Ở salon ô tô hơn một thời gian khá lâu, cuối cùng Hồ Tú và Tiêu Thần cũng chọn được một chiếc xe nữ hiệu Crosspolo, chỉ tốn mười hai vạn. Tiêu Thần lái xe tuyệt đối là cao thủ, tuyển thủ đua xe chuyên nghiệp chỉ sợ cũng không hơn được. Sau khi quẹt thẻ thanh toán mười hai vạn, Tiêu Thần chở Hồ Tú hướng thẳng đến khu Cao Bằng. Đến đoạn ngoại thành ít người qua lại, hắn liền để cho Hồ Tú tự mình lái xe, lấy lại cảm giác làm tài xế trước kia. - Pháo ca, chị sợ. Hồ Tú mặc dù đã có bằng lái xe, nhưng nàng đã không lái xe từ nhiêu năm về trước, một lần nữa ngồi ở ghế lái nên không khỏi có chút hồi hộp. - Không có việc gì đâu, đoạn đường này cũng không có xe qua lại nhiều, huống chi còn có em, chị cứ yên tâm lái đi, cẩn thận một chút là được, cố gắng lái cho quen tay là tốt rồi. Tiêu Thần vừa vươn tay sờ đùi Hồ Tú, vừa cười an ủi. Lúc này Hồ Tú cũng không để ý Tiêu Thần ăn đậu hũ của nàng. Nàng khẩn trương thở ra một hơi thật sâu, trong đầu cố gắng nhớ lại những gì mình được học trước đây. Kéo cần số, nhấn ga, đẩy cần số lên, nhả ly hợp, đi!
Xe từ từ khởi động. Hồ Tú nhiều năm trước cũng đã từng học lái xe, nên bây giờ làm quen lại cũng không có gì khó khăn lắm. Đoạn đường này cũng không có nhiều xe cộ qua lại, hơn nữa bây giờ chưa đến giờ cao điểm, nên gần nửa giờ sau, Hồ Tú cũng cố gắng lái xe một cách thuần thục, đi bon bon trên đường. - Pháo ca, cảm ơn anh. Hồ Tú hưng phấn hố lên. - Sao lại nói thế? Chị Tú là bảo bối của em, không cần phải nói cám ơn làm gì. Thấy Hồ Tú vui vẻ, Tiêu Thần càng vui vẻ hơn. Hồ Tú chợt dừng xe bên đường, ôm chầm lấy Tiêu Thần hôm mãnh liệt lên mặt hắn. - Chị Tú, em..... Tiêu Thần luống cuống nhất thời không biết ứng phó ra sao. - Không cần nhiều chuyện, chị Tú muốn cậu.. Hồ Tú buông Tiêu Thần ra, tháo dây an toàn xuống rồi chồm lên người Tiêu Thần. - Em cũng muốn chị. Tiêu Thần hết sức hưng phấn, ôm chặt lấy Hồ Tú vào lòng mình, đôi tay thò vào trong quần nhỏ của nàng, xoa nắn cặp mông co giãn. - Ư ư!
Hồ Tú thỏa mãn rên lên một tiếng, hai tay ôm chặt lấy cổ Tiêu Thần. ... Hai người trong một chiếc xe nhỏ đậu ven đường, đại chiến ba trăm hiệp. Nếu không phải lo muộn giờ đi đón Hinh Nhi thì hai người thật sự còn muốn tiếp tục chiến đấu đến tối... Tiêu Thần lúc này mới để ý đến khối Thiên Dương ngọc trên cổ mình. Mỗi khi cùng đại chiến cùng Hồ Tú mà sắp “ ra “ thì Thiên Dương Ngọc lại tỏa ra một luồng khí thanh lương, đem “ thằng nhỏ “ đang bừng bừng tà hỏa đè nén xuống, một thời gian ngắn sau Tiêu Thần lại có thể khôi phục lại sức chiến đấu, đúng là một bảo bối siêu cấp. Hồ Tú đã không còn một chút khí lực nào nữa, đành phải để Tiêu Thần lái xe. Tiêu Thần nhìn Hồ Tú mệt mỏi nằm co ro một bên ghế lái, cảm thấy có lỗi với nàng. - Chị Tú, chị không sao chứ? Tiêu Thần vỗ vỗ mặt Hồ Tú, nàng ta đã nhắm mắt ngủ thiếp đi tự lúc nào. - Ách! Quên đi! Mình tự đi đón Hinh Nhi vậy. Nhìn Hồ Tú ngủ, Tiêu Thần áy náy vuốt ve khuôn mặt nàng, giúp nàng sửa sang lại quần áo, đi giày cao gót cho nàng rồi lái xe đi đón Hinh Nhi. Lái xe đến trước cổng trường Hinh Nhi học, lướt qua một đám học sinh, hướng thẳng đến cổng lớn. Hôm nay thời tiết Lĩnh Hải hơi nóng, Tiêu Thần đậu xe ven đường, mở điều hòa, ngồi nhìn chăm chăm cổng trường học. Cũng như Tiêu Thần, có rất nhiều phụ huynh đứng trước cổng trường, chờ con mình đi ra. Trường Hinh Nhi học mở cùng với trường tiểu học, học sinh tiểu học chiếm một số lượng lớn trong đó. Phụ huynh tới đón con rất đông, bãi đất trống trước cổng trường bị những người này chiếm hết. Tiêu Thần cố gắng chen chúc trong đám người, cuối cùng cũng chiếm được một vị trí khá đẹp trước cổng. Lúc này cổng trường cũng mở, học sinh trong trường ùa ra như ong vỡ tổ. Đợi khoảng hai mươi phút, Tiêu Thần vẫn chưa thấy Hinh Nhi đâu, ngay cả cô nàng béo tiểu Hà kia cũng chẳng thấy đâu. Lúc này học sinh đã đi ra gần hết, chỉ còn lác đác vài đứa trẻ con còn mè nheo đi tới.
Lại mười phút nữa trôi qua, đã không còn ai đi ra nữa, phụ huynh đón con trước cổng trường cũng dần dần giải tán hết, chỉ còn mỗi Tiêu Thần ở bên ngoài sốt ruột như kiến bò trong chảo. Hắn liền tiến lên hỏi thăm mấy người bảo vệ trị an cổng trường. - Anh khỏe chứ? Tôi là phụ huynh của em Lâm Hinh Nhân lớp năm. Cháu nhà tôi sao đến giờ vẫn chưa thấy đi ra, không biết anh có thể giúp tôi đi đến lớp học tìm cháu nó không. Tiêu Thần chọn một người bảo vệ trung niên có vẻ hiền lành hỏi thăm, nhờ giúp đỡ. - Học sinh vẫn chưa đi ra sao? Người bảo vệ có vẻ nghi hoặc, bình thường thì dù có ở lại lớp làm vệ sinh trực nhật thì lúc này vẫn phải đi ra rồi chứ. - Uh! Tôi đợi đã bốn mươi phút rồi mà cháu vẫn chưa ra. Tiêu Thần khẩn trương nói, trong lòng thầm nhủ cầu mong cho Hinh Nhi đừng xảy ra chuyện gì. - Được, để tôi đưa cậu vào trong tìm. Người bảo vệ cũng có chút lo lắng, Tiêu Thần vội vàng nói cảm ơn, đi theo người bảo vệ vào trong trường học.