Chín Cây Số Tình Nhân

Chương 45

“Tuy là ích kỷ, ngang ngược, nhưng tôi cũng chỉ là một người bình thường. Tôi không phải thần thánh, cũng muốn được ở bên người mình yêu, cũng muốn chân tình mình trao ra có thể được hồi đáp.”

___________________

Bánh táo vòng chiên giòn nóng hổi rắc thêm đường và mứt quế vừa mua về, rượu băng nhưng được làm lạnh đến nhiệt độ vừa đúng. Lạc Kiều Xuyên có nghĩ cũng không nghĩ tới năm mới tiếp theo lại trải qua trong tình cảnh ấm áp như thế này, càng huống chi, người một tay làm ra khung cảnh này, chính là người mà y đã tâm tâm niệm niệm lâu như vậy.

Bánh táo vòng nóng gần như bỏng cả miệng, lại thêm hương vị ngọt ngào của quế, lúc đi qua yết hầu giống như bị thiêu đốt, y vội vã uống một ngụm rượu băng, nhưng tựa hồ vẫn cứ không thể làm giảm nhiệt, ngược lại khiến cho cổ họng càng thêm cảm giác nóng bỏng.

Nói đến tay nghề nấu ăn, liền không thể tránh khỏi nhắc tới cha. Người ấy, rất xa cách mình, thế cho nên khi ngẫu nhiên gặp mặt tim đập như sắp rơi mất nửa nhịp, nhất thời không làm ra được phản ứng thích hợp.

Có lẽ là tuổi trẻ nổi loạn tính tình xốc nổi, học hành không cẩn thận đến nơi đến chốn. Rõ ràng biết những chuyện người cha bảo thủ cố chấp sẽ không chấp nhận được, nhưng vẫn cứ khăng khăng đối nghịch đi làm, không ngừng chạm vào điểm mấu chốt, cuối cùng viện vào cái cớ đó để thoát khỏi những trói buộc và quản chế của gia đình, còn vì thế mà tự đội lên cho mình hình tượng bất hạnh không được cảm thông. Những suy nghĩ khi còn bé này, chính là trăm ngàn thiếu sót như thế, buồn cười cực kỳ. Biết làm sao được điều không thể làm đã làm, lời không nên nói cũng đã nói, mà mặt mũi của đàn ông, chẳng qua cũng chỉ là thứ hẹp hòi mà thôi.

Lạc Kiều Xuyên nhẹ nhàng lắc rượu trong ly, nhìn chất lỏng đậm màu quét qua thành ly lưu lại màu sắc nhàn nhạt, rất nhanh lại sạch bóng, những dấu vết đó đều biến mất không thấy nữa. Cho đến khi nghe thấy Nhâm Viễn ngồi bên cạnh dùng thái độ quan tâm nói rằng: “Người lúc chiều đụng phải, là ba cậu nhỉ.” Nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng lại nhìn thấu hết thảy.

Lạc Kiều Xuyên ngừng một lúc, thanh âm rầu rĩ, nhưng lại mang theo giọng điệu rất tồi tệ: “Ừm…… Vậy thì sao chứ, ông ấy lại không để ý đến thằng con này, có hay không có ba tôi thấy cũng chẳng khác gì.”

“Cậu có biết không khi cậu chuẩn bị nói dối, sẽ luôn là ‘ừm’ thật dài…… ‘?” Nhâm Viễn cầm ly rượu, rất thích thú nhìn y.

“…” Tìm không ra câu trả lời, chỉ đành câm miệng.

Khi ly rượu đã thấy đáy, Lạc Kiều Xuyên liền cảm thấy ngà ngà say, đang muốn dịch người đặt ly rượu trống không lên bàn, lại ngoài ý muốn bị một người kéo bờ vai ôm sát vào trong lòng. Người phía trên ôm y một lúc, cũng không buông tay, chỉ nhìn về phía cửa sổ sát đất trong phòng khách vô thưởng vô phạt nói một câu: “Từ đây nhìn thấy pháo hoa không?” Không đợi Lạc Kiều Xuyên phản ứng, lại tự biên tự diễn nói: ” Người Hà Lan rất thích náo nhiệt, mỗi khi có dịp gặp nhau đều có người đốt pháo ở quảng trường, nếu như nơi này không nhìn thấy, có thể suy nghĩ lúc nào đến chỗ tôi xem.”

Ý nghĩa trong câu nói này, Lạc Kiều Xuyên không thể nghĩ nhiều, phản ứng đầu tiên trong nháy mắt, chỉ là dán sát vào khuôn mặt ôn hòa kia, “… Cậu xem như là đang hẹn tôi sao?”

Nhâm Viễn bất động thanh sắc, cong mắt cười, nhìn sâu vào mắt Lạc Kiều Xuyên nói: “Cậu không muốn sao?”

Tiết mục phiến tình cảm động nói tôi đồng ý hiển nhiên không thích hợp với y, nhưng vẫn cứ nhẫn nhịn những ý niệm mãnh liệt trong đầu bổ nhào lên làm vài chuyện, rõ ràng khoảng cách gần như thế, tiến về phía trước thêm một tấc nữa chính là độ ấm của nhau, vậy mà lại kiềm chế, như là vì muốn khẳng định điều gì đó, từng câu từng chữ hỏi ra: “… Vậy cậu sẵn lòng sao?” Cả trái tim đều đang run rẩy.

