Cưng Chiều Cả Đời

Chương 12: Vẫn là có chút thịt đẹp hơn

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sự cố ảnh chụp liên tục bị phát tán, giải trí truyền thông bịa đặt rất nhiều tin tức bát quái giả tạo.

Bởi vì nghi ngờ nữ chính trong ảnh chụp cao nhất là Lục Đan Ny, những ngày này, số người tìm Lục Đan Ny đóng phim, quay quảng cáo còn nhiều hơn nửa năm trước cộng lại. Đường Tử Thiến trở về bên cạnh cô ta, nhìn trong mắt xem trong lòng lại rất khó chịu.

Mấy hôm nay, phóng viên ngồi canh ở phim trường và khách sạn rất nhiều, mọi người đều rất bối rối.

Cố Hoành không xem tin tức bát quái, nhưng mà tin tức về anh, mỗi khi Đinh Văn gọi điện thoại đều phải nói với anh một hồi.

"Bây giờ truyền thông càng ngày càng quá đáng, tin tức đăng tải chủ yếu đều xác định người cậu bế chính là Lục Đan Ny. Tôi đã cố gắng đi áp chế, nhưng vì lợi ích trước mắt, người ta cũng không cho tôi mặt mũi." Đinh Văn hừ lạnh nói.

Cố Hoành: "Tôi không thích bị trói buộc, làm sáng tỏ đi."

Đinh Văn: "Làm sáng tỏ thế nào?"

******

Tối hôm đó, trên tivi, trên mạng đều đang phát video phóng viên phỏng vấn Đinh Văn.

Từ video xem ra, là lúc Đinh Văn tan sở bị phóng viên tóm được phỏng vấn.

"Đinh tiểu thư, xin hỏi tấm ảnh của Cố Hoành bị lan truyền trên mạng, người phụ nữ anh ấy bế là ai?"

"Có phải là diễn viên đoàn phim không?"

"Không phải." Đinh Văn dừng bước, nhận lấy micro của phóng viên, nhìn về phía ống kính mỉm cười, ung dung nói: "Người Cố Hoành bế chính là trợ lý của cậu ấy mà thôi. Mấy hôm trước, mỗi ngày cậu ấy đã thức dậy đi quay phim từ sáng sớm, rồi đến hơn 12 giờ đêm mới kết thúc công việc. Mỗi ngày trợ lý cũng làm việc và nghỉ ngơi giống như cậu ấy, mỗi ngày đều rất vất vả, đêm hôm đó cô ấy chịu không nổi mới ngủ quên ở phim trường. Cố Hoành thấy cô ấy ngủ say quá nên đã bế cô ấy lên xe mà thôi. Lúc đó còn có rất nhiều nhân viên công tác của đoàn phim ở bên cạnh, người chụp ảnh cố ý chỉ chụp hai người bọn họ, cố ý làm cho thật mờ ám. Chúng tôi cảm thấy chuyện này không đến nổi phải nhắc tới, nhưng lại không ngờ bây giờ càng ồn ào càng xa. Cố Hoành ở đoàn phim rất cố gắng đóng phim, hy vọng mọi người đừng đoán mò nữa. Còn nữa, trước mắt Cố Hoành đang độc thân nha. Cảm ơn mọi người."

Chị ta nói những lời này cũng không bị phóng viên cắt ngang, lúc nói đến Cố Hoành đang độc thân, còn nhìn về phía ống kính nhướng mày. Các cô gái nhỏ ở trước màn hình giống như đều tiếp nhận được một tin tức... Mị còn cơ hội.

Trọng điểm của video này, cuối cùng trở thành Cố Hoành đang độc thân. Đến mức những suy đoán giữa Lục Đan Ny và Cố Hoành ở trên mạng cũng theo đó biến mất.

Đương nhiên, vẫn có một số người không tin, cũng có một vài truyền thông tiếp tục thêu dệt câu chuyện, nhưng chung quy đều bị fans của Cố Hoành phản bác, tin tức không tốt cũng không thể nổi lên sóng lớn.

Ngoài ra, về nữ chính trong ảnh chụp là Đường Tử Thiến, lúc sự thật được phơi bày ra, các fan nữ Cố Hoành phấn khích hơn, đối với Đường Tử Thiến vô cùng hâm mộ. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Cũng may, lúc trước từng nhìn thấy ảnh chụp của cô, nên rất có ấn tượng tốt với cô, hơn nữa xác định Cố Hoành đang độc thân, vì vậy không có nhiều lời nói khó nghe phê bình cô.

