"Chủ tử, Hiền phi nương nương đến đây." Chu Anh đang chơi đùa cùng tiểu công chúa, Lan Tương tiến vào báo.
Tay nàng dừng một chút, sáng rọi trong mắt cũng tối sầm vài phần: "Mau mời vào đi."
Hiền phi tựa hồ vĩnh viễn là người như thế, không lạnh đạm cũng không thân thiện, nhưng khi nhìn tiểu công chúa lại thân cận vài phần. Có lẽ là cảm nhận được phần thân thiết này, tiểu công chúa cũng không sợ người lạ, vui tươi hớn hở trong ngực nàng.
Chu Anh không muốn nhìn một màn này, chỉ cảm thấy trong lòng lên men. Bảo bối nàng ngậm trong miệng đều sợ tan ra, qua một tháng nữa liền phải nuôi ở dưới tên người khác, khi bì bõm học nói, gọi lên tiếng mẫu phi đầu tiên là người khác, khi lảo đảo học đi cũng chỉ có thể ngã ở trong ngực người khác, ban đêm bị ác mộng cũng chỉ có thể được người khác ôm vào trong ngực dỗ dành...
"Tần thiếp còn có chút chuyện chưa xử lý xong, Hiền phi nương nương chơi cùng tiểu công chúa đi." Chu Anh tìm cái lấy cớ liền rời đi, quay lưng lại che dấu nước mắt ràn rụa, nàng một khắc cũng không có biện pháp dằn xuống.
Lan Tương đúng lúc tiến lên dìu chủ tử rời đi, giống như bị lây cảm xúc, trong lòng cũng nhéo đau. Nàng hầu hạ chủ tử đã hơn một năm, chưa từng gặp qua chủ tử thất thố như vậy!
Hiền phi nhìn nàng rời đi, tuy rằng nhìn không thấy biểu tình, nhưng bả vai run nhè nhẹ, đã muốn tiết lộ nàng đang cực lực che dấu cảm xúc. Nàng thở dài, cúi đầu đã nhìn thấy tiểu công chúa trong ngực mở to đôi mắt đen lúng liếng thẳng tắp nhìn Thư tần rời đi, tựa hồ cũng bị không khí trầm thấp trong điện này cuốn hút.
"Vương công công, ta lại lĩnh bạc tiêu hàng tháng trong cung tháng này." Khi Lục La tiến vào trong phủ nội vụ, đi ngang qua cung nữ trong cung quý phi cũng đang lĩnh tiền tiêu hàng tháng.
Vương công công tự nhiên nhận được Lục La, cười tủm tỉm dâng hà bao nặng trịch: "Lục La cô nương, đây là tiền tiêu hàng tháng trong cung Thư tần chủ tử."
Khi Lục La tiếp nhận lắp bắp kinh hãi: "Sao đột nhiên thêm nhiều như vậy?"
Vương công công nịnh nọt ra mặt: "Hoàng thượng có chỉ, thiên điện Vĩnh Hòa cung mà Thư tần chủ tử cùng tiểu công chúa ở, cung nhân cũng nhiều hơn, tiền tiêu hàng tháng tự nhiên cũng sẽ nhiều hơn."
Lục La cũng không hỏi thêm nữa, trong phủ nội vụ ai không có công phu nhìn người gắp đồ ăn, Hoàng Thượng mới mở miệng thêm một nửa, bọn họ sẽ nhanh nhẹn cho ngươi thêm hai lần, Hoàng Thượng mở miệng cắt giảm một nửa, bọn họ sẽ cũng không lưu, cắt xén hết luôn.
Khi ra cửa cung, Lục La nghĩ muốn tìm đường đi gần hơn, có thể hồi cung mau hơn, cũng không chú ý nghe được cung nữ trong Ninh Tú cung lĩnh tiền tiêu hàng tháng cùng mấy cung nhân ở sau tảng đá châu đầu ghé tai.
"Ngọc Nhi, tin tức này là thật sao? Thái hậu thật sự khuyên Hoàng Thượng như vậy?"
