Sáng sớm thứ năm Liên Cảnh Vân đã đến phòng làm việc, còn mang theo một cái
túi to bên người, anh lấy những thiết bị ra ngoài như ảo thuật, lấy một
cái hoojpmafu đen trước, đo tín hiệu một vòng bên ngoài phòng làm việc,
dùng bút hồng ngoại chiếu bốn phía, tìm máy nghe trộm, camera, cuối cùng lấy một cái router đặc chế, làm mã hóa wifi: “Để đảm bảo an toàn thì từ nay về sau nhân viên công tác nên dùng một wifi riêng, khách thì dùng
một cái riêng.”
Cuối cùng ngồi vào máy tính trước mặt Lưu Hà, cài đặt một phần mềm quét dấu vết xâm nhập, bàn phím của Lưu Hà thì anh
dùng không thoải mái, cuối cùng đem tháo máy chủ ra: “Anh mang cái này
đi trước, và cả router cũ cầm về công ty nghiên cứu một chút, tan tầm sẽ trả lại cho em.”
Lưu Hà chống cằm nhìn anh bận bịu: “Ngành của các anh có cả máy gỡ à? Rốt cuộc thì còn gì không có nữa không?”
Liên Cảnh Vân nhẹ răng cười: “Dù sao cái gì cần có cũng có, không nên có —— nếu em cần thì sau này cũng có.”
“Các anh là ngành điều tra hay ngành tội phạm thế hả?” Lưu Hà vui vẻ nói.
Đôi mắt Liên Cảnh Vân cong lên, anh phủi phủi tây trang, khẽ dựa vào ghế,
cầm lấy cốc cà phê, lắc lắc nói: “Vì vãn hồi tổn thất của công ty, vì
tăng cường sự chính trực của xã hội, bảo hiểm khảo sát Lộc An hết sức
trung thành phục vụ vì ngài, hi vọng ngài có thể phối hợp làm việc, sớm
ngày định tổn hại ——”
Lưu Hà lườm anh một cái: “Dạng chó hình người.”
Liên Cảnh Vân nói: “Anh lại dạng chó hình người à, bình thường em nói anh
dạng chó hình người thì anh không nói gì, hôm nay bộ tây trang của anh
tốn bao nhiêu tiền em biết không? Ít nhất cũng phải là mặt người dạ thú
——”
“Vượn đội mũ người.” Lưu Hà nói, cô và Liên Cảnh Vân nhìn
nhau, không nhịn được cười lên: “Nói thật, sao hôm nay anh lại mặc tây
trang vậy, nhìn chất vải thì cũng không vừa đâu.”
“Công ty yêu
cầu.” Liên Cảnh Vân nói: “Tuần trước bắt đầu đổi rồi, sau đó được hóa
đơn hơn năm trăm vạn, công ty phát mấy bộ tây trang, thật ra cũng không
sử dụng thường xuyên, nhưng em hiểu mà, dù sao cũng là phúc lợi bộ phận, không mặc thì phí.”
“Năm trăm vạn sao?” Lưu Hà chau mày: “Đầu tiên phải chúc mừng anh, anh phát tài rồi.”
Liên Cảnh Vân chắp tay: “Đâu có, đâu có, không dám nhận không dám nhận, đều
nhờ người phóng khoáng lạc quan như ngài chăm lo cho sinh ý của cửa
hàng.”
Sau khi vui đùa xong, anh thả tay xuống, có chút cảm khái: “Lúc ấy ba mẹ liều chết muốn anh vào cục cảnh sát, em biết đấy, trong
lòng anh rất không thoải mái, bây giờ xem... Cho dù nói thế nào, chuyến
đi này quả là an toàn, tiền cũng không ít, một tháng cũng được hơn một
năm của hai vợ chồng già.”
Liên Cảnh Vân học ở trường cảnh sát,
nhân phẩm hay học vấn đều ưu tú, tốt nghiệp vẻ vang, còn đang học đã
được cục cảnh sát thành phố S nhắm —— nhưng cuối cùng, còn chưa đi làm
đã chịu áp lực trong nhà, cuối cùng bỏ qua việc đi làm cảnh sát hình sự, lúc đó còn náo loạn một hồi.
