Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Chương 121: Bọn cướp ngõ hẻm.


- Pằng!
Sát thủ phản ứng rất linh hoạt, nhưng chính sự linh hoạt này đã hại gã. Gã nhanh tay bắn một phát súng phá nát hòn đá trên không trung! Cũng đúng lúc này, Tiêu Thần ngay lập tức từ phía sau cột đèn lao ra, phi ba mũi ngân châm về phía tên sát thủ.
Tên sát thủ phản ứng rất nhanh. Biết lúc này dùng súng cũng vô dụng, gã vội vàng bật người lùi lại, tránh được hai mũi châm ở phía trên và ở giữa, nhưng vẫn bị một châm phía dưới găm trúng chân.
Thấy đối thủ đã trúng châm, Tiêu Thần cũng không có ý định truy kích, súng trong tay gã đâu phải chỉ để trang trí. Tiêu Thần trong thời gian tên sát thủ tránh châm đã lao vọt về phía sau hai trăm thước, nấp phía sau cột đèn kế tiếp.
Lúc này thuốc mê trong châm còn chưa hoàn toàn phát tác, tên sát thủ chỉ cảm thấy một chút đau nhức ở chân phải. Ý chí của gã cũng không tồi, vừa nhổ ngân châm, vừa cầm súng đuổi theo Tiêu Thần.
- Để xem ngươi có thể cầm cự được bao lâu!
Tiêu Thần cười khà khà. Lại dụng cước, đá thêm vài hòn đá dưới chân về phía tên sát thủ. Chỉ là tên sát thủ vừa mới chịu thiệt thòi, không còn ngu ngốc như lúc trước, gã giữ súng trước ngực quan sát thật cẩn thận, nếu không lần này có thể một phi châm sẽ trực tiếp cắm thẳng vào đầu gã.
Hai người cứ thế giằng co chừng hai phút đồng hồ. Hai chiếc xe bị phá nát nằm ven đường đã bốc khói mù mịt , có lẽ không lâu nữa cảnh sát giao thông sẽ bắt đầu đến đây.
- Tên kia có lẽ không đợi được nữa rồi.

Tiêu Thần cẩn thận đứng đợi hai phút, sau đó dùng chân đá mấy hòn đá dưới chân ra. Thấy tên sát thủ không có phản ứng gì, Tiêu Thần liền rút ngân châm ra kẹp trên tay, sau đó cong người nhảy ra giống như cá chép vượt Long môn. Lăn một vòng trên bãi cỏ rồi chạy thật nhanh theo đường chữ S về phía sau một cây cột đèn khác.
- Đinh đinh!
Chạy đến cây cột đèn rồi, Tiêu Thần ném hai châm về phía cột đèn nơi tên sát thủ nấp lúc trước để dò xét, kết quả là không có bất cứ phản ứng gì.
- Mẹ kiếp! Để hắn chạy mất rồi!
Tiêu Thần đứng sau cột đèn ven đường, chỉ thấy một chiếc áo sơ mi bị găm vào cột đèn còn tên sát thủ đã không thấy bóng dáng đâu nữa rồi.
...
Bởi vì xe máy đâm vào chiếc Santana, giờ đã bị phá hủy. Tiêu Thần không thể làm gì khác hơn là đứng ven đường vẫy một chiếc xe tải xin đi nhờ về Lĩnh Hải, sau đó đi taxi đến chỗ Hồ Tú.
Số nhà hai trăm hai mươi khu Cao Bằng- Lĩnh Hải, Tiêu Thần cầm tờ giấy trong tay tìm địa chỉ. Đây không phải là một khu phố mà là một xóm của dân nghèo, nhà cửa lụp xụp tồi tàn, con đường nhỏ đầy bùi đất, điều kiện vệ sinh không được tốt lắm. Hơn nữa nơi này vô cùng ồn ào, vừa xuống xe Tiêu Thần đã nghe thấy những tiếng “ rẹt rẹt rẹt “ , âm thanh của máy cơ khí kim loại cắt lên những tấm gỗ.
- Bà ơi! Cho cháu hỏi!
Tiêu Thần đứng trước một bà lão khoảng hơn bảy mươi tuổi, lễ phép hỏi thăm xem nhà số hai trăm hai mươi ở đâu.
- À! Ta có thể giúp gì cho cháu nào?
Bà lão này nhìn có vẻ vẫn khỏe mạnh minh mẫn, lúc mở miệng liền thấy hàm răng đã rụng hết nhưng thái độ dường như rất quan tâm.
- Bà ơi! Bà có biết nhà số hai trăm hai mươi ở đâu không ạ?
Tiêu Thần cười hỏi, thầm nghĩ bà lão này có vẻ rất nhiệt tình.
- À! Ta biết!
Bà lão cười rất vui vẻ. Tiêu Thần vừa nghe liền thấy rất cao hứng. Không nghĩ tới vừa mới hỏi đã tìm đúng người rồi. Hắn nghĩ bà lão chuẩn bị nói cho mình địa điểm mình cần, không ngờ bà lão lại giơ hai ngón tay lên.
- Hỏi đường, hai tệ.