Ngọc Nhi là cung nữ nhị đẳng trong Ninh Tú cung, bởi vì nắm được tin tức độc nhất vô nhị mà đắc ý dào dạt: "Tin tức ta nói làm sao giả được? Đây chính là ta nghe quý phi nương nương chính mồm nói, thái hậu muốn tiểu công chúa của Thư tần chủ tử giao cho Thục phi nương nương Dực Khôn cung dưỡng dục."
"Nhưng lúc trước vẫn nghe đồn sẽ nuôi ở danh nghĩa Hiền phi nương nương mà." Một thái giám trong đó thắc mắc, "Vậy chúng ta đánh cuộc đi, nếu tiểu công chúa tương lai là nuôi dưới danh nghĩa của Hiền phi Vĩnh Hòa cung hay là danh nghĩa của Thục phi nương nương Dực Khôn cung được không?"
"Hứ, ta muốn tích góp bạc tương lai khi xuất cung mở cửa hàng điểm tâm, không đánh cược với các ngươi."
Lục La cũng không còn tâm tư nghe tiếp nữa, vội vã rời đi.
"Chủ tử, nô tỳ nghe nói hai ngày trước thái hậu đề nghị với Hoàng thượng đem tiểu công chúa nuôi dưới danh nghĩa của Thục phi nương nương." Lục La thở hổn hển chạy về cung bẩm báo nói.
Chu Anh vừa nghe tin tức này đã cảm thấy kinh hãi đảm chiến, Thục phi cùng Hiền phi đó là thiên soa địa biệt (khác nhau trời vực). Hiền phi cùng nàng cũng không gây thù, hơn nữa Hiền phi về sau cũng không có thể sinh thêm con, sẽ đối xử với tiểu công chúa của nàng chắc chắn thiệt tình chút. Mà Thục phi cùng nàng từ đầu tới đuôi đều là khúc mắc, tính tình cũng không phải dễ đối phó, nếu thật sự đem tiểu công chúa nuôi dưới danh nghĩa nàng, vậy sẽ không có ngày lành.
Có lẽ là tâm tích tụ đã lâu, từ khi mang thai đến giờ thân mình Chu Anh vẫn khỏe mạnh, trong ngày xuân hoa đào nở rộ đầy trời lại ngã bệnh.
"Chủ tử, thuốc đắng dã tật cũng mau khỏi bệnh, thuốc này nô tỳ đã hâm nóng ba lần rồi, hâm nóng nữa liền mất dược tính." Bách Hợp tận tình khuyên nhủ "Hoàng Thượng sau giờ ngọ sai Thôi công công tặng không ít nhân sâm tốt nhất lại đây, Hoàng Thượng quan tâm chủ tử, chủ tử mặc dù không lo lắng cho mình cũng phải vì tiểu công chúa mà ngẫm lại a."
Cả người Chu Anh cũng bị mất khí lực, dựa vào nàng dìu mình lên, cầm chén thuốc kia uống một hơi cạn sạch, ngay sau đó liền cảm thấy lục phủ ngũ tạng cũng bắt đầu phát đắng. Từ xuyên qua đến giờ, lần đầu tiên bệnh nghiêm trọng như vậy, không chỉ là thân thể vô lực, trong lòng cũng đầy bất đắc dĩ.
Nhìn bảo bối hoài thai mười tháng sinh hạ, từng ngày từng ngày lớn lên, trong lòng vừa vui mừng lại vừa khổ sở.
*Lục phủ ngũ tạng
Ngũ: Năm, thứ năm. Tạng: bộ phận trong vùng ngực và bụng. Lục: sáu. Phủ: bộ phận trong vùng bụng.
- Ngũ tạng là năm bộ phận quan trọng trong vùng ngực và bụng của con người. Ngũ tạng gồm: tâm, can, tỳ, phế, thận.
Tâm là tim, can là gan, tỳ là lá lách, phế là phổi, thận là hai quả cật.
- Lục phủ là sáu bộ phận quan trọng trong vùng bụng của cơ thể con người. Lục phủ gồm: Vị, đảm, tam tiêu, bàng quang, tiểu trường, đại trường.
Vị là bao tử, đảm là mật, bàng quang là bọng đái, tiểu trường là ruột non, đại trường là ruột già. Tam tiêu là ba tiêu: thượng tiêu là miệng trên của bao tử, trung tiêu là khoảng giữa bao tử, hạ tiêu là miệng trên của bàng quang.
