Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Chương 105: Bình phục thần kỳ.


Tiêu Thần cũng đã từng xem loại phim "nam nữ chiến đấu" , trong đó hắn thích nhất là thể loại phim diễn viên nữ đóng vai y tá. Thế nên lúc bắt đầu có ý thức trở lại, chuẩn bị mở mắt ra, hắn hy vọng có thể nhìn thấy trước mắt là một cô nữ y tá xinh đẹp.
- Chuyện gì đang xảy ra thế này!
Mới mở mắt ra, Tiêu Thần buồn bực. Bởi vì hắn nhận ra mình đang đang nằm úp mặt xuống giường, mông chổng lên trời. Đừng nói tới chuyện nhìn thấy y tá xinh đẹp thuần khiết hay phóng đãng nóng bỏng, trong mắt hắn bây giờ chỉ có mỗi một màu trắng tinh của chiếc gối trên giường.
- Tiêu Thần, anh tỉnh rồi!
Nghe thấy tiếng Tiêu Thần kêu lên, Cao Thi Nhu đang trông nom ở bên kích động, vội bật người chạy đến nắm lấy tay Tiêu Thần.
- Thi Nhu?
Tiêu Thần nhìn thấy Cao Thi Nhu đang đứng bên giường bệnh, lại nhìn thấy hai vành mắt nàng nửa hồng nửa đen. Hồng là bởi vì nàng khóc nhiều quá, đen là do suốt từ xế chiều hôm qua đến bây giờ nàng vẫn chưa chợp mắt tí nào, có lẽ cô thức cũng đã gần mười mấy tiếng rồi.
- Anh đừng xoay người, lại đụng vào vết thương. Vết thương giờ mới liền lại, anh không được lộn xộn.
Thấy Tiêu Thần giãy dụa muốn đổi tư thế, Cao Thi Nhu vội vàng đè hắn xuống.
- Bây giờ là lúc nào rồi?

Tiêu Thần hỏi.
Nếu như vừa mới bị thương, nhất là vừa mới kết sẹo thì bao giờ cũng thấy rất khó chịu, va chạm một chút cũng có cảm giác. Tiêu Thần bị ngã như vậy nhưng không thấy đau nhức gì ở mông, hơn nữa cũng không cảm giác được có gì vướng víu trên lưng.
Cao Thi Nhu lấy điện thoại ra nhìn giờ.
- Mười một giờ đêm rồi.
- Thi Nhu, đỡ anh ngồi lên, anh cảm thấy mình không có việc gì đâu.
Tiêu Thần thấy đầu nặng trịch, chỉ muốn ngồi lên. Hơn nữa, cứ nằm sấp vậy mà ngủ thì thật sự không thoải mái gì, về lâu dài còn gây bức bối, không tốt cho tiểu đệ cùng trứng của mình.
- Sao có thể không có việc gì được? Lúc băng bó em cũng được thấy, lưng anh lúc ấy bị thương quá nặng. Nhìn lưng anh thấy một đống máu thịt làm e sợ muốn chết.
Nhớ đến lúc vừa mới đưa Tiêu Thần vào viện, Cao Thi Nhu nghĩ lại mà vẫn còn thấy sợ. Tiêu Thần lúc ấy đùi nở hoa, da máu thịt lẫn lộn thành cả một đống làm Cao Thi Nhu chút nữa hôn mê bất tỉnh, may mà có Hà Phương Nhã ở bên hết lời an ủi, tâm lý nàng mới ổn định trở lại.
- Không thể nào, sao có thể bi thảm như vậy chứ?
Tiêu Thần có chút nghi hoặc. Hắn rõ ràng cảm thấy người mình nhẵn bóng, đùi cũng không có bị thương gì. Tuy nhiên hắn cũng không muốn làm Cao Thi Nhu lo lắng nên hắn nói:
- Bảo bối ngoan, đi lấy cho ông xã cốc nước nào, anh khát quá.
- Ai nha, anh kêu loạn cái gì thế hả?
Nghe thấy Tiêu Thần gọi mình thân mật, Cao Thi Nhu có chút xấu hổ, quay đầu nhìn lại thấy mẹ Hà Phương Nhã đang gục bên bàn ngủ say, chắc là không nghe thấy, nàng lúc này mới yên lòng.
- Đã cùng lão phu kết nghĩa vợ chồng rồi thì còn thẹn thùng gì nữa!
Tiêu Thần vừa nói vừa cười gian. Hắn bây giờ đang nằm úp mặt xuống giường nên hiển nhiên không nhìn thấy Hà Phương Nhã, mở miệng trêu chọc Cao Thi Nhu không kiêng nể gì hết.
- Ai kết nghĩa vợ chồng với anh!
Cao Thi Nhu trừng mắt nhìn Tiêu Thần.
- Anh đừng lộn xộn nữa, e đi lấy nước cho anh.