Phản đối anh vào cảnh sát là ý của
cả ba và mẹ, Liên Cảnh Vân là người con có hiếu, khi cả ba và mẹ đều
nhất trí phản đối thì chỉ có thể khuất phục, nhưng cuối cùng anh cũng
không đi theo con đường mà người nhà sắp xếp, tới quản lý xuất nhập
cảnh, mà đi theo con đường điều tra viên —— kết quả đánh cờ, anh làm một điều tra viên của công ty bảo hiểm.
Quê của Liên Cảnh Vân và Lưu Hà là một huyện thành nhỏ ở Tây Bắc, làm ở quản lý xuất nhập cnarh, một ngày có rất nhiều việc, thu nhập tính trên cấp bậc, chú Liên là cảnh
sát thâm niên, có chút ít cấp bậc, quen biết cũng rộng, Liên Cảnh Vân
không đi làm công chức mà làm điều tra viên, còn làm ở công ty bảo hiểm
đang có tiếng xấu, nhất định đã làm một cuộc cách mạng nhỏ trong gia
đình, nhưng mấy năm sau, ưu khuyết điểm của lựa chọn này, không nói cũng hiểu. Công ty bảo hiểm Lộc An, tiền lương của điều tra viên dựa trên
thành tích, ngoài tiền lương cố định thì vãn hồi tiền bảo hiểm tổn thất
cho công ty là có thưởng. Mấy năm nay Liên Cảnh Vân làm việc rất tích
cực, cấp bậc thăng tiến rất nhanh, được công ty giải quyết hộ khẩu, dựa
vào tiền thưởng thành tích của mình cũng đã có được một ngôi nhà nhỏ
trong thành phố S có giá phòng cao như vậy. Với chức vụ bây giờ, thu
nhập cả trăm vạn cũng không phải nói suông, anh đã bỏ xa những người bạn học trường cảnh sát trước kia.
Mặc dù nói như thế, nhìn Lưu Hà
nhìn ra được, sau lưng Liên Cảnh Vẫn vẫn mang chút phiền muộn —— học
sinh nào của trường cảnh sát mà trong lòng không có giấc mơ trở thành
cảnh sát chứ?
“Anh không đi làm cảnh sát, người vui nhất chính là dì.” Cô nói: “Ba năm này em ở nhà anh, mỗi lần chú Liên đi ra ngoài,
buổi tối dì sẽ ngủ không ngon, bây giờ anh như thế cũng rất tốt, dì còn
có thể bớt lo lắng hơn.”
Nhắc tới mẹ, vẻ mặt Liên Cảnh Vân dịu
dàng hơn, anh khoát tay: “Đừng nhắc những việc này, lát nữa anh còn có
cuộc họp, nói việc chính, trong điện thoại em nói không rõ, bây giờ đã
được dọn dẹp sạch sẽ rồi, có thể nói chưa? Tại sao việc này có quan hệ
với bất động sản Tân Hải?”
Lưu Hà không giấu diếm gì Liên Cảnh
vân, vừa dọn mặt bàn vừa nói với anh: “... Cảm giác trên xe cũng có thể
bị giấu camera theo dõi, nếu không chính là điện thoại bị xâm nhập, chứ
không sao anh ta có thể cho em thêm thời gian?”
Bất động sản Tân
Hải là một trong những công ty bất động sản đứng đầu thành phố S, cũng
xem như đứng hạng nhất trong phạm vi cả nước, mấy năm nay nghiệp vụ cũng đa dạng hơn, là tiêu chuẩn bất động sản Cự Ngạc, Liên Cảnh Vân làm điểu tra không thể chưa từng nghe bao giờ. Anh càng nghe, hàng mi càng nhíu
chặt lại, trầm ngâm một lúc mới nói: “Đáp án có lẽ còn đơn giản hơn em
nghĩ, em đi ra từ Nguyệt hồ sơn trang, anh ta chỉ muốn tìm chiếc xe đi
theo em là đến nơi ——”
Nói đến đây, anh dừng lại, nhìn sắc mặt
Lưu Hà cười: “Quên mất, em gan lớn, chuyện này không dọa em được... Với
truyện này, em và anh hiểu giống nhau, nhà họ Thẩm có nhà lớn nghiệp
lớn, nghe nói quan hệ của bọn họ còn liên kết đến thành phố P, gia đình
như vậy muốn mời em làm cố vấn tâm lý cho ông cụ, điều tra trước một
chút là rất bình thường, có lẽ cậu Thẩm chỉ muốn ra oai phủ đầu, để từ
nay về sau em không nói linh tinh.”