"Hoàng Thượng, nên lật bài tử." Thái giám nội thị đến đúng giờ nhắc nhở.
Gia Nguyên đế liếc một cái: "Thư tần vẫn không thấy chuyển biến tốt đẹp sao?"
Thôi Vĩnh Minh thấy đây là hỏi mình, vội đáp: "Hoàng Thượng, sau buổi trưa nô tài đem sâm núi mà Hoàng Thượng phân phó đi tặng, thấy Thư tần chủ tử còn bệnh rất nặng, miệng vẫn nhắc tới tiểu công chúa."
"Tại sao bỗng nhiên trở nên nghiêm trọng như vậy, biết nguyên do sao?" Gia Nguyên đế cau mày, "Thư tần tiến cung đã lâu rồi phải không? Trẫm nhớ hai tháng đầu thân thể yếu đuối chút, sao đột nhiên liền sinh bệnh nặng vậy?"
Thôi Vĩnh Minh nghĩ đồn đãi gần đây nghe được, luôn do dự mãi, cuối cùng đã mở miệng: "Có lẽ là liên quan tới đồn đãi trong cung, nô tài gần đây nghe rất nhiều cung nhân đều đánh cuộc."
"Đánh cuộc? Đánh cuộc gì?" Gia Nguyên đế tò mò hỏi, sao trong cung của hắn lại nuôi người rảnh rỗi chứ?
"Đánh cuộc tương lai tiểu công chúa là nuôi dưới danh nghĩa Hiền phi nương nương hay là danh nghĩa Thục phi nương nương, Thư tần chủ tử vì đau tiểu công chúa, bị tâm bệnh hẳn là nguyên nhân này, cho nên bệnh đã lâu vẫn chưa lành." Thôi Vĩnh Minh nghĩ buổi chiều nhìn thấy bộ dáng Thư tần, nhịn không được lại bổ sung một câu, "Nô tài cảm thấy Thư tần chủ tử hoài thai mười tháng, cuối cùng khi sinh tiểu công chúa còn kém chút nữa đã đánh mất tánh mạng, nhất định là đau đến trong xương, làm cho mẹ con các nàng chia lìa như vậy, khó chịu cũng là bình thường."
"Vô liêm sỉ!" Gia Nguyên đế sau khi nghe xong liền giận dữ, trực tiếp ném hộp con bài ngà trong tay thái giám nội thị, đỗ đầy trên đất, "Ngươi hiện giờ chính là càng ngày càng dám nói, không đem trẫm để vào mắt, cũng không đem quy củ tổ tông để vào mắt sao?!"
Trong lòng Thôi Vĩnh Minh run lên, vội quỳ xuống đất cầu xin tha thứ: "Là nô tài nói lỡ, kính xin Hoàng Thượng giáng tội!"
Gia Nguyên đế nhếch đầu lông mày, đem nội thị thái giám đá ra thật xa mới mở miệng: "Hậu cung của trẫm có người có tâm tản lời đồn sao? Ngươi làm ngự tiền tổng quản, sao ngay cả bổn sự bác bỏ tin đồn ấy đều không có?"
"Là nô tài thất trách, kính xin Hoàng Thượng thứ tội." Thôi Vĩnh Minh tiếp tục run rẩy thỉnh tội.
"Cút!" Gia Nguyên đế cau mày đuổi người, "Chính mình đi lĩnh ba mươi trượng đi! Tiểu Tần Tử, hầu hạ trẫm thay quần áo, bãi giá Vĩnh Hòa cung!"
Bình thường đến cửa cung đều có thể nghe được tiếng khóc rống của tiểu công chúa, hiện giờ cũng đã vào đại điện vẫn là im ắng, Khuyết Tĩnh Hàn cảm thấy có chút kỳ quái, kêu Lục La đang quỳ xuống bên cạnh: "Trẫm nhớ rõ chiều tối mỗi ngày đều là thời khắc tiểu công chúa làm ầm ĩ, sao hôm nay lại không nghe được nửa phần động tĩnh?"