Bà lão nói chuyện rất nhanh gọn, hai ngón tay gầy như hai cái que xương huơ huơ trước mặt Tiêu Thần.
- Ực! Có thể giảm giá cho cháu được không?
Tiêu Thần nhìn vẻ mặt lương thiện của bà lão một chút, không nghĩ tới người ta chuyên môn kiếm cơm bằng cách này.
- No!
Bà lão thuộc kiểu người già có tố chất, chỉ trả lời Tiêu Thần độc một từ tiếng Anh.
- Thôi quên đi! Coi như cháu xui xẻo, tặng bà chút tiền sống qua ngày vậy.
Tiêu Thần cũng không muốn dây dưa cùng bà lão này, hắn móc ví ra năm tệ, nhét vào tay bà lão, nói.
- Không cần thối lại đâu, bà nhanh dẫn cháu đến nhà số hai trăm hai mươi đi.
- Được rồi!
Thấy tiền boa nhiêu hơn hẳn ba tệ, bà già càng nhiệt tình mười phần, nhấc cái thân già khọm giống như cương thi dẫn Tiêu Thần đi.
Mười phút sau, bà lão dẫn Tiêu Thần dẫn Tiêu Thần đứng tới một ngõ nhỏ, chỉ vào bên trong rồi nói:
- Nhà thứ tám nhé, cháu tự đi vào đi, ta sẽ không vào đâu.
Ánh mắt bà lão chợt lóe lên một tia tàn khốc nhưng khóe miệng vẫn mang một nụ cười hiền lành phúc hậu.
- Oh! Cám ơn bà ạ!
Tiêu Thần cười, rồi quay người cất bước đi vào ngõ nhỏ. Chỉ là bà lão này cũng không biết ngay lúc đó hàn ý chợt lóe lên trong mắt Tiêu Thần.
- Căn hộ thứ tám!
Tiêu Thần đi trong vào ngõ nhỏ, ngõ nhỏ này hai đầu thông nhau, chạy dọc theo chiều Nam Bắc. Hai bên ngõ nhỏ có vài căn hộ nhỏ, Tiêu Thần vừa đi vừa đếm nhưng mà trong ngõ này tổng cộng cũng không đến tám nhà.

- Lên.
Tiêu Thần đang định rời đi thì từ hai đầu ngõ có bốn năm tên thanh niên tiến vào, trong tay lăm lăm gậy sắt.
- Ực! Không ngờ vừa đến đã gặp kẻ cướp, bà già thế mà còn câu kết với bọn cướp!
Tiêu Thần thở dài một hơi, làm hắn buồn bực chính là bà lão kia nhìn mặt có vẻ lương thiện, phúc hậu vậy là lại là một kẻ chuyên đi lừa người.
Tiêu Thần cũng không chạy, trực tiếp đứng lại chờ hai đám người kia tiến đến bao vây mình.
- Ê nhóc! Từ nơi nào đến?
Hai nhóm người một trước một sau vây Tiêu Thần lại. Cầm đầu là một tên nhóc con tóc vàng, miệng ngậm điếu thuốc rẻ tiền loại hai tệ một bao, chân đi đôi tông cũ, đầu tóc nhuộm vàng bù xù một đống, vừa nhìn đã biết là kẻ chẳng ra gì.
- Ta ngất, tên nhóc này sao lại giống cô bé đầu tóc bù xù hôm qua ở bệnh viện thế nhỉ?
Tiêu Thần nghẹn lời nhìn thằng nhóc tóc vàng trước mặt. Còn chưa nói tới chuyện hai đứa nhóc nhìn rất giống nhau, chỉ cần nghĩ lại lời nói “ tôi ngủ với anh, tôi làm cùng anh “ hôm qua của cô nhóc kia đã khiến Tiêu Thần sợ tới lạnh người.
- Nhìn cái gì? Bố mày đang hỏi đấy!
Tên nhóc tóc vàng nhìn Tiêu Thần, huơ huơ cây gậy sắt trong tay quát:
- Thằng nhóc này nhìn qua không phải loại tốt lành gì rồi! Không phải lưu manh thì cũng là cặn bã! Đến khu Cao Bằng này chắc lại định gây họa cho con gái nhà lành đây.