Chờ Gió, Đợi Em

Chương 1


Tiết tử: Thanh xuân, bạn có thể đã gặp những người tuyệt vời nhất.
 
“Thả lỏng tinh thần, bắt đúng nhịp điệu.’’
 
“Đưa cổ tay ra ngoài, không nên dùng lực, vung tay áo lên.”
 
Trong phòng tập nhảy.
 
Một cô gái trẻ mặc trang phục múa màu đen, vóc người nhỏ nhắn thon thả đang đứng trước gương. Giọng nói của cô tựa như Không Cốc U Lan*, vẻ ngoài nghe có vẻ mềm mại yếu đuối nhưng lại không thiếu phần oai nghiêm.
 
“Cót két.”
 
Đúng lúc này, cánh cửa phòng nhảy được mở ra.
 
“Cô Thời, chủ nhiệm tìm cô.’’
 
Trên mặt cô gái tuy có chút nghi ngờ, nhưng vẫn mở miệng trả lời: “Tôi tới ngay.’’
 
“Các em tiếp tục luyện tập đi, lát nữa quay lại cô sẽ kiểm tra.’’
 
Nói xong, cô xoay người đi ra khỏi phòng nhảy.
 
“Anh ấy tìm tôi có chuyện gì vậy?’’
 
“Tôi không biết, cô đi tới đó sẽ rõ.’’
 
“Cốc, cốc.’’ Thời Cấm đưa tay ra gõ cửa.
 
“Mời vào.’’
 
Cô bước vào phòng làm việc.
 
Ngô Vũ Đồng xoay người lại, cất giọng thuần thục, “Cô tới rồi sao.’’
 
“Vũ Đồng, anh tìm tôi có chuyện gì không?’’
 
“Ừ, bây giờ cô hãy thay mặt câu lạc bộ của chúng ta đến đại học S dạy học một thời gian."  
 
“Chuyện này không phải Chi Mẫn đại diện sao?’’
 
“Đúng vậy, nhưng Chi Mẫn có chút việc gấp của gia đình nên không đi được, vì vậy hôm nay cô đi thay đi.’’

 
Thời Cấm rủ mắt xuống im lặng một lúc.
 
Đại học S, trường cũ của người ấy.
 
“Sao vậy, A Cấm?’’
 
“Không có gì, nhưng lớp của tôi bây giờ thì phải làm sao?’’
 
“Hạ Đình sẽ thay thế cho cô.’’
 
“Vậy được, vậy tôi đi thay quần áo ngay lập tức’’
 
Ngô Vũ Đồng vỗ bả vai cô một cái, “Được rồi, đi đi.’’
 
*
Thời Cấm đứng trước cổng trường đại học S.
 
Cô chăm chú nhìn các sinh viên đang tụ năm tụ ba thành một nhóm nhỏ, trong con người bọn họ luôn tràn đầy sức sống và lòng nhiệt huyết của tuổi trẻ, bọn họ bây giờ rất giống người ấy của năm xưa.
 
Trở lại thành phố S đã được vài tháng, cô đã từng đi qua nơi này vô số lần, nhưng chưa một lần bước qua cánh cổng của thanh xuân này.
 
Thời Cấm đứng lặng trước cổng trường một hồi lâu, cho đến khi sắp đến giờ lên lớp, cô chỉnh lại quần áo trên người, rồi mới bước vào bên trong.
 
Cứ ngỡ là sẽ bị lạc đường, nhưng không nghĩ đến quang cảnh trong khuôn viên trường này vẫn giống như khi xưa, cô quen việc dễ làm nhanh chóng tìm được văn phòng làm việc của hiệu trưởng.
 
Nhẹ nhàng gõ cánh cửa văn phòng.
 
Bên trong vang lên tiếng “Mời vào”, cô đẩy cửa bước vào.
 
Nhưng bên trong ngoại trừ thầy hiệu trưởng, còn có một người đàn ông khác.
 
Bởi vì bệnh nghề nghiệp, Thời Cấm theo thói quen quan sát vóc dáng của người đàn ông này.
 