Giữ bí mật là đạo đức nghề
nghiệp của người bác sĩ tâm lý, Lưu Hà cũng không chú ý đến sự quấy rầy
của những người nhà có bệnh đa nghi quá nặng, nhưng chuyện này, cô không biết có phải chỉ là ra oai phủ đầu đơn thuần hay không.”
“Anh
biết được bao nhiều về tư liệu của anh ta?” Cô hỏi Liên Cảnh Vân: “Em
chỉ biết là trong tên của anh ta có một chữ đọc là ‘qin’, còn lại không
có chút tư liệu trên mạng nào, hình như người nhà họ Thẩm rất chú trọng
thông tin cá nhân.”
“Anh ta tên là Thẩm Khẩm —— là thế hệ thứ ba
nhà họ Thẩm, cũng có chữ vàng bên cạnh.” Liên Cảnh Vân đã điều tra một
ít bối cảnh: “Nhà họ Thẩm bắt đầu giàu từ Thẩm Quân Đình tiên sinh, là
người mà em cố vấn, nhưng mà mấy năm trước ông đã lui về phía sau, thế
hệ thứ hai có sáu nam hai nữ, gia đình tổng giám đốc Thẩm Hồng có vai
trò thấp nhất, anh nghe nói mấy đứa con của ông ấy cũng thường xuyên ở
nước ngoài... Ngược lại sáu gia đình nhà họ Thẩm đều ở trong nước, em
cũng biết đấy, một gia đình nổi tiếng bến Thượng Hải, thường xuyên lên
chuyên mục cuộc sống của báo địa phương ‘Báo cáo La Bác’, mấy đứa con
nhà bọn họ đều có chữ vàng bên cạnh.”
Lưu Hà nhếch mày lên, Liên
Cảnh Vân buông buông tay: “Đừng nhìn anh, giám đốc nói, đây là kiến thức cơ bản của công ty bảo hiểm, nếu không em bảo bọn anh lấy lợi nhuận từ
đâu, bảo hiểm nhân thọ bình thường à?”
“Càng hiểu về công ty của
anh, càng kính sợ người trong nghề bảo hiểm.” Lưu Hà nói đùa, cô không
tiếp tục hỏi về tin của Thẩm Khâm: “Gần đây đang bận chuyện gì thế? Vụ
đầu tiên sau khi thăng chức, cũng nên là khởi đầu tốt đẹp mới được.”
“Nếu cần cứ nói”, cô còn chưa nói những lời này thì Liên Cảnh Vân đã cắt đứng, tiếp tục đề tài vừa rồi.”
“Nói tiếp chuyện của Thẩm công tử —— người nhà họ Thẩm làm việc vẫn rất quy
củ.” Anh nói: “Em cũng không cần lo quá, về chuyện Tân Hải, anh còn có
một tin tức sẽ làm em cảm thấy hứng thú ——tháng sáu hàng năm, Tân Hải
đều mời dự họp đại hội cổ đông, anh nghe nói năm nào ông cụ Thẩm cũng
lên đài phát phiểu, mặc dù tổng giám đốc hiện tại đang là Thẩm Hồng
nhưng ông cụ Thẩm vẫn là cổ đông cầm nhiều cổ phiếu nhất tập đoàn, mấy
đứa con của ông chỉ cầm tượng trưng, ngoài việc trong tay Thẩm Hồng có
khá nhiều cổ phần công ty thì quyền lực tập đoàn vẫn tập trung trong tay ông cụ Thẩm.”