Sự kiện lắng xuống, chuyện này đối với rất nhiều người mà nói là chuyện tốt, nhưng đối với Lục Đan Ny thì ngược lại.

"Bang!"

Trong phòng khách sạn, Lục Đan Ny nặng nề quăng di động lên bàn trà.

Cô ta vì kích động mà ngực phập phồng, Phương Lan và Đường Tử Thiến ngồi bên cạnh thần kinh căng thẳng.

"Các cô nói xem, vì sao bọn họ tự mình muốn tới tìm tôi, bây giờ lại nói không cần tôi quay chụp (Quảng cáo)? Tôi dễ bị xem thường như vậy? Không có cái thân phận "Bạn gái tin đồn" của Cố Hoành thì cái gì tôi cũng không phải? Tôi có chỗ nào không tốt? Tôi không xuất thân chính quy, thì coi như kỹ thuật diễn xuất của tôi không tốt, nhưng cũng không phải tệ nhất, diện mạo vóc dáng của tôi cũng không có vấn đề gì, vì sao nhiều người không bằng tôi lại nổi tiếng hơn tôi vậy!" Lục Đan Ny nói nói, hốc mắt đỏ lên.

Phương Lan di chuyển đến bên cạnh cô ta, vỗ vỗ lưng cô ta: "Đừng tức giận, là bọn họ có mắt như mù, cô sẽ càng ngày càng hot."

"Mỗi lần như vậy cô đều nói những lời này." Lục Đan Ny tức giận nói.

Cô ta vẫn rất khó dỗ, mấy năm trôi qua, Phương Lan cũng sắp nghèo từ rồi: "Bây giờ không phải cô đang quay phim của Ngô đạo sao? Cô biết mà, rất nhiều người cố chen lấn cũng không chiếm được cơ hội này. Bây giờ đang trong giai đoạn quay phim, tỉ suất lộ diện không cao, đợi khi phim truyền hình phát sóng, cô xem nhé, cô nhất định hot. Nhiều tiểu hoa xuất hiện cũng từ việc quay phim cổ trang, điều kiện của cô tốt như vậy, còn sợ không nổi tiếng sao?"

"Nhân vật tôi diễn lại không được ưa thích." Nói là nói như thế, nhưng giọng điệu của Lục Đan Ny đã hòa hoãn rất nhiều.

Phương Lan cho Đường Tử Thiến một ánh mắt, Đường Tử Thiến liền vội vàng nói: "Nhân vật chị diễn mới xuất sắc! Từ nhỏ cơm áo không lo, được cưng chiều hết mực, càng về sau lại bởi vì yêu một người mà chịu nhiều đau khổ, đến chết cũng không thay đổi. Tính cách rất rõ ràng, người xem sẽ ấn tượng sâu sắc."

Lục Đan Ny: "Thật?"

Đường Tử Thiến nặng nề gật đầu. Nhân vật này, là nhân vật hay nhất từ lúc Lục Đan Ny ra mắt cho tới nay, chỉ là cô ta còn chưa đủ cố gắng, hơn nữa vì cái lợi trước mắt quá.

Bây giờ, chuyện về ảnh chụp cơ bản đã được giải quyết, tảng đá lớn trong lòng Đường Tử Thiến được gỡ bỏ, cả người nhẹ nhõm rất nhiều. Đối mặt với Lục Đan Ny cũng không khó xử như thế.

Lục Đan Ny nghe được lời nói dễ nghe, cảm xúc bình tĩnh trở lại, sau đó hết sức đau lòng cầm di động của cô ta lên. Nhìn thấy vỏ di động rớt một viên đá, chán nản nói: "Rớt một viên rồi làm sao bây giờ? Cái này mới mua không bao lâu."

Đường Tử Thiến nhìn một cái, xung phong nhận việc: "Dán lại là được."

"Cô biết dán?"

"Tôi biết." Đường Tử Thiến cười.

Lục Đan Ny liếc nhìn cô một cái. "Sao cái gì cô cũng biết."

Phương Lan cố ý nói: "Đúng vậy, không phải cái gì tôi cũng biết. Haiz, thật sự sợ sẽ có một ngày bị boss đuổi việc."

Đường Tử Thiến dở khóc dở cười: "Năng lực của chị Phương Lan, cả đời này tôi cũng không đạt được."

