Lùi lại… Thụy Dương cứ thế lùi lại rồi khụy xuống… Hoàng Quân bước vội cô lên, ôm trọn cô trong tay mình.
- Bác sĩ. Bác sĩ. Gọi bác sĩ đi!
- Đừng!
- Cô im đi! Bác sĩ! Phòng cấp cứu ở đâu?
- Tôi muốn ra ngoài! Cho tôi ra ngoài một lát!
Thụy Dương co tròn trong vòng tay Quân thuề thào trong nước mắt. Anh lặng lẽ nhìn cô một lát vẫn đôi mắt ngấn nước khiến tim anh se lại. Anh bế cô theo lối hành lang dài của bệnh viên trắng toát,những bước chân chắc chắn của niềm đồng cảm không nói thành lời. Tùng nhìn theo họ trong một thoáng rùng mình. Nỗi đau của Tùng cũng chẳng biết tỏ cùng ai. Anh đứng lặng trước cửa phòng bệnh hồi lâu, bàn tay bóp chặt lấy những ngón tay đỏ au…Lối thoát nào cho tất cả những người xung quanh anh? Tùng không trả lời được. Tình yêu có những lí lẽ nhưng lí lẽ của nó sao cứ dẫn hoài về những đau thương thế này!
Trời đêm về sáng lặng thinh! Hà Nội đang ủ mình trong những cơn gió đông se lạnh! Thụy Dương ngồi rũ trên xe Hoàng Quân. Chiếc áo của anh chỉ đủ để cô thấy da thịt mình bớt lạnh nhưng hình gió đã thốc vào tận tim cô. Để lúc này nó tan hoang đến vậy?
- Cô ổn chứ? Muốn về nhà không? Tôi đưa cô về!
- Đừng!
- Vậy đi đâu đó nhé!
- Tùy anh! Tôi thèm được ngủ một lát quá nhưng không sao ngủ được. Lúc này trong tôi mọi thứ kinh khủng quá! Cảm giác này rất lâu rồi tôi không có… Anh không hiểu được đâu. Lái xe đi.
Rất lâu rồi Thụy Dương mới nói nhiều đến vậy đặc biệt với một người lạ. Có lẽ lúc này mọi vỏ bọc đã không còn tồn tại, cô đang thở bằng những nhịp đập thoi thóp, yếu ót nhất của chính con người mình.
- Tôi hiểu đấy!
- Anh hiểu ư?
- Ừ! Cảm giác của cô tôi đã từng trải qua.
- Trải qua? Cùng lắm là thất tình thôi chứ gì? Nếu chỉ là thất tình có lẽ đã không đốn đổ được tôi!
- Không!... Là cảm giác… Chia sẻ người mình yêu với em trai mình.
Thụy Dương nhìn anh rồi đột nhiên cười, nụ cươi hiền lành nhưng chua chát lắm. Quân đưa tay bật nhạc : “ Just give me a reason” vang lên xa xăm, buồn lặng. Lời bài hát như xoáy lên tâm can họ.
Hoàng Quân tư lự rồi quay sang nhìn Dương, cô đã ngủ tự bao giờ. Đôi mắt khép hờ, gương mặt ánh lên sự mệt mỏi. Quân kéo lại chiếc áo khoác cho Dương. Ngoài đường kia, ánh đèn ô tô phả mạnh vào bóng tối, những chùm sáng lấp lánh nơi con đường bê tông trước mặt khiến lòng Quân bình lặng trong phút chốc.
….
- Cô dậy rồi à?
- Đây là đâu?
- Biển.
- Cái gì? Anh chạy xe cả đêm ư?
- Xuống xe đi! Đừng hỏi những cái đã biết rồi!
Dương sà mình xuống biển. Gió mang hơi nồng chạm khẽ vào cổ và gáy cô. Mái tóc ngắn rối tung hào hứng. Lâu lắm rồi Dương mới ra khỏi thành phố, lâu lắm rồi cô mới ở một nơi đầy gió và tiếng sóng như thế này. Dương không cười nhưng cô thấy gió như tràn vào tim cô để những nỗi đau tan đi trong chốc lát. Bình lặng hơn. Sau một giấc ngủ vùi mọi thứ hình như nhẹ nhàng hơn thật nhiều. Thụy Dương đi chậm trên bãi cát, giọng nói của cô như tan vào trong gió:
- Người ta nói biển mùa đông ảm đạm lắm!