Nhâm Viễn tuy rằng không phải là phái hành động mạnh mẽ quyết liệt, nhưng cũng biết phương thức hiệu quả hơn so với nói chuyện vào lúc này là gì.

Cảm giác gắn bó thân mật không hề xa lạ, trái lại còn bởi vì là người này mà lại trở nên mới mẻ. Thể nghiệm giống như vậy chỉ có một lần, tất cả đều ùa về nhanh chóng cùng với kí ức nồng nhiệt của nụ hôn này vào giây phút này, thì ra thân thể và trái tim của mình đều chưa từng lãng quên.

Tay Nhâm Viễn từ trên vai chuyển đến sau gáy y, khí lực giữ lấy y không lớn, trong sự dịu dàng lại mang theo chút vị đạo xâm lược. Lạc Kiều Xuyên mở mắt ra, nhưng  lại không nhìn thấy đôi mắt thường ngày luôn nhu hòa của người nọ, cặp mắt ấy hiển nhiên đang đóng, giống như mỗi đôi tình nhân khi hôn môi đều làm như vậy, chỉ là nụ hôn này còn kịch liệt hơn nhiều, không ngừng thâm nhập vào khoang miệng của nhau môi lưỡi dây dưa nóng bỏng không ngừng. Lạc Kiều Xuyên còn chưa kịp nghĩ anh có thể tiếp nhận được nụ hôn như vậy hay không, đã bị ý niệm muốn ôm lấy và chiếm lĩnh trong đầu bao phủ.

Cho dù có tưởng tượng bao nhiêu lần, đều không bằng xúc cảm chân thật tự thân thể nghiệm.

Rõ ràng khát cầu lâu như vậy, nhưng lúc này lại đột nhiên trở nên không cam lòng. Có người có lẽ là cao ngạo, nếu như thứ mình muốn vẫn mãi không có được, như vậy thời khắc cuối cùng đạt được ngược lại sẽ không cảm thấy vui mừng nữa. Nhưng y lại không làm được, cho dù  Nhâm Viễn có đến trễ bao lâu, chỉ cần anh đến, y vẫn không nỡ buông tay.

Cho đến khi cảm thấy bản thân cũng không thể khắc chế run rẩy không ngừng, Lạc Kiều Xuyên không nhịn được giữa nụ hôn vươn tay kéo xuống kiện áo sơmi duy nhất trên thân người kia, hưng phấn đến mức phương pháp thô bạo cũng không hề đáng nói. Khoảnh khắc ngã lên giường, Lạc Kiều Xuyên rốt cục mãn nguyện kết thúc cuộc chiến hăng hái với chiếc khuy áo kẹt lại cuối cùng của Nhâm Viễn.

Cảm nhận Nhâm Viễn xích lõa thân trên hôn lên sườn gáy mình, cảnh tượng này thường ngày chỉ có trong những giấc mơ dung tục của mình mới xuất hiện, làm cho Lạc Kiều Xuyên nhịn không được vươn tay đập lên cái đầu trên người, không chút mảy may thức được mình quần áo nửa mở, dáng vẻ ngửa cổ lên gần như là một loại câu dẫn không lời.

Đều nói người thường ngày tính cách ôn hòa, thậm chí lạnh nhạt thờ ơ, lúc trên giường luôn mang theo nhiệt tình và cường hãn khác thường. Tuy rằng người kia vẫn không mở miệng, thế nhưng trong trầm mặc mang theo chút vị đạo ngang ngược, ngược lại tản ra khí tức khiến người ta phấn khích.

Cúi đầu thoáng nhìn Nhâm Viễn lột sạch những quần áo còn vướng bận cuối cùng, sau đó không ngừng hôn lên phần ngực xích lõa của mình. Rõ ràng chưa từng có kinh nghiệm làm với đàn ông, nhưng cũng có thể khiến cho chính mình hưng phấn đến rối tinh rối mù.

Nghĩ như vậy, y có chút cam chịu xoay người đè lên Nhâm Viễn. Động tác ngồi khóa trên bụng anh thoạt nhìn tương đối kiều diễm, y cười sắc tình, không khác gì mọi khi cúi người xuống hôn nhẹ lỗ tai người kia, hài lòng nghe thấy tiếng thở dốc ẩn nhẫn kìm nén. Môi lưỡi y hôn qua mỗi một tấc da thịt, như chiếm thành đoạt đất muốn chứng minh sự tồn tại  của mình, cho đến khi cảm thấy dục vọng cả hai dần bốc lên hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng, Lạc Kiều Xuyên khàn giọng nói,

“Tôi muốn cậu.”

Vẫn nghĩ rằng lần này cũng không khác gì dĩ vãng, nhưng chạm phải ánh mắt thâm sắc của Nhâm Viễn thì hoàn toàn rối loạn nhịp độ.

Y nghe thấy Nhâm Viễn ghé vào bên tai y, dùng ngữ khí bao hàm tình dục rồi lại cực lực áp chế thấp giọng nói: “… Lạc Kiều Xuyên, dạy anh.”