Lục Đan Ny hừ một tiếng: "Sau đó thì cô có cơ hội tìm nhà dưới, đi theo những tiểu thịt tươi kia, mỗi ngày nhìn đã mắt."

Phương Lan: "Nhìn cô còn không đã mắt sao."

Trò chuyện một hồi, Đường Tử Thiến đi ra ngoài mua keo dán dán viên đá lại.

Bây giờ đã hơn 7:00 tối, mặc dù bên cạnh khách sạn có một cửa hàng tiện lợi, nhưng Đường Tử Thiến định đi thêm 2km đến siêu thị lớn để đi dạo một chút, sẵn tiện mua chút đồ ăn ngon.

Cuộc sống không làm trợ lý Cố Hoành, cô ăn ít đi, cơ hội nói chuyện với Cố Hoành cũng rất ít. Cảnh diễn của anh nhiều, thỉnh thoảng thời gian nghỉ ngơi rảnh rỗi cũng có cơ hội, nhưng cảm giác tồn tại của Lục Đan Ny thật sự quá mạnh, không thể nói một vài câu.

Đường Tử Thiến vừa mới bắt đầu không thích ứng cho lắm, nhưng rất nhanh đã quen rồi, vốn dĩ là quan hệ công việc, anh đối với cô tốt, là bởi vì bản thân anh đã tốt.

Không ngờ tới chính là, cô vừa mới đi ra cửa lớn của khách sạn, đã nhìn thấy Cố Hoành đang từ trên xe bước xuống, còn có trợ lý của anh, Lý Húc.

"Tử Thiến! Giờ này cô định đi đâu?" Lý Húc nhìn thấy Đường Tử Thiến vô cùng nhiệt tình, nụ cười trên mặt rất rực rỡ.

Tính cách của anh ta từ trước đến nay dễ gần gũi, mấy hôm nay ở phim trường, có thời gian sẽ tới tìm Đường Tử Thiến nói chuyện phiếm, hiện tại đã kết thân rồi.

Đường Tử Thiến mỉm cười trả lời: "Tôi đi siêu thị mua ít đồ." Sau đó lịch sự chào hỏi Cố Hoành: "Xin chào Cố tiên sinh."

Hết sức khách sáo, hết sức giữ khoảng cách, một bộ dáng giống như một chút cũng không quen biết.

Mặt Cố Hoành không cảm xúc: "Mua cái gì?"

Không đợi Đường Tử Thiến trả lời, anh tiếp tục hỏi: "Đồ ăn?"

Đường Tử Thiến đem hai chữ "Keo dán" vừa đưa tới miệng nuốt xuống, xấu hổ gật đầu. Keo dán thì ở cửa hàng tiện lợi bên cạnh có bán, nhưng mà đồ ăn, siêu thị lớn có nhiều loại hơn.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Đường Tử Thiến, trong lòng Cố Hoành thoải mái một chút. Anh quay đầu nói với Lý Húc: "Chúng ta cũng đi siêu thị một chuyến."

Lý Húc hoảng sợ: "Đại ca! Sao anh lại có thể đi siêu thị, anh sẽ quấy rối trật tự!"

Bây giờ là khung giờ vàng, người trong siêu thị đông nhất, hơn nữa gần đây Cố Hoành thật sự gây chú ý quá nhiều, hành tung phải thật chú ý mới được.

Cố Hoành bình tĩnh nói: "Cho nên lái xe cậu lại đây."

Lúc tới Lý Húc có lái xe lại, hôm nay ngồi xe của đoàn phim đến phim trường, nên xe đậu ở bãi đỗ xe.

Lý Húc từ hoảng sợ biến thành hào hứng, lập tức chạy đi lái xe. Đợi lát nữa Cố Hoành ở trong xe chờ, anh ta thì có thể đi dạo với Đường Tử Thiến, thật tuyệt vời!

Trước cửa khách sạn, chỉ còn lại Đường Tử Thiến và Cố Hoành.

"Mấy hôm nay thế nào?" Cố Hoành hỏi.

"Khá tốt." Đường Tử Thiến trả lời đơn giản.

Cố Hoành nghiêng đầu nhìn cô từ trên xuống dưới một cái: "Hình như cô gầy đi."

