Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Chương 429: Trấn Song Lâm



-Đại ca, trước tiên ngồi một chút, không nên quá xúc động, chú Trần hắn cũng là lo cho Đại Nhi.
Liễu Thất kéo kéo Tiêu Thần, Tiêu Thần thì lắc lắc tay, quay đầu nghiêm sắc mặt nói với Tô Tử Hiên:
-Muốn con gái của dì an toàn, thì làm theo lời ta nói, từ bây giờ bên dì cái gì cũng không được làm, đối phương gọi điện thoại tới dì phải nói là đang gom tiền đồng thời báo cho cháu biết, tận lực kéo dài thời gian.
Dứt lời Tiêu Thần cũng không để ý hai người này, thẳng thắn ra khỏi gian phòng làm việc lớn xa hoa này, chỉ để lại Tô Tử Hiên và Liễu Thất đưa mắt nhìn nhau.
Tiêu Thần đi rồi, Tô Tử Hiên một lúc mới hỏi:
-Tiểu Thất, có thể trông cậy vào Tiêu Thần này được không?
Tô Tử Hiên đây là lần đầu tiên gặp mặt Tiêu Thần, trước đây chỉ là nghe Liễu Thất nói qua, Tiêu Thần là môn thần Hoa Hạ gì đó, hơn nữa đã dùng pháp lực lớn mạnh đem Cảm Ứng Châu mở ra, nhưng dù sao cô cũng chưa thấy qua. Hơn nữa chuyện này có liên quan đến tính mạng con gái bảo bối của mình, không bathe khiến cô không cẩn thận. Như vậy đi đem hết thảy đều giao cho Tiêu Thần cái người xa lạ này, cô thật sự không dám dễ dàng đánh cuộc ván này.

Liễu Thất gật đầu nói:
-Nếu đại ca ta đã nói vậy, thì hắn nhất định sẽ có cách, con thấy chúng ta vẫn là làm theo như hắn nói đi. Đối phương không ngờ đưa ra yêu cầu kêu đại ca ta tự mình đi, chắc là cũng có quen biết nhất định với đại ca con, nhưng nếu bọn họ đã lấy an toàn của Đại Nhi để uy hiếp, cho thấy đối phương cũng kiêng kị đại ca con.
-Nhưng cứ đem chuyện của Đại Nhi giao cho hắn như vậy, không quá thỏa đáng đi?
Tô Tử Hiên vẫn có chút lo ngại, Tiêu Thần vẫn còn quá trẻ tuổi, cậu trai chưa đến hai mươi tuổi, thật sự có thể cứu con gái của mình về sao?
Liễu Thất mặt sắc ngưng trọng, thở dài nói:
-Sự việc đến nước này cũng chỉ có tin tưởng đại ca con, bây giờ có thể cứu được Đại Nhi cũng chỉ có hắn.
Bản lĩnh của Tiêu Thần hắn cũng chỉ là trải nghiệm qua một lần, hơn nữa chưa từng thấy hắn động đao động thương, chỉ là thấy hắn mở ra Cảm Ứng Châu một lần, hơn nữa sau khi mở ra xong, dường như cũng hao tổn không ít chân khí, lúc ấy sắc mặt cũng là một mảnh nhợt nhạt. Rốt cuộc có nên tin tưởng Tiêu Thần hay không, không phải nhằm vào cái danh hiệu đại ca mà mình vừa mới nhận này, mà là nhằm vào một cái danh hiệu cực kỳ nặng ký khác của Tiêu Thần, môn thần Hoa Hạ!
Tô Tử Hiên không biết về danh hiệu này không có nghĩa là Liễu Thất cũng không hiểu rõ, môn thần Hoa Hạ danh hiệu này ở giới Tu Chân của nước Cộng Hoà hiện tại, đều có địa vị không tầm thường, trong tổ long phượng ở nước Cộng Hoà lại càng tiếng tăm vang dội. Một nam nhân như vậy, nhất định có chỗ hơn người của hắn.
-Như vậy đi, dì đi tìm chú Vũ của con thương lượng một chút, đến lúc đó hẵng trả lời cho Tiêu Thần.
Tô Tử Hiên không dám dễ dàng ra quyết định, vẫn là quyết định hỏi một chút ý của ba ruột Vũ Đại Nhi - Vũ Long.
Liễu Thất gật đầu nói:
-Đó là đương nhiên, việc này chắc chắn phải thông qua chú Vũ gật đầu thì mới được.

