp vào bệnh viện.
- Bao tổng, đã làm phiền ông rồi, dọn dẹp nơi này một chút.
Tiêu Thiên vừa nhìn thấy Bao Sư Hoa đứng ở một bên lau mồ hôi lạnh, lạnh nhạt căn dặn một câu.
Bao Sư Hoa không ngừng bận rộn lau mồ hôi trên mặt và cổ, ngập ngừng nói rằng:
- Cái này, cái này, Tiêu Nhị Ca, mọi người đều là bạn bè, còn chưa tới mức phải tổn thương hòa khí....
- Thế nào? Bao tổng không nghe lời tôi nói hay sao?
Giọng điệu của Tiêu Thiên càng thêm lạnh lùng, cặp chân mày nhướng lên cao.
Thật ra thì Bao Sư Hoa biết rõ nếu như Uông Phi đã nói như vậy thì chuyện hôm nay không đánh thì không xong. Cho dù Thiên Vương lão tử đến cũng không thể nào ngăn cản được.
Nhưng mà đối với ông mà nói, lời khuyên can như thế nhất định phải nói. Biết rõ là vô dụng nhưng cũng không thể không nói được.
Uông Thuật Đồng lên tiếng, giọng nói vẫn không âm không dương như trước:
- Lão Bao, ông cứ yên tâm đi, dù có đánh chết người hay là tàn phế gì thì ông cũng không cần quan tâm đâu, đây đều là chuyện của chúng ta. Nếu như làm bể thứ gì đó thì Uông Nhị Ca ta sẽ đền bù cho ông, nhanh chóng dọn dẹp nơi này đi!
Ông nội của tôi ơi, nếu thật sự đánh chết người hay là tàn phế thì chuyện này có thể không liên quan đến tôi sao?
Bao Sư Hoa âm thầm kêu khổ, trong lòng không ngừng nguyền rủa, nhưng không thể không làm theo.
Rất nhanh, chỗ lầu hai này đã được dọn dẹp trống trãi, nếu như có gì không sạch cũng chính là đám khách đang đứng một chỗ cách khá xa nơi này. Thật sự muốn đuổi họ ra ngoài, nhưng thực tế không thể làm như vậy. Trong chuyện ngày hôm nay, ngoại trừ hai phái Tiêu Thiên và Uông Thuật Đồng ra thì nơi này cũng không thiếu những thành viên khác của hội nha nội cũng đang có mặt. Mặc dù địa vị thế gia của bọn họ không hiển hách bằng Tiêu Nhị Ca và Uông Nhị Ca, nhưng cũng không phải là người mà Bao Sư Hoa có thể tùy tiện đắc tội.
Trận xung đột giữa Tiêu Thiên và Uông Thuật Đồng lần này, không đánh không được, mà náo nhiệt như vậy thì những thiếu gia quần là áo lượt hội nha nội khác cũng không thể bỏ qua được.
"Tuồng hay" như vậy không phải ngày thường có thể nhìn thấy được, huống chi còn có thể xem miễn phí nữa mà.
Ngược lại bọn họ cũng muốn xem một chút, xem cái tên Uông Phi nói năng mạnh miệng đó rốt cuộc có mấy phần bản lĩnh mà lại dám ở trước mặt Tiêu Nhị Ca ngông cuồng như vậy? Quan trọng nhất chính là, cái tên Uông Phi này cứ luôn miệng tự xưng là "Tam gia", mà trông dáng vẻ của hắn giống như ngang hàng với Uông Thuật Đồng, không hề có chút lép vế. Nhưng trong số những con em thế gia ở đây lại không có ai quen biết hắn.
Trong lòng mọi người cũng giống như Giang Vũ Thành vậy, bọn họ cũng muốn hỏi một câu:
- Mẹ nó! Mày là thằng nào?
Toàn bộ quán bar Tinh Ngữ đều yên tĩnh lại, ngay cả ở đại sảnh âm nhạc đinh tai nhứt óc cũng ngưng bặt, tất cả mọi người đều chen vào, muốn xem náo nhiệt.
Uông Văn Đồng hạ thấp giọng hỏi:
- Tiểu Phi có nắm chắc không?
Uông Phi nhếch miệng cười, khinh thường nói:
- Nhị ca yên tâm đi, mấy thứ vô dụng này còn chưa đủ để em ra tay nữa. Trước đây em nghe anh nói, tên tiểu tử Tiêu Thiên kia liều lĩnh hơn so với anh, nhưng lúc ấy cha em quản quá nghiêm, ép em vào quân đội, không cho em nhúng tay vào. Hôm nay nhân dịp này em sẽ xử lý giúp anh. Anh cứ ngồi chờ xem kịch vui đi!
Uông Thuật Đồng lập tức yên lòng, khẽ cười một tiếng, nói:
- Tiểu Phi, lúc trước chú hai quản em nghiêm khắc là vì muốn tốt cho em.
- Em hiểu, lần này ba nói với em, muốn em đi theo học tập anh cả nhiều hơn... Hắc hắc, thế nhưng em chỉ muốn theo học tập anh thôi. Tính tình của anh cả, em thật sự không thể nào học theo được.
Uông Phi cũng mỉm cười.
Uông Thuật Đồng nói:
- Ai nói không được chứ? Anh cả khổ cực như vậy không phải là vì muốn Uông gia ta càng thêm rạng rỡ hơn sao?
Nghe ra ý tứ trong lời nói của Uông Thuật Đồng, hắn luôn khâm phục anh cả của mình. Chính là bởi vì có Uông Thuật Đô ở phía trước, nên Uông lão nhị hắn mới có thể ung dung tự tại như vậy.
- Cái này rất đúng. Em đã nói với anh rồi, Nhị Ca à! Uông gia trong giới chính trị có anh cả là đủ rồi, chúng ta cứ suy nghĩ xem chơi thế nào cho vui là được rồi.
Uông Phi cười nói, sau đó lập tức quay sang Bao Sư Hoa la lên:
- Lão Bao, hãy nghe rõ cho tam gia, hãy bảo cô nàng người Nga kia đứng một bên chờ đợi. Chờ sau khi ta dẹp xong đám phế vật này thì tối hôm nay ta sẽ mang cô ấy đến phòng tổng thống của quán bar.