- Tôi không thấy vậy! Với tôi biển mùa đông mới dành cho tôi!
- Tôi thì thấy biển mùa đông bình yên hơn. Lúc đó biển mới được sống cho mình.
- Thế mùa hè sống cho ai?
- Cho ai đó! Cho người khác! Không biết!
Dương đứng trước biển, cái mênh mông như choáng ngợp tâm hồn cô. Trong Dương hiện về hình ảnh ba ngày bé vẫn cùng mẹ con cô chơi đùa trên bãi biển. Để dạy Nhã Thư biết bơi ông đã bỏ mặc con bé òa khóc và uống rất nhiều nước. Lúc ấy chỉ có mẹ là ào đến ôm lấy Thư còn ông nhìn Dương vẻ bất lực. Ba từ lâu đã chấp nhận tình yêu thương mà mẹ cô dành cho Nhã Thư dù bà không phải mẹ đẻ. Thật ra lúc ấy tất cả chỉ là một vở kịch không hơn không kém. Tất cả chỉ là sự giả tạo đầy toan tính của mẹ. Chỉ đến khi ba ra đi mãi mãi, tình yêu của mẹ mới chuyển từ ba sang Thư, chỉ khi ấy mẹ mới yêu Thư như chính một phần trái tim mình. Có quan trọng gì đâu. Dù thế nào thì cuối cùng người mà mẹ chọn vẫn không phải cô, chưa từng là cô. Với mẹ Dương là một phần của nỗi đau, của lỗi lầm khiến bà không ngốc đầu lên được ở quá khứ. Chỉ vậy thôi!
- Nghĩ gì vậy?
- Muốn tắm
- Thì tắm! Sao phải sợ.
- Muốn anh tắm cùng!
- Không! Tôi không dở hơi! Nhiệt độ đang dưới 20 độ thưa quý cô.
Dương không đợi Quân đắn đo thêm nữa. Cô kéo anh xuống nước. Nước mặn chát phả vào mặt vào má, vào cổ cô. Dương thấy mình trôi đi trong một dòng nước dịu dàng mơn man cơ thể. Quên. Quên hết đi.
- Cô bị điên à! Bỏ tôi ra.
- Anh bị điên thì có! Tôi không biết bơi!
- Cô đừng có điêu! Hùng hổ như cô mà không biết bơi hả?
- Không biết!
- Kệ cô
Nói rồi, Quân giật mạnh tay Dương ra chạy ào lên bờ. Sự đụng chạm dưới nước với 1 đúa con gái không phải điều được Quân chào đón. Anh rất ghét khi ai đó chạm vào người mình. Hậm hực bỏ lên bờ, không ngoái lại, buông một lời tàn nhẫn:
- Lên bờ đi! Nếu không muốn chết rét!
- Cứu tôi! Cứu tôi với!
- Cô đừng có lừa tôi! Lên bờ đi! Cho chết!
Quân không quay lại cho đến khi tiếng kêu cứu không còn nữa. Anh giât mình vội vàng quay lại. Thụy Dương đã chìm nghỉm từ bao giờ.
- Chết tiệt!
Anh ào xuống nước, khuya mạnh, bế thốc Thụy Dương lên bờ, gương mặt cô tím tái đến dễ sợ:
- Thụy Dương! Thụy Dương! Tỉnh dậy cho tôi
Bốp. Quân tát hơi mạnh tay.
- Ối, xin lỗi! Cô dậy ngay đi! Đừng có chết ở đây! Dậy ngay!
- Thụy Dương! Người của tôi không được chết khi toi chưa cho phép! Dậy ngay!
- …
- Dậy rồi! Đánh đau quá!
Dương vẫn nằm dài trên bãi cát, giọng nói của cô làm Quân giật bắn mình. Anh lườm nhẹ rồi uể oải ngồi xuống sát cô, thấm mệt
- Dậy đi! Tôi đưa cô vào trong tìm chỗ ấm thay quần áo!
- Cho tôi nằm yên 1 lát!
- Chết lạnh ở đây đấy!
- Tim tôi chết rồi!
Hoàng Quân quay lại nhìn Dương , dưới đôi mắt khép hờ kia. Anh biết: Nước mắt đang cố ngăn lại bằng lí trí.