Chu Anh trở về Phi Vân các liền gọi An Thanh Bình, kêu hắn đem tình huống kể lại.
Thì ra là đêm qua mưa to, nước trong ao sen bị tràn ra, các cung nhân nghĩ nếu không tháo bớt nước, một trận mưa nữa thì ngay cả đường đi tới giữa hồ đều bao phủ, nên sáng sớm đi tháo nước. Nào biết cung nhân canh giữ ở ống dẫn khơi thông nhìn thấy theo dòng nước ở hồ hoa sen trôi đến một khối thi thể, cung nhân này là lão nhân, gan cũng lớn, cứ tưởng là cung nữ nào đó trượt chân chết đuối, để sát vào nhìn, lại là Trương dung hoa!
Vẻ mặt Chu Anh nghiêm túc, hôm qua sau khi cùng Đức phi, Trương dung hoa ở trong ao sen ra đi, vốn vì chuyện của tiểu công chúa chuyện mà lo lắng, vẫn chưa từng lưu ý động tĩnh những người còn lại, càng không nhìn thấy Trương dung hoa đã bình yên trở về trong cung hay không. Huống chi hôm qua sắc mặt Trương dung hoa nhìn không được tốt, lại có mang long duệ, nếu là làm Hoàng Thượng biết được việc này, tất nhiên lại là một hồi giận tím mặt.
Và là ai cả gan làm loạn như vậy, dám ở thời gian này vuốt vảy ngược của rồng?
Quả nhiên, qua buổi trưa, chuyện Trương dung hoa bị chết đuối trong hồ hoa sen liền truyền ồn ào huyên náo, Gia Nguyên đế mặc dù rõ ràng lệnh cấm tung tin vịt, nhưng lời đồn đãi tựa như ho khan, càng ức chế, càng hoàn toàn ngược lại.
Tiểu công chúa uống hai lần thuốc, quả nhiên chuyển biến tốt đẹp rất nhiều, Chu Anh ôm bé con dỗ dành, trong đầu lại vẫn đang phân tích chuyện Trương dung hoa.
Nàng nghĩ đến làm phi tần của hoàng đế, chỉ cần mỗi ngày vui chơi giải trí, dỗ dành hoàng đế thì mọi sự đều tốt, hiện giờ lại phát hiện, vẫn cần một cái đầu để suy xét, một đôi mắt thật sáng. Nếu nói như thế, linh hồn xuyên qua giỏi nhất có lẽ là Sherlock Holmes cùng Conan.
Tuy rằng cùng Trương dung hoa không quá mức thân thiết, không đến mức vì cái chết của nàng đau buồn, nhưng Chu Anh cảm thấy việc này có kỳ hoặc, không chắc còn có người có tâm dùng một chiêu này đến giá họa, mà nàng giờ không có kế sách đối phó với địch.
"Bách Hợp, theo ta đi tới nơi này." Nàng thản nhiên phân phó, nhìn nhìn tiểu công chúa ngủ say, "Lan Tương cùng Lục La trông coi tiểu công chúa, chuyện này đừng để ý tới nửa phần."
Chu Anh mang theo Bách Hợp đi tới hồ hoa sen, bởi vì hoa sen nở rộ vào mùa hạ, mùa hạ nhiều mưa nên đất xốp rất nhiều, bên hồ đều xây dựng một đoạn rào chắn cao hơn, giảm bớt xác suất ngắm hoa trượt chân rơi xuống nước. Mà vì đêm qua mưa to, trong ao sen một mảnh hỗn độn, nào còn có nửa phần trong xanh như hôm qua?
"Hôm qua Đức phi cùng ta, Trương dung hoa cùng đến hồ hoa sen này, Đức phi rời đi trước. Cung nhân Trương dung hoa nói hôm qua chủ tử nhà mình mãi cho đến ban đêm cũng không hồi cung, ta đây biến thành người cuối cùng nhìn thấy Trương dung hoa." Nàng trong vui vẻ mang theo một tia lãnh ý, thật sự là một phen tính kế hay a, "Có tìm được cung nữ ở bên cạnh Trương dung hoa hôm qua hay không?"
Bách Hợp lắc đầu: "Chỉ sợ sớm bị diệt khẩu, làm sao còn tìm được?"