Đường Tử Thiến cúi đầu nhìn kỹ mình, kinh ngạc nói: "Vậy cũng nhìn ra được?" Quả thật cô gầy đi. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Thật sự mà nói, là thời gian đi theo Cố Hoành chưa đến một tháng, cô mập 1,5kg; Ngoại trừ lúc ở nhà ăn tết ăn đồ ăn mẹ làm sẽ lập tức mập lên vài kí, đã rất nhiều năm cô không có mập lên trong thời tiết nóng nực như vậy. Mặc dù cô rất gầy, mập thêm 5kg cũng không thành vấn đề, nhưng nếu vẫn luôn ở bên cạnh Cố Hoành, dựa theo tốc độ tăng trưởng thế này, rất nhanh cô sẽ biến thành bé mập.

So với mập, cô vẫn hi vọng gầy một chút.

Cho nên, rời khỏi Cố Hoành, thật ra vẫn có chỗ tốt, ít nhất mấy hôm nay cô gầy hơn 0,5 kg.

Tầm mắt của Cố Hoành lướt qua mặt cô, nhìn về phía trước: "Vẫn là có chút thịt đẹp hơn."

Đường Tử Thiến: "......" Khẩu vị kỳ lạ của ảnh đế.

Chỉ chốc lát sau Lý Húc đã lái xe đến, lúc Đường Tử Thiến định mở cửa ghế phụ, Cố Hoành trước cô một bước mở cửa ghế sau ra, hơn nữa rất lịch sự mời cô lên xe.

Đường Tử Thiến: "Tôi ngồi phía trước là được."

Tuy là Lý Húc hi vọng Đường Tử Thiến ngồi phía trước, nhưng anh ta không đành lòng thấy boss của mình bị từ chối, vì thế nói với Đường Tử Thiến: "Ngồi phía trước phải thắt dây an toàn, đường đi không xa, khá phiền phức."

Đường Tử Thiến đành phải ngồi ghế sau, dù cho cô không sợ phiền phức.

Tới siêu thị, Lý Húc và Đường Tử Thiến xuống xe, Cố Hoành ở trên xe đợi. Đây là cách tốt nhất.

Lý Húc và Đường Tử Thiến vừa nói vừa cười đi vào cửa siêu thị, đẩy một chiếc xe đẩy, nhìn thấy như vậy, cảm giác giống như một đôi tình nhân. Mà nhìn ở trong mắt Cố Hoành, cảm thấy vô cùng chướng mắt, vì thế quay đầu lại, không nhìn nữa.

Anh gọi điện thoại cho Lý Húc, lời nói ngắn gọn: "Đừng đi lung tung, mua xong thì đi ra."

Lý Húc: "Không thành vấn đề! Anh muốn mua gì không?"

Cố Hoành nghĩ nghĩ, nói: "Đợi chút nữa tôi gửi một danh sách cho cậu."

"Danh..." Lý Húc ngạc nhiên, nhưng mà điện thoại đã bị tắt máy.

"Thế nào?" Đường Tử Thiến hỏi.

Lý Húc cong môi cười: "Không có gì, chúng ta mau đi mua đồ đi."

Ngoại hình của Lý Húc không tệ, không có Cố Hoành, cái người có giá trị nhan nghịch thiên kia ở bên cạnh, anh ta cũng coi như là soái ca, hơn nữa lại thích cười, hết sức phong độ ấm áp. Đường Tử Thiến rất có cảm tình với anh ta.

Hai người đẩy xe đẩy đi thẳng đến khu đồ ăn, danh sách mua đồ của Cố Hoành cũng rất nhanh gửi tới.

Nhìn thấy một danh sách dài các tên, Lý Húc sợ ngây người: "Hạt dẻ, hạt điều, snack khoai tây, bánh Sơn tra(1) (Mua nhiều một chút), sương sáo, Dove chocolate(2), Ferrero chocolate(3), cháo bát bảo Cảng Hanh(4), thạch trái cây Hỷ Chi Lang(5), bánh tuyết Vượng Vượng(6), kẹo mút!"

Lý Húc trừng to hai mắt, khó mà tin được, nói: "Anh ấy bị cái gì kích động vậy, tự nhiên muốn ăn rồi viết lung tung những thứ này?"

Đường Tử Thiến cứng họng, nói không nên lời. Những thứ đó, hình như đều là những món cô thích ăn, lúc đi theo Cố Hoành, vẫn thường xuyên mua.

__________

(1) Bánh Sơn tra:



(2) Dove chocolate:



(3) Ferrero chocolate:



(4) Cháo bát bảo Cảng Hanh:



(5) Thạch trái cây Hỷ Chi Lang:



(6) Bánh tuyết Vượng Vượng:



__________