Chương 8
Lời nói này đúng là làm cho người ta kinh ngạc, Diệp Ngọc Trâm và bảo vệ đồng thanh kinh ngạc thốt lên.
Lý do rất đơn giản, vì Tô Ánh Mai chính là tổng giám đốc của tập đoàn và cũng là nữ thần của cả thành phố Hòa Bình.
Bây giờ đột nhiên có một gã nhà quê xuất hiện, nói rằng Tô Ánh Mai là vợ của mình, ai mà tin chuyện này cho được chứ?
Bảo vệ cười nhạo một tiếng rồi nói: “Thôi dừng lại đi, người như cậu mà cũng đòi cưới tổng giám đốc Tô của chúng tôi á? Đúng là mơ mộng hão huyền, không biết tự lượng sức mình.”
“Anh nói vợ anh là Tô Ánh Mai, vậy có bằng chứng gì để chứng minh không?” Diệp Ngọc Trâm cũng vô cùng kinh ngạc và cảm thấy cực kỳ nghi ngờ.
“À, tôi vẫn còn giữ bức ảnh của vợ tôi đây này.” Trần Gia Bảo lấy bức ảnh đó ra.
Người con gái trong ảnh có gương mặt xinh đẹp, khí chất trong trẻo mà lạnh lùng, người này không ai khác chính là Tô Ánh Mai.
“Được lắm, tên nhãi ranh nhà cậu lại dám ăn trộm ảnh tổng giám đốc của chúng tôi.”
Bảo vệ này từng nhìn thấy Tô Ánh Mai từ xa nên anh ta biết Tô Ánh Mai trông như thế nào, anh ta cho rằng bức ảnh này là do bị Trần Gia Bảo đánh cắp mới có được.
Nhìn thấy bức ảnh đó, Diệp Ngọc Trâm cũng cảm thấy cực kỳ kinh hãi.
Cô ấy có thể nhận ra quang cảnh trong bức ảnh kia chính là nhà riêng của Tô Ánh Mai, mà Tô Ánh Mai tuyệt đối sẽ không đưa ảnh cho người khác, nếu Trần Gia Bảo có thể lấy ra được bức ảnh này thì chắc chắn là có điều gì đó sâu xa ở đây.
Hơn nữa cô ấy cũng biết, cho dù người ta có nói dối, thì cũng không bao giờ nói những lời để cho người khác vạch trần dễ dàng như vậy được.
Dù sao Diệp Ngọc Trâm cũng là người được giáo dục rất tốt, nên để cho an toàn cô lập tức hỏi tên của Trần Gia Bảo rồi đi tới một góc khác gọi điện thoại.
Tên bảo vệ vẫn đang không ngừng châm chọc Trần Gia Bảo, anh ta cười khẩy rồi nói: “Tôi không biết cậu tìm được bức ảnh của giám đốc Tô ở đâu, nhưng tôi khuyên cậu một câu, trên đời này vẫn có rất nhiều người hay mơ mộng hão huyền như cậu lắm, giám đốc của chúng tôi là người như thế nào chứ, sao lại có thể thích cậu được? Bây giờ phó tổng giám đốc Diệp đang gọi điện thoại để xác minh rồi, lời nói dối của cậu sẽ bị vạch trần ngay thôi. Nếu cậu không muốn rước nhục vào người thì nhanh chóng cuốn xéo đi là tốt nhất.”
Trần Gia Bảo vẫn đứng im tại chỗ, yên lặng không nói gì cả.
Ngay sau đó, Diệp Ngọc Trâm quay lại với vẻ mặt kinh ngạc.
“Sao rồi?” Trần Gia Bảo chắp hai tay ra sau lưng, nhướng mày hỏi.
Tên bảo vệ cười chế giễu: “Ôi trời, lại còn sao nữa? Chắc chắn lời bịa đặt của cậu đã bị vạch trần rồi chứ sao.”
Diệp Ngọc Trâm nhìn Trần Gia Bảo từ trên xuống dưới, càng nhìn càng không thể tin được nói: “Tổng giám đốc Tô mời anh lên phòng, anh đi theo tôi.”
“Hờ hờ, sao rồi nào, tôi đã nói rồi cơ mà, chắc chắn là lời bịa đặt…” Tên bảo vệ đang nói được nửa câu thì đột nhiên phản ứng kịp, nói bằng giọng kinh ngạc xen lẫn khiếp sợ: “Gì cơ? Tổng giám đốc Tô mời cậu ta lên? Chẳng lẽ, chẳng lẽ…”
Trần Gia Bảo thản nhiên đi về phía trước, lúc đi ngang qua tên bảo vệ kia, đột nhiên anh nói: “Nhớ cho kỹ, kẻ không coi ai ra gì thì cuối cùng cũng nhận lấy phần thua thiệt về mình thôi.”
Ngay lập tức, tên bảo vệ tái mét mặt lại, mồ hôi lạnh chảy không ngừng trên trán.
Bây giờ trong lòng anh ta chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất: Mình vừa đắc tội với chồng của giám đốc Tô, tiêu rồi tiêu đời rồi, quả này anh ta sắp bị sa thải rồi.