Chu Anh gật gật đầu: "Ta liền không tin, người làm ác lòng không có quỷ, sẽ lưu lại dấu vết để lại, ban đêm ít người là lúc ngươi cùng An công công đi dọc đường đến nơi hôm qua chúng ta tới nhìn một cái, Trương dung hoa không phải người ngu, chắc chắn có lưu lại những thứ gì. Lại đi điều tra thêm động tĩnh vài vị chủ tử hôm qua, có gì dị thường liền tới bẩm báo."
Bách Hợp gật gật đầu.
Khi chủ tớ hai người đang chuẩn bị dẹp đường hồi phủ, lại gặp Trương quý phi một thân hoa phục.
Trương dung hoa thi cốt chưa lạnh, hàm oan mà chết, Trương quý phi liền mặc cung trang đỏ thẫm thêu hoa mẫu đơn bằng kim tuyến, rõ ràng cho thấy đang miệt thị người đã qua đời.
Chu Anh cũng không nghĩ đến, huynh trưởng Trương quý phi đang ở tiền tuyến lập công vì nước, dù nàng hại chết Trương dung hoa, Hoàng Thượng cũng sẽ không phạt nặng, huống chi chỉ là coi rẻ nàng ấy.
Khi Chu Anh vừa mới tiến cung, nghe nói hoàng đế đối xử với Lục chiêu nghi - tỷ tỷ Đức phi trước kia rất là tốt, cơ hồ sánh ngang Trương quý phi, nhưng sau khi Lục chiêu nghi mới mất mấy ngày, Đức phi liền bò lên giường rồng, hứng lấy ân sủng của tỷ tỷ, trở thành người mới quên lãng Lục chiêu nghi. Khi Thục phi còn sống cũng từng vinh quang vậy, sau khi hóa thành một đống tro tàn, chỉ sau mấy ngày, liền bị Gia Nguyên đế quăng ra sau đầu. Có thể thấy người đã chết ở trong lòng Gia Nguyên đế không có nửa phần sức nặng, đã không tính là gì, hắn lại như thế nào vì người đã chết mà đi trách phạt phi tần vẫn được sủng ái?
"Tần thiếp thỉnh an quý phi nương nương." Chu Anh phúc phúc thân mình, thập phần cung kính.
"Tu nghi muội muội đứng dậy đi." Âm điệu Trương quý phi rất lạnh lùng, "Hôm qua thân mình nhị công chúa của bổn cung không khoẻ, liền mời Đồng thái y đến bắt mạch, trì hoãn nhiều thời gian, sau Hoàng Thượng cũng có chút khó chịu liền truyền Đồng thái y đi Cần Chính điện. Không biết hôm nay có cần thỉnh Đồng thái y đi nhìn tiểu công chúa một cái?"
Chu Anh cười càng ngày càng dịu dàng: "Nhận được nhớ thương của quý phi nương nương, thân mình tiểu công chúa luôn luôn khoẻ mạnh, cũng không lo ngại. Hôm qua là tần thiếp thất nghi, quấy rầy quý phi nương nương cùng nhị công chúa, tần thiếp thỉnh tội với nương nương."
Trương quý phi liếc xéo nàng một cái, cười lạnh: “Bổn cung tất nhiên là sẽ không cùng ngươi so đo. Nhưng tinh thần Thư tu nghi thật là tốt, hôm qua cùng Đức phi, Trương dung hoa thưởng hoa sen, lại đi tới chỗ bổn cung, sau nghe lại đi Cần Chính điện của hoàng thượng, có thể thấy ngày bình thường Thư tu nghi đều rất nhàn rỗi, bổn cung nghe Đức phi nói tu nghi muội muội biết nhất là… mài mực, vừa lúc trong cung bổn cung thiếu người mài mực cho bản cung, muội muội có muốn phân ưu cho bản cung?"
Trong lòng Chu Anh rất không tình nguyện, cũng đành phải phúc thân thỏa hiệp: "Mài mực cho nương nương, là vinh hạnh của tần thiếp."
Chuyện tiểu công chúa, mặc dù Khuyết Tĩnh Hàn đứng về phía nàng, nhưng trong lòng vẫn trách cứ nàng, nếu như hiện nay lại vì những chuyện nhỏ nhặt này giằng co với Trương quý phi, Gia Nguyên đế chắc chắn không vui, vậy nàng khỏi phải cân nhắc tâm tư Gia Nguyên đế, cũng cách thất sủng không xa.