Ra khỏi tòa nhà thương mại Lĩnh Hải, Tiêu Thần ngồi trên một chiếc taxi, chạy thẳng đến một thành phố phía tây thành phố Lĩnh Hải, thành phố Lĩnh Sơn.
Thành phố Lĩnh Sơn là một thành phố công nghiệp nhẹ cỡ trung, bởi vì gần thành phố Lĩnh Hải, nên ngành công nghiệp nhẹ của nơi này vô cùng phát đạt, hơn nữa thành phố Lĩnh Sơn gần biển, bến tàu ở đây cũng vô cùng phát triển.

Sau khi Tiêu Thần đi taxi đến thành phố Lĩnh Sơn, lại trực tiếp ở trong thành phố mua một chiếc xe máy, vừa hỏi đường, vừa lái xe máy chạy nhanh về hướng trấn Song Lâm.
Trấn Song Lâm, đây là một trấn nhỏ bình thường cách trung tâm thành phố Lĩnh Sơn 60 km, lúc Tiêu Thần đuổi tới trấn Song Lâm, thời gian đã là chạng vạng hơn sáu giờ rồi.
Thời tiết đã tối, trên đường cái chỉ sáng bảy tám cái đèn đường, khu vực trung tâm trấn Song Lâm không lớn, chính là dọc theo một con đường quốc lộ hẹp dài xếp hàng khoảng chừng 2 km. Tiêu Thần xuất ra súc cốt thần công, sau khi đem xương cốt trên mặt co rút lại, người đã biến thành một bộ dáng, má trái xiên qua má phải hơn phân nửa, cực kỳ giống một tiểu tử mồm méo.
Trấn nhỏ này đúng như Tô Tử Hiên đã nói, địa điểm nơi cú điện thoại kia gọi tới, tuy Tiêu Thần biết nơi này không có khả năng cất giấu Vũ Đại Nhi, nhưng hắn vẫn vội lao đến đây.
Chạy xe máy trên trấn đảo qua một vòng, Tiêu Thần phát hiện ven đường cái của trấn nhỏ này căn bản không có trạm điện thoại công cộng nào, trấn Song Lâm mặc dù là một trấn nhỏ bình thường, nhưng cư dân trên trấn phần lớn đều đã dùng di động rồi.
Nếu dựa theo lời Tô Tử Hiên nói, điện thoại mà bọn bắt cóc sử dụng là điện thoại công cộng bên này, vậy giải thích duy nhất, cũng chính là bọn họ dùng là điện thoại công cộng của hệ thống VoIP* trên trấn để gọi.
* VoIP (viết tắt của Voice over Internet Protocol, nghĩa là Truyền giọng nói trên giao thức IP) là công nghệ truyền tiếng nói của con người (thoại) qua mạng thông tin sử dụng bộ giao thứcTCP/IP. Theo công nghệ này, tiếng nói được truyền dẫn qua mạng internet chứ không phải qua hệ thống PSTN truyền thống.
VoIP, thứ này mọi người có lẽ cũng không xa lạ gì, một máy chủ nối với hàng chục máy con, theo số phút mà tính tiền. Bởi vì trong VoIP gọi điện thoại bình thường thu cước phí chuyển vùng đường dài khá thấp, gọi đường dài cũng rẻ hơn một chút, tóm lại vẫn có không ít người thích ở dùng VoIP gọi điện thoại.
Trấn Song Lâm trên trấn tổng cộng cũng chỉ có hai tiệm VoIP, một tiệm dùng mạng (băng thông rộng) CTT, một tiệm dùng mạng viễn thông, Tiêu Thần trước tiên tới tiệm VoIP dùng CTT.
Tiệm VoIP không lớn, chỉ có mười mấy mét vuông, gần vách tường để 5 cái điện thoại, dùng ván mỏng ngăn cách giữa các máy, còn để một cây bút bi màu đen. Khi Tiêu Thần vừa đi vào tiệm VoIP, bên trong không có khách, chỉ có một bà chủ trung niên hơn năm mươi tuổi, bộ dạng béo béo mập mập, làn da đen đen, trong tay cầm một tô sứ tráng men, đối diện một cái TV trắng đen nhỏ chừng 10 inch trước quầy bar cười ha ha.
Tiêu Thần đầu tiên là ở trong buồng điện thoại xem một lát, không hề phát hiện vật gì khả nghi, liền đi hướng về phía bà chủ trung niên béo.
-Bà chủ, ta muốn hỏi thăm một chuyện!
Vặn vẹo cái miệng Tiêu Thần cười nói với bà chủ.
Bà chủ đang cười vui vẻ, Tiêu Thần liếc nhìn tiết mục trên TV trắng đen một cái, tiết mục trên ti vi, hình như là đang chiếu “Nếu em là người tình", đứng ở bên cạnh chủ trì chương trình Mạnh Phi cũng là một người đầu trọc, trông khá giống Mạnh Phi. Chẳng trách bà chủ này cười đến vu như vậy, điều khiến Tiêu Thần có chút rối rắm chính là, nước miếng của bác gái này đều phun vào trong chén cơm của mình rồi, nhưng chính bà không thèm để ý chút nào, cười một lúc, lại tiếp tục nhét đồ ăn.
-AAA!
Bà chủ đột nhiên nghe thấy thanh âm của một người đàn ông, theo bản năng ngẩng đầu, đột nhiên nhìn thấy Tiêu Thần, sợ tới mức cơm còn đang trong miệng đều phun hết ra.