- Uh, nghe lời bà xã vậy!
Tiêu Thần ngoan ngoãn gật đầu nói. Cao Thi Nhu cũng không có biện pháp gì đối với Tiêu Thần. Lại nói mẹ Hà Phương Nhã đã ngủ thiếp đi rồi, có nói gì cũng không nghe được, để Tiêu Thần chiếm chút tiện nghi miệng cũng không sao, ai bảo hắn đang bị thương kia chứ!
Đợi Cao Thi Nhu quay đi rồi, Tiêu Thần mới kiểm tra lại vết thương trên người. Sao thế này? Nhẹ nhàng sờ tới sờ lui, kỳ quái là hắn không thấy vết thương nào, da thịt trơn nhẵn, thậm chí so với lúc chưa bị thương thì còn có da thịt còn mịn hơn nhiều lắm. Sờ vào giống như da trẻ con, cảm xúc rất tuyệt vời làm Tiêu Thần có chút lưu luyến không nỡ bỏ tay ra.
Tiêu Thần nằm tại phòng cao cấp nhất bệnh viện. Trong phòng có đầy đủ tiện nghi như nước uống, phòng vệ sinh, phòng tắm.... Cao Thi Nhu vừa mới đem nước tới, chỉ thấy Tiêu Thần đang luồn tay vào trong áo, sờ tới sờ lui chỗ vết thương, không biết để làm gì.
- Tiêu Thần, anh đang làm gì thế?
Cao Thi Nhu vội vàng vọt đến, bắt lấy bàn tay Tiêu Thần đang lộn xộn.
- Vết thương còn chưa lành, anh không thể động chạm lung tung được.
Cao Thi Nhu có chút tức giận. Người này sao có thể không một chút để tâm đến thương tích của mình như vậy chứ? Nếu lại làm rách vết thương khiến cho xuất huyết thì mình không bị hù chết mới là lạ.
- Không phải, anh căn bản không có việc gì mà.
Tiêu Thần cũng không biết giải thích thế nào, hướng Cao Thi Nhu nói:
- Vợ hiền, giúp anh xốc quần xem thử vết thương một chút, anh vừa mới lấy tay sờ thử một chút, đừng nói là có sẹo mà ngay cả một vết thương nhỏ cũng không có. Da đùi sạch sẽ trơn nhẵn, không hề có dấu vết nào cả.
- Anh không biết xấu hổ à? Gọi người nhà đến mà xem chỗ ấy!
Cao Thi Nhu lẩm bẩm đáp lại vài câu.
Người này thật là....tới lúc này còn muốn trêu đùa người khác, chắn lại muốn chiếm tiện nghi của ta đây mà.
- Ta ngất!
Tiêu Thần hết chỗ nói lại, hắn trực tiếp xoay người thật mạnh, hạ lưng thật nhanh xuống giường.
- Ầm.
Giường bệnh đàn hồi rung lên dữ dội, Tiêu Thần cố ý làm lớn gây ra tiếng động không nhỏ, khiến cho Hà Phương Nhã đang ngủ ở bên cạnh kinh hãi tỉnh dậy.
- Trời ơi! Anh không muốn sống nữa sao?

Cao Thi Nhu thấy Tiêu Thần đột nhiên ngồi dậy, cả người vội nhào tới, muốn bắt Tiêu Thần nằm lại theo tư thế cũ.
Tiêu Thần bị ngã, đùi và lưng bị thương trên diện rộng như vậy, nếu trực tiếp nằm ngửa lên chẳng phải sẽ đau tới chết sao.
- Làm sao vậy?
Hà Phương Nhã mới mở mắt ra thì thấy cả người Cao Thi Nhu nhào vào lòng Tiêu Thần, hai người đang ngồi cùng một chỗ ôm ấp nhau.
- Mẹ, mẹ mau tới đây, Tiêu Thần hắn muốn ngồi dậy.
Cao Thi Nhu thật sự muốn khóc. Người này sao có thể không biết nghe lời như vậy?
- Thi Nhu! Anh thật sự không có việc gì. Em xem anh không phải đang rất tốt đó sao, phía dưới cũng không thấy một chút đau nhức gì.
Tiêu Thần giơ hai tay lên, ôm lấy Cao Thi Nhu an ủi nói. Hắn bây giờ cũng không thấy một điểm đau đớn gì, ngồi trên giường bệnh mang lại trong lòng cảm thấy rất bình yên.
- Thật sự không thấy đau sao?
Thấy Tiêu Thần ngồi trên giường bệnh cười hì hì, hai tròng mắt còn háo sắc nhìn chằm chằm vào bộ ngực sữa của mình, Cao Thi Nhu bắt đầu thấy cảm thấy có chút kỳ quái.
- Anh thật sự không thấy đau mà, nếu em không tin em có thể xem đằng sau anh một chút. Anh vừa mới sờ thử, thật sự không có một chút dấu vết nào, da thịt lại còn trơn nhẵn hơn rất nhiều.
Chính Tiêu Thần cũng có chút khó tin. Chính mình bị ném văng xuống đường, còn có thêm trọng lượng của Hồ Tư Doanh trên người nữa, hai người ngã xuống còn bị trượt đi vài thước vậy mà không bị thương gì thì đúng là gặp quỷ rồi. Nhưng sự thật là mình không có cảm giác khó chịu gì trong người, ngược lại thấy tinh thần còn rất thoải mái.
- Tiêu Thần, ngươi đã khỏe thật rồi sao?
Bà mẹ vợ Hà Phương Nhã thấy Tiêu Thần ngồi dậy cũng đi tới bên giường. Nhìn Tiêu Thần tay chân loạn động, phía dưới cũng không có dấu hiệu bị thương gì cả. Chẳng lẽ thật sự có thể bình phục chỉ sau một đêm thật sao?