Không biết là ai mở đầu trước, lúc này mọi người tôi một lời anh một câu khen tặng ông phật lớn Minh Dạ.
"Cậu Dạ đúng là biết thương hương tiếc ngọc..."
"Cô Chu, cô rất hạnh phúc đó nha..."
"Hai người thật là xứng đôi!"
Trong không khí ầm ĩ như thế, Lan San vẫn có thể tiếp tục ăn, mày cũng không nhíu, vẻ mặt còn rất thỏa mãn, chiếc đũa căn bản chưa từng ngừng lại, càng không thèm nhìn đôi nam nữ nào đó đang ‘ra vẻ yêu thương’.
Cô mới không ngốc đến mức cho rằng Minh Dạ muốn cô ghen, cho nên mới chơi một chiêu như thế.
Biết Minh Dạ cười như không cười quan sát mình vài nhưng cô cũng không ngẩng đầu liếc mắt một cái.
Người đàn ông này đúng là cực phẩm, anh rất tốt, đáng tiếc cô có thể đùa giỡn có thể làm nũng có thể mờ ám, nhưng mà không thể yêu.
Có những mối quan hệ, lúc vừa mới bắt đầu đã được ấn định sẵn.
Phong Hương Viên rất có tiền vốn làm ăn, khó trách đắt tiền đến vậy, điều kiện hà khắc như thế, còn có người chen sứt đầu mẻ trán cũng muốn ăn cơm ở trong này, rõ ràng là... Ăn ngon đến mức người tôi có thể nuốt cả đầu lưỡi vào bụng luôn.
Lan San ăn cơm rất không thục nữ, ngược lại cô ăn rất nhiều, hoàn toàn không để ý ánh mắt của người khác, nhưng cho dù không thục nữ thì động tác của cô cũng lộ ra vẻ thơ ngây chân thành, lại mang theo một chút hấp dẫn tự nhiên, hình như nhìn cô ăn cơm thì cũng cảm thấy ngon miệng hơn.
Nhất là một tầng dầu trơn dính trên môi Lan San, càng tạo vẻ diễm lệ xinh đẹp.
Cô còn thích ăn cay nữa, môi đỏ vốn non mềm hiện giờ lại càng đỏ au mọng nước đầy đặn, thường thường vươn đầu lưỡi hồng nhật ra liếm một phen, hành động chọc người kia, như một con rắn nhỏ, uốn lượn bò vào trong lòng người ta, rất ngứa, muốn bắt, nhưng không bắt được.
Cô không biết có một hai người đàn ông vụng trộm nhìn cô nuốt nước miếng, điều này khiến mặt cậu chủ Minh càng thêm rét lạnh u ám.
May mà bà Minh cuối cùng cũng ăn no, cô thỏa mãn chắt lưỡi, cầm giấy ăn tao nhã lau mỡ ngoài miệng đi, Sở Tiều cũng đã lấy tiền về.
Tiền được đặt trong túi công văn màu đen của Sở Tiều, không ai biết anh lấy bao nhiêu, chỉ là Lan San nhìn thấy xấp tiền thật dầy trong túi công văn thì không tiền đồ ợ một cái no nê.
Cô kích động bắt lấy tay của Sở Tiều: "Số tiền này... đều là của tôi."