Lan San ngồi ở một bên, thờ ơ nhìn bọn họ, vết thương trên người Giang Dao Tuyết và Âu Nhuận Từ đã sớm được băng bó xong, lại không có ai tới hỏi một chút xem cô bị thương như thế nào.
Người nhà hai gia đình Giang Âu, nhìn bộ dạng chật vật của Lan San, ngồi ở đồn cảnh sát hất mặt lên trời nhìn cô.
Cục trưởng chỉ vào một nữ cảnh sát: “Tiểu Trương, cô lập tức đi lấy lời khai.”
Người lấy lời khai của Lan San là một nữ cảnh sát vừa mới tốt nghiệp, mặc dù trong lòng cô ta cảm thấy đồng tình với Lan San nhưng vẫn là dựa theo trình tự, ghi lại khẩu cung củ Lan San.
Sau khi hỏi xong, cô ta nhỏ giọng hỏi Lan San: “Cô còn muốn nói cái gì nữa không?”
Lan San suy nghĩ một chút: “Tôi muốn gọi một cuộc điện thoại.”
“Gọi cho ai?”
“Người nhà tôi.”
Yêu cầu này của Lan San cũng rất hợp lý, bị đồn cảnh sát tạm giam, đương nhiên là không thể không cho người nhà biết.
Lan San gọi vào điện thoại ở nhà họ Minh, điện thoại rất nhanh được bắt máy, giọng nói già nua của quản gia truyền đến: “A lô, nơi này là nhà họ Minh, ngài tìm ai?”
Rốt cuộc cũng nghe được giọng nói quen thuộc, trong lòng Lan San cảm thấy ấm áp, mệt mỏi nói: “Quản gia, tôi ở đồn cảnh sát… Bác tới đón tôi đi.”
“Hừ… Đánh người ta mà cô còn nghĩ có thể ra được khỏi đây sao, cô nằm mơ đi, lần này cô phải ngồi tù thôi!” Gương mặt bà Giang trang điểm dữ tợn, giọng nói sắc bén chói tai.
Quản gia ở đầu dây bên kia hơi kinh ngạc: “Bà chủ, sao bà lại bị đưa tới đồn cảnh sát?”
Lan San lạnh lùng liếc bà Giang một cái: “Mau tới đây là được, tôi cúp máy đây.”
Người nhà hai nhà Giang - Âu lúc này còn chưa biết người đánh nhau với con gái nhà bọn họ chính là Lan San, cho rằng cô chỉ là một người phụ nữ không tiền không thế.
Nhưng Giang Dao Tuyết và Âu Nhuận Từ lại biết, trong lòng các cô bây giờ có chút thấp thỏm, Lan San chính là bà chủ của nhà họ Minh, nhưng nghĩ đến thái độ của Minh Dạ đối với Lan San thì lại có thêm vài phần tự tin.
“Ngài Giang, ngài Âu, hai vị cứ yên tâm, chuyện ở đây tôi sẽ xử lý tốt, hai cô gái bị thương nặng như vậy, trước hết nên đến bệnh viện đi đã.”
Lan San lười nhác dựa vào lưng ghế, lười biếng nói: “Gấp cái gì... Nếu đã tới đây rồi, tốt xấu gì các người cũng nên gặp người nhà tôi đi chứ.”
Vẻ mặt ông Giang khinh bỉ: “Hừ... Nhà cô, nhà cô rất có năng lực sao? Cô sắp phải ngồi tù rồi còn không lo đi.”
“Nhà tôi? Đúng là không có gì đặc biệt, chỉ có điều nếu không gặp bọn họ, các người cũng đừng hối hận.”