"Hồi bẩm Hoàng Thượng, chủ tử lo lắng đem bệnh lây cho tiểu công chúa, liền đem tiểu công chúa đưa đi trong cung Hiền phi, thỉnh Hiền phi nương nương chăm sóc thay." Lục La trả lời.
Gia Nguyên đế cũng không hỏi thêm nữa, trực tiếp vào nội thất. Chu Anh vẫn bệnh mơ mơ màng màng như cũ, khuôn mặt đã không còn hồng nhuận ngày thường, trở nên tái nhợt trong suốt, trên trán còn đầy mồ hôi, miệng lẩm bẩm khuê danh tiểu công chúa.
Lan Tương đang hầu hạ bên cạnh hành lễ xong liền lại quay về bên giường hầu hạ.
"Thái y đâu?" Gia Nguyên đế chất vấn, "Sao chủ tử các ngươi bệnh thành như vậy nhưng không thấy thái y?!"
Giọng nói Lan Tương nghẹn ngào: "Hoàng Thượng, chủ tử hiện nay đã là tốt hơn nhiều, thái y vừa ly khai, Bách Hợp đã đi sắc thuốc. Nhưng bệnh của chủ tử vẫn thay đổi thất thường, thái y nói nếu cứ sốt cao như vậy, chủ tử dù làm bằng sắt cũng gánh không được a."
Vẫn cho là tình trạng tầm thường, Gia Nguyên đế nhìn người phụ nữ trên giường đã suy yếu giống như gió thổi qua sẽ bay đi, cầm khăn trong tay Lan Tương, hơi hơi thấm thấm, tự mình gấp đặt ở trên trán nàng, giọng nói cũng thản nhiên: "Tên là Lan Tương phải không, ngươi đi xuống trước, nơi này trẫm trông coi là được rồi."
Lan Tương tuy có một vạn cái lo lắng, lại chỉ có thể lĩnh chỉ, cẩn thận lui ra.
"Luyến tiếc tiểu công chúa sao?" Gia Nguyên đế lẩm bẩm hỏi, trên mặt có một tia do dự.
"Nương nương, hoàng thượng tới." Cung nữ tiến vào báo.
"Vô liêm sỉ, hoàng thượng tới sao không báo? Tiểu Doãn Tử không ở cửa cung sao?!" Sắc mặt Hiền phi không tốt, hiện giờ mấy cung nhân này thật sự là càng ngày càng không có quy củ.
"Ái phi đừng nóng giận, là trẫm không cho báo, sợ làm tiểu công chúa giật mình." Gia Nguyên đế vào điện, cười nói, "Tiểu công chúa luôn luôn bướng bỉnh, đã nhiều ngày không quấy nhiễu giấc ngủ của ái phi chứ?"
Hiền phi cũng không để ý Hoàng Thượng vì tiểu công chúa mới đến trong cung của mình, sau khi phúc thân thỉnh an nhìn tiểu công chúa bên cạnh đang ngủ yên, nhu hòa cười: "Tiểu công chúa có lẽ là muốn Thư tần, ở bên người nô tì cũng không khóc cũng không náo, ăn uống cũng không như trước, nô tì còn có chút lo lắng."
"Rốt cuộc là Thư tần vất vả hoài thai mười tháng sinh hạ, tiểu công chúa tất nhiên thân thiết với nàng ấy." Gia Nguyên đế cười trấn an nàng, "Hiền phi cũng yêu thích tiểu công chúa như vậy, trẫm cùng Thư tần cũng yên tâm. Nhưng trong lòng Thư tần nghĩ không ra, hiện giờ cái dạng này trẫm nhìn thấy cũng không thư thái, ái phi tiến cung cũng lâu hơn, thông suốt hơn so với Thư tần, nghĩ cái kế sách lưỡng toàn cho trẫm đi."
"Tiểu công chúa chọc người trìu mến như vậy, lại có ai sẽ không thích?" Trên mặt Hiền phi cũng không phải hư tình giả ý có lệ, "Ý tứ hoàng thượng, nô tì minh bạch."
Gia Nguyên đế nhìn tiểu công chúa đang ngủ còn phun bọt khí, trên mặt cũng không có biểu tình dư thừa: "Tối nay liền nghỉ ở nơi này của ái phi đi, ban đêm nếu tiểu công chúa có động tĩnh gì, trẫm cũng muốn chiếu ứng chút."