Chỗ Trương quý phi ở là Thanh Lương các, độc đáo nhất hành cung, trong các có hòn sơn thủy, còn nuôi nhiều chim chóc hiếm quý, hoa nở không ngừng, một mảnh tiếng chim hương hoa, rất là náo nhiệt.
Chu Anh đang tán thưởng cảnh trí nơi này rất đẹp, liền nhìn thấy sau núi giả vài cung nhân dẫn đại công chúa cùng nhị công chúa chơi đùa. Đại công chúa đã năm tuổi, mặt mày nảy nở một chút, tất nhiên là thừa kế xinh đẹp của quý phi, không đáng yêu bằng khi mới vừa gặp. Nhìn thấy mẫu phi nhà mình đến gần, cũng đoan trang hành lễ thỉnh an, còn tuổi nhỏ nhưng bộ dáng có chút già dặn.
"Đại công chúa thật sự rất chửng chạc." Chu Anh khen ngợi một câu, "Quý phi nương nương thật có cách dạy."
Trương quý phi vuốt ve trán đại công chúa: "Tại sao lại ở chỗ này chơi đùa, chữ hôm nay học đều viết xong?"
"Mẫu phi, con đều viết xong, chờ mẫu phi xem qua." Giọng nói đại công chúa vẫn bập bẹ, nói lại nghiêm trang, tựa hồ có chút e ngại đối với Trương quý phi.
"Chữ viết xong rồi, vậy cầm thì sao?" Trương quý phi miết cung nhân chăm sóc đại công chúa, “Bổn cung rõ ràng nhớ trước buổi trưa phải đốc xúc đại công chúa luyện cầm một canh giờ, các ngươi đây là không đem lời nói của bổn cung để ở trong lòng?!"
Mấy ma ma cuống quít quỳ xuống cầu xin tha thứ, vẻ mặt đại công chúa cũng đầy sợ hãi: "Mẫu phi đừng nóng giận, con liền đi luyện cầm, con về sau không ham chơi nữa."
Mãi cho đến khi vào nội điện mài mực cho Trương quý phi, trong lòng Chu Anh vẫn là sợ hãi than cách thức giáo dục vỡ lòng của Trương quý phi. Một đời trước bị giáo dục thi cử gây sức ép thảm, nàng liền muốn ngày sau có con, chắc chắn cho bé một thơ ấu tự do lớn lên, chỉ cần hào phóng hướng về phía trước, không cho bé có lệch lạc, còn lại liền theo tính tình của bé là được. Nhưng hôm nay nhìn thấy Trương quý phi dạy dỗ đại công chúa, nàng mới ý thức được, còn có phương thức giáo dục so với giáo dục thi cử càng khắc nghiệt hơn.
Dân gian nghiêm khắc như vậy còn thật sự có hi vọng con gái thành tài, nổi danh khắp thành, nhưng con cái nhà đế vương, từ nhỏ đó là rồng phượng, cũng không biết Trương quý phi là chuẩn bị đem công chúa này bồi dưỡng thành cái gì. Nhưng mới vừa rồi thấy, đại công chúa cùng nàng còn có một chút thân thiết, nếu là khắc nghiệt lâu dài như vậy, tình mẹ con, liền ở trong thâm cung trong đại viện này, tiêu ma hầu như không còn.
Có thể nhà đế vương bạc tình, đều là vì như vậy? Chu Anh nhớ tới quan hệ của Gia Nguyên đế cùng thái hậu, lúc đó chẳng phải xa cách như vậy sao?
"Tu nghi muội muội phải nhanh chút, nước nghiên mực này cũng không đủ bổn cung dùng." Trương quý phi lên tiếng, nhìn vòng tay trên cổ tay nàng, "Vòng tay này tỉ lệ vô cùng tốt, bổn cung nhớ rõ là Tây Xương quốc tiến cống, lúc ấy chỉ có một đôi, Hoàng Thượng đều ban cho muội muội, có thể thấy được Hoàng Thượng đối xử với muội muội tất nhiên là vô cùng tốt."