Anh ta đang đưa lưng về phía cô, dáng người cao ráo, vai rộng chân dài, tấm lưng vững chãi, rắn chắc, tỷ lệ cơ thể đúng là vô cùng hoàn hảo.
 
Nhưng trong thâm tâm cô lại sinh ra một cảm giác mơ hồ quen thuộc.
 
“Cô chính là cô giáo đại diện cho câu lạc bộ Nghệ thuật múa tới đây đứng lớp sao?” Hiệu trưởng nhìn cô từ trên xuống dưới, dường như có vẻ nghi ngờ.
 

Giọng điệu nghi vấn này, Thời Cấm đã sớm tập tành thành một thói quen.
 
Thời Cấm là mẫu người điển hình của một cô gái đến từ phương Nam, dáng người không cao lắm, lúc còn học cao trung cao một 1m58, sau đó cao thêm tầm mấy cm, bây giờ cũng chỉ gần 1m62.    
 
Bởi vì chiều cao của mình, cô thường xuyên bị người khác nhầm lẫn là sinh viên đại học, nhưng cô năm nay đã hai mươi bảy tuổi và tốt nghiệp đại học được gần năm năm rồi.
 
Cô đứng thẳng người, khiêm tốn trả lời:
 
“Vâng.’’
 
“Nhìn qua thật sự không giống lắm.’’ Hiệu trưởng mỉm cười trả lời.
 
“À, đúng rồi, đây là giáo sư dạy dương cầm mới của trường chúng tôi, Kỷ Hoài, hai người làm quen một chút đi.’’ Lúc này Hiệu trưởng mới nhớ tới phải giới thiệu.
 
Kỷ Hoài?
 
Nụ cười trên khóe miệng Thời Cấm đột nhiên cứng ngắc, cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người đàn ông kia.
 
Người đàn ông xoay người lại.
 
Đúng là Kỷ Hoài.
 
Ngoại trừ trở nên chín chắn, trưởng thành hơn, anh dường như không thay đổi gì so với năm đó, vẫn là người thiếu niên trong hồi ức của cô.
 
Nhưng cô đã không còn là nữ sinh Thời Cấm của năm đó nữa rồi, tiếp xúc nhiều, trải nghiệm nhiều, những suy nghĩ cũng chỉ còn sự tĩnh lặng.
 
“Xin chào.’’ Cô nâng khóe môi, đưa bàn tay về phía anh.
 
Giữa hai người cách nhau không tới một mét, ánh mắt trận trụi tiếp xúc trong không trung, trong đáy mắt của anh hiện ra một chút ưu tư, nhưng lại bị cố tình đè nén.
 
Kỷ Hoài nhìn cô, tiếp đó cũng đưa tay ra.
 
Khi tiếp xúc với bàn tay cô, nhiệt độ ngoài trời hơi nóng nhưng bàn tay ấy lại lạnh như băng.
 
Thời Cấm cũng chỉ chạm nhẹ vào tay anh rồi ngay lập tức buông ra.
 
“Hiệu trưởng, sắp đến giờ lên lớp rồi, tôi xin phép ra ngoài trước.’’
 
“Được, đi đi.’’
 
Thời Cấm gật đầu một cái, rồi xoay người ra khỏi phòng hiệu trưởng.
 
Ngay khi cô khuất hẳn sau cánh cửa văn phòng, ánh mắt Kỷ Hoài chợt trầm xuống, anh cúi đầu nhìn xuống bàn tay của mình, nắm thật chặt thành quả đấm, nơi khớp xương mơ hồ trắng bệch.
 
“Tiểu Kỷ à, tốt nghiệp nhiều năm như vậy em vẫn trở về trường cũ làm việc, thầy thực sự hoan nghênh em tham gia vào.’’ Trên khuôn mặt thầy hiệu trưởng tươi cười nói với Kỷ Hoài.
 
Bàn tay Kỷ Hoài dần dần buông lỏng, anh mỉm cười.
 
“Có thể cống hiến cho trường cũ chút sức lực cũng là vinh hạnh của em.’’
 
---------------------------
*Bông hoa lan tuyệt đẹp trong sơn cốc: vẻ ngoài hiếm thấy, thường dùng để ví von nhân phẩm cao nhã (Nguồn: Sưu tầm.)