Điều này đã giải thích không ít câu hỏi của Lưu
Hà, ít nhất là cô đã hiểu rõ được một màn ở Nguyệt hồ sơn trang hôm qua, Lưu Hà mơ hồ đã đoán được mình sẽ có một tương lai phiền phức, cô nhíu
mày: “Em hiểu...”
Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội, đang tốt đẹp thì bị kéo vào cuộc tranh tài sản của nhà giàu, trên tâm lý không thích được cũng là điều tự nhiên, mặc dù Lưu Hà vẫn bất động thanh sắc, nhưng Liên Cảnh Vẫn vẫn đồng tình với cô —— chỉ có điều được bọc dưới nụ cười xấu xa: “Việc này nếu từ chối được thì từ chối... nếu không được thì
phải cẩn thận, có việc gì thì tùy thời đến tìm anh, dù là Thẩm Khẩm hay
người khác, cũng rất chú ý tới bác sĩ tâm lý —— anh nói, hay là em đừng
làm nữa, phòng tâm lý này có gì tốt, hay là vào công ty hợp tác với anh, giám đốc đã nói với anh từ trước, để anh đào em về công ty, sẽ tặng anh tiền thưởng tuyển dụng, hai chúng ta Hắc Bạch song sát, đi khắp giang
hồ không đối thủ, vợ chồng cùng quản gia...”
“Đi chết đi.” Lưu Hà cầm con chuột làm bộ muốn ném anh, Liên Cảnh Vân co rụt cổ lại, làm bộ
xin tha thứ, lại dâng một cái laptop lên làm cống phẩm: “Trước hết mấy
ngày nay em dùng máy này đi, cái laptop này đã được anh dốc hết lòng, em cẩn thận một chút, đừng vào những trang web kỳ quái, mở loạn những file độc, chắc là sẽ không trúng chiêu.”
Nói rồi lại đổi một cái điện thoại cho Lưu Hà, đưa cho cô một cái iphone 6S mới tinh: “Cái này cũng
thế, cẩn thận một chút, lý lịch vẫn có thể cam đoan.”
Lưu Hà cầm
điện thoại mới tinh, laptop còn chưa kéo màn hình bảo vệ, có chút không
biết nên nói gì —— mặc dù công ty bảo hiểm chăm sóc cho khách hàng,
nhưng Liên Cảnh Vân không bán bảo hiểm, anh là điều tra viên bảo vệ cao
cấp, có quan hệ gì trong vòng luẩn quẩn của phú hào? Một tiếng nhẹ nhàng ‘Anh nghe nói’, một cái máy tính, một cái điện thoại, sau đó là rất
nhiều vất vả bôn ba mà anh bỏ ra. Lưu Hà không phải không biết, không
phải là không có lòng biết ơn, nhưng mà nói hai chữ cảm ơn, dường như
lại quá xa lạ.
“Anh mua mới sao?” Cô chỉ có thể nói, vươn tay cầm điện thoại, rồi ngừng lại: “Tiền bây giờ không có, về nhà em sẽ chuyển
tiền cho anh.”
“Thôi nhé.” Liên Cảnh Vân cười nhạt: “Với anh thì
em không cần nhắc tới tiền —— vừa rồi đã nói, anh mới thăng chức, chút
món tiền nhỏ này, tự cầm lấy đi, anh còn không cần lấy tiền con gái.”
“Anh theo chủ nghĩa sô – vanh đấy à.” Lưu Hà nói, Liên Cảnh Vân ngẩng đầu
lên, vui vẻ thoải mái cười rộ lên, giọng của anh vẫn luôn to —— vẫn luôn cởi mở như vậy, có khi mang một ít láu cá, nhưng không làm cho người ta phản cảm.
“Chủ nghĩa sô – vanh thì chủ nghĩa sô – vanh, dù sao
không lấy tiền con gái.” Anh nói, trên mặt vui vẻ dần nhạt đi: “Nói
thật, Hà Tử, việc của nhà họ Thẩm, không dễ chạm vào như vậy, em suy
nghĩ thật kỹ, nếu không được thì đừng làm, nghỉ ngơi một thời gian ngắn, về chuyện tiền, em đừng lo lắng...”