-Ta nói tiểuchú em này, ngươi hù chết người nha!
Hơn nửa ngày, bà chủ mới kỳ dị nói một câu, chộp lấy một chai nước trên quầy bar ực mạnh mấy ngụm.
Tiêu Thần cười ha hả, hắn cũng biết bộ dạng sau khi biến đổi gương mặt này của mình rất dọa người, hắn cười nói:
-Bà chủ àh, ta muốn hỏi thăm một việc, mong giúp đỡ nhiều nha!
Dứt lời Tiêu Thần đưa qua một tờ tiền, bà chủ vừa thấy có tiền thu, không nói hai lời đem tiền nhét vào trong túi của mình, vội đứng dậy từ trong quầy bar đi ra, đưa cho Tiêu Thần cái ghế.
Cười hì hì nói:
-Chú em àh, cậu có chuyện gì cứ việc hỏi! N xem như tìm đúng người rồi! Chuyện trên trấn Song Lâm này, không có chuyện gì mà ta không rõ!
Nói giỡn, hỏi một câu liền có một trăm đồng tiền boa, đây chính là bánh có nhân từ trên trời rơi xuống nha. Bình thường gọi điện thoại một phút giá dao động từ một tới ba hào, nếu muốn kiếm được một trăm đồng này, ít nhất cũng phải mất một hai ngày.
-Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là muốn hỏi bà sáng hôm nay có thấy người nào hành vi quái dị đến nơi này của bà gọi điện thoại hay không.
Tiêu Thần hỏi.
Bà chủ nheo mắt lại, nghĩ nghĩ rồi nói:
-Người có hành vi quái dị, cái này, để ta nghĩ coi, hôm nay tới tiệm của ta gọi điện thoại e rằng cũng có tới mười mấy người, có hai phụ nữ lớn tuổi, hai cô bé, còn có hai ông chú trung niên là khách quen của ta, lão Tạ, lão Lưu, còn có... Đúng rồi, còn có một cậu trai trẻ tuổi, chắc hẳn không phải là người địa phương.