Minh Dạ đang xuống lầu dừng lại một phen, nhưng không có xoay người, nghe thấy phía sau truyền đến tiếng Bạch Lăng.
“Tuy anh cực kỳ chán ghét tôi, nhưng mà tôi vẫn… Cảm ơn anh!” Tối xấu gì khẩu súng lục đó cũng là anh đưa cho.
Khóe môi anh hơi nhúc nhích, lập tức xuống lầu rời khỏi nhà cũ nhà họ Minh.
Ngoài cửa lớn đoàn xe đã bày thế trận chờ quân địch, Sở Tiều đứng trước xe Bentley dài xa hoa, mở cửa cho Minh Dạ.
Vụng trộm nhìn thoáng qua sắc mặt hình như không tốt lắm của cậu chủ Minh.
Nhìn thấy trên mặt anh có hai vòng nhạt màu đen trên vành mắt, trong lòng nhịn không được nghĩ đến chuyện YY xảy ra ở nhà cũ nhà họ Minh.
Sau khi khởi động xe, bát quái trong lòng Sở Tiều không khống chế được, hỏi một câu.
“Đêm qua cậu chủ ngủ không ngon sao?”
Kỳ thật anh ta càng muốn hỏi có phải xảy ra chuyện không thể nói với bà chủ hay không?
Chút tâm tư đó của anh ta, Minh Dạ tất nhiên hiểu rõ, thờ ơ nhìn thoáng qua, một vùng lạnh lẽo trên cánh đồng tuyết, Sở Tiều lập tức ủ rũ rồi.
Trong lòng Sở Tiều nhịn không được bắt đầu run run, hai ngày nay cậu chủ không dễ nói chuyện.
Nhưng anh là người cầm quyền ngồi trên chiếc ghế quyết đoán đế quốc Minh thị, ham muốn nội tâm sẽ không thay đổi, mình hình như vượt quá rồi.
Một lát sau thấy Minh Dạ không tức giận, Sở Tiều báo cáo hành trình hôm nay:
“… Đêm nay lễ hội hàng năm sẽ cử hành vào lúc tám giờ, đến lúc đó anh phải dẫn theo bạn gái theo, anh xem… Mang người nào theo thì tốt?”
Yến hội hàng năm của Minh thị cậu chủ Minh mang theo người nào tham dự, luôn luôn là tiêu điểm chú ý của mọi người.
Phụ nữ trong giới thượng lưu chú ý nhất chuyện này, vì vậy lúc có thể được Minh Dạ mang theo tham dự, có khả năng sẽ trở thành bà chủ số một của Minh thị, vậy… Có bao nhiêu ánh sáng, bao nhiêu vinh dự.
Minh Dạ thoáng suy nghĩ một lát: “Y Á.”
Người phụ nữ đó coi như hiểu chuyện, trong khoảng thời gian này mạo phạm anh không nhiều lắm.
Ngón tay Minh Dạ gõ trên tài liệu, cực kỳ tùy ý nói:
“Gọi điện thông báo với quản gia, để cho người phụ nữ đó tham gia tiệc rượu buổi tối.”
Sở Tiều có chút mò không ra, hỏi một câu.
“Anh nói bà chủ ạ?”
Rốt cuộc cậu chủ Minh cũng ngẩng đầu liếc nhìn Sở Tiều, ánh mắt đó giống như đang nhìn người ngu ngốc.