Trong lòng Hiền phi có chút gợn sóng, tuy là sớm đem sủng ái của đế vương xem phai nhạt, nhưng người đàn ông vĩ đại này rốt cuộc là phu quân duy nhất của mình, sao có thể không có chút xúc động nào?
Khi mới vừa mở miệng sai người thu xếp, Gia Nguyên đế lại khoát tay: "Ái phi không cần phiền toái, gần đây chính vụ trên triều đình đọng lại rất nhiều, trẫm ở thư phòng phê duyệt tấu chương mấy canh giờ, ái phi ngủ trước đi."
Hiền phi thấy Tiểu Tần Tử ôm tấu chương vào, cũng không cách nào khuyên nữa, chỉ phải dặn: "Hoàng Thượng, mặc dù đã sang ngày xuân, ban đêm vẫn rất lạnh, Hoàng Thượng vì quốc sự ngày đêm làm lụng vất vả tất nhiên trọng yếu, nhưng đừng để bị cảm lạnh phá hủy thân mình, nô tì sai cung nhân hầm chút canh nóng đưa tới cho Hoàng Thượng xua lạnh được không?"
Gia Nguyên đế gật gật đầu: "Làm phiền ái phi."
Nhìn hắn vào thư phòng, Hiền phi thở dài, cũng chưa nói tới quá thất vọng: "Phúc Ngọc, em cảm thấy ý tứ Hoàng Thượng đây là như thế nào? Là muốn cho bổn cung nghĩ biện pháp có thể phục chúng cũng có thể thuận lý thành chương đem tiểu công chúa nuôi ở bên người Thư tần sao?"
Phúc Ngọc gật gật đầu: "Lúc trước khi sinh nhị hoàng tử, Tuệ thục nghi liền chết yểu, không ai khổ sở giống Thư tần chủ tử như vậy. Buổi chiều khi nô tỳ đi thiên điện liền thấy Thư tần tiều tụy rất nhiều, nhất định là trong lòng vạn phần không muốn."
"Sinh ly là một trong bảy nỗi khổ nhân sinh trong kinh Phật, Thư tần hiện giờ tuổi còn trẻ, tất nhiên là không qua được mấu chốt này, điểm quyết định, Hoàng Thượng đem Thư tần, tiểu công chúa để ở trong lòng, mới có tích tụ này. Trong lòng bổn cung nếu không thoải mái, lại ghen tị Thư tần, cũng đành phải giúp nàng ta một phen này." Hiền phi thở dài nói, "Nhưng bổn cung thật sự là càng ngày càng đoán không ra ý hoàng thượng."
Nếu nói Thư tần là sủng phi vậy cũng được thịnh sủng hết sức như Trương quý phi năm đó, hoàng thượng liên tục bảy ngày nghỉ ở Ninh Tú cung, thậm chí còn tự mình làm thơ cho Trương quý phi, còn khi Thục phi được sủng ái nửa năm từ chiêu nghi vị tấn tới Thục phi, cũng nổi bật rất lớn vượt qua Thư tần. Nhưng nếu nói là không sủng, tâm tư Hoàng Thượng cũng đang đặt trên người nàng ta, người bên ngoài bì không kịp nổi.
Vô tình nhất đế gia, có lẽ Thư tần này, lại là một quân cờ mới của hoàng thượng đi.
Khi chén súp đưa tới, Gia Nguyên đế không ăn, đặt tại một bên, nhìn từ cửa sổ có thể thấy tới được đèn lồng ở cửa đại điện thiên điện: "Tiểu Tần Tử, đi thiên điện nhìn một cái, Thư tần hết sốt chưa? Lại đi Thái y viện sai thái y đang trực đi tới trông coi đi."
"Nô tài tuân chỉ." Khi Tiểu Tần Tử lĩnh chỉ xoay người rồi lại bị gọi lại.
"Thôi, trẫm cùng ngươi đi nhìn một chút." Gia Nguyên đế để bút xuống rồi đứng dậy, "Lúc chạng vạng tối trẫm nhìn quả thật không được tốt, không tự mình đi nhìn một lần, trong lòng thủy chung không bỏ xuống được."