Chu Anh cười khiêm tốn: "Quý phi nương nương nói lời này làm tần thiếp ngại ngùng, nếu bàn về vòng ngọc trân quý, đương nhiên phải kể tới vòng ngọc lục bảo của nương nương mang mới là cao quý, tao nhã. Khi tần thiếp còn chưa tiến cung, liền nghe nói quý phi nương nương là sủng quan lục cung, Hoàng Thượng đem vòng tay hiếm thấy này ban cho nương nương, sủng ái của Hoàng Thượng đối với nương nương, mới thật làm người cực kỳ hâm mộ."
"Trong hậu cung này, cực kỳ hâm mộ có thể được, nhưng dã tâm thì không chấp nhận được." Lời nói của Trương quý phi xoay chuyển, "Hoàng Thượng sai bổn cung khiêm tốn kiểm chứng chuyện Trương dung hoa chết đuối, mà cung nhân lại nói Thư tu nghi là người cuối cùng tiếp xúc với Trương dung hoa, tu nghi muội muội có gì để nói?"
Động tác trên tay Chu Anh không nhanh không chậm, nói: "Xin hỏi nương nương, quan y nghiệm có nghiệm ra Trương dung hoa là bị ngộp nước mà chết? Hôm qua, tần thiếp và Đức phi cùng gặp Trương dung hoa, Đức phi nương nương có thể làm chứng cho tần thiếp."
Trương quý phi cũng dừng sao chép kinh Phật cho thái hậu, châm chọc nhìn nàng một cái: "Thư tu nghi tiến cung lâu như vậy, đúng là nửa điểm manh mối cũng không nhìn ra sao? Hiện nay Đức phi ước gì bổn cung bắt muội muội, không để cho muội muội có nửa điểm cơ hội biện giải, há lại sẽ làm chứng cho muội muội?"
Vẻ mặt Chu Anh nghi hoặc: "Nhưng lúc ấy Đức phi nương nương ở cùng tần thiếp, tất nhiên là có cung nhân nhìn thấy a, nàng sao bỏ đá xuống giếng được?"
Trương quý phi cười mà không cười nhìn nàng, muốn biết nàng là khờ thật hay là giả ngu: "Cùng vào hồ hoa sen, cũng không có nghĩa cùng ra hồ hoa sen một lượt, mặc dù là cùng nhau rời đi, nhưng cung nhân ở giờ thân hai khắc nhìn thấy Đức phi ra hồ hoa sen, mà muội muội ở đầu giờ Dậu mới rời đi, vậy muội muội vẫn là trốn không thoát can hệ."
Trong lòng Chu Anh cả kinh, nơi đó là ở chỗ sâu trong hồ hoa sen, khi đi vào mất nửa canh giờ, khi đi ra bởi vì hái vài hoa đang nở không tồi nên chậm trễ chút thời gian, giờ Dậu ra hồ hoa sen tất nhiên là bình thường. Vậy Đức phi nếu như không phải có đôi cánh dài, sao ở giờ thân hai khắc liền ra được hồ hoa sen?
Chớ không phải là ngay từ đầu đã bị Đức phi trăm phương ngàn kế nghĩ ra trò xiếc hãm hại mình?
"Xem ra muội muội cũng biết nguyên nhân Trương dung hoa bị ngộ hại." Trương quý phi đặt bút trong tay xuống, “Nhưng bổn cung có một biện pháp, có thể rửa sạch hiềm nghi cho tu nghi muội muội, cũng không biết muội muội có nguyện trợ giúp bổn cung một tay?"
Chu Anh biết Trương quý phi đây là tính toán liên hợp với mình để kéo Đức phi đang uy hiếp nàng xuống. Nàng vẫn có chút băn khoăn, Đức phi mặc dù làm nhiều việc ác, nhưng Trương quý phi cũng không phải là người hiền lành, “thỏ khôn chết nấu chó săn” là vở kịch mỗi ngày đều diễn ra trong hậu cung. Hôm nay nàng giúp Trương quý phi trừ bỏ Đức phi, tiếp theo Trương quý phi liền đem đầu mâu chỉ vào nàng.
Huống chi, cái chết của Trương dung hoa có điểm khả nghi mọc thành bụi trong lòng nàng, cảm thấy việc này đều không phải thoạt nhìn đơn giản như mặt ngoài. Giống như chuyện Dực Khôn cung cùng Vĩnh Hòa cung bị cháy, có người khác tham gia trong đó hay không, hiện giờ muốn nàng và Đức phi đấu đá lẫn nhau, thì từ giữa lấy được lợi ích gì?