Liên Cảnh Vẫn vẫn là người sảng khoái, lúc này anh nói do dự, nhưng Lưu Hà biết rõ không phải vì tiền ——
Nụ cười của cô từ từ cứng lại, không khí thân thiết trong phòng dần lạnh
xuống, Lưu Hà chớp chớp đôi mắt, chăm chú nghiên cứu thổ hào, cô không
nhìn nhưng có thể cảm giác được do dự biến thành chột dạ, chột dạ biến
thành không tự tin, cuối cùng, thay đổi câu nói đã chuẩn bị, thân thiết
hơn, sau ‘Vua hài kịch’, cũng bởi vì văn hóa phổ biến lại càng có ý
nghĩa đại biểu, chỉ thế thôi càng hiểu rõ hơn ‘Anh sẽ nuôi em’, anh lui
một bước, lại dùng tiếng cười che dấu.
“Dù sao em biết đấy, có chuyện gì khó xử, em đều có thể tìm anh.”
Tiếng cười của anh hơi phô trương hơn bình thường, nhưng không mất sự chân
thành, mà nói như vậy là rất hiếm thấy, có lẽ càng hiếm thấy hơn lời
yêu. Trong thành phố phù hoa này, yêu là từ bị lạm dụng quá nhiều, tiền
lại càng có ý nghĩa biểu đạt tình cảm. Với Liên Cảnh Vân, một thanh niên mới đứng vững tại thành phố to lớn này, những lời này càng dễ nghe hơn
dỗ ngon dỗ ngọt, như là lửa, bạn không cảm thấy ấm cũng rất khó.
Lưu Hà thì sao? Đương nhiên cô nghe được câu ‘Có chuyện gì khó xử, em đều
có thể tìm anh’, những lời ấm áp như vậy, kiên cố như vậy, nói trước mặt người nào đã từng chịu thất bại, khi chua xót nhớt lại, những lời vững
chắc như vậy có thể trị được hết, làm cho tất cả cô độc, trái tim chồng
chất vết thương cũng có thể tin tưởng, từ nay về sau, trên con đường
này, cô không cần đi một mình ——
“Em biết rồi.” Cô nói, nở nụ
cười từ trái tim: “Không phải đã nói rồi sao, hai ta sống nương tựa nhau ở thành phố S, chăm sóc lẫn nhau.
Bả vai Liên Cảnh Vân buông
thõng xuống, hàng mi anh khí hơi nhếch lên, môi hơi mở, dường như muốn
thở dài, cuối cùng anh cười một tiếng, giống như tất cả đều nằm trong dự liệu. Lưu Hà không nhìn kỹ nét mặt của anh, cô kéo đề tài đi: “Đừng nói em nữa, gần đầy anh đang bận cái gì, hay là vẫn đang bảo vệ xe?”
“Đều có, bây giờ cũng giám sát một vài vụ án nhỏ.” Liên Cảnh Vân nói: “Chủ
yếu vẫn là vụ nhà máy, vụ này anh kiểm tra đã hơn nửa năm rồi, gần đây
mới có chút manh mối.”
“Có cần thì tìm em.” Lưu Hà đoạt lại những lời trước kia của Cảnh Vân: “Để em có thể thay đổi tâm tình, nói không
chừng em cảm thấy cái này thật sự có ý nghĩa, sau đó đổi nghề đi cùng
anh đấy.”
Lúc này Liên Cảnh Vân mới bị thuyết phục, anh nhếch
miệng cười: “Được lắm, tùy em, trước mắt còn chưa cần em ra tay, đợi anh túm được nhiều manh mối rồi nói —— anh phải đi rồi, lát nữa còn phải
tới cục cảnh sát một chuyến...”
Thực ra nửa giờ sau Lưu Hà cũng
có một cuộc hẹn, cô tiễn Liên Cảnh Vân đến cửa thang máy, không đếm xỉa
tới cái nháy mắt và nụ cười ấm áp, cô trở lại văn phòng với máy tính và
điện thoại mới, cố gắng làm việc một giờ —— ngoài những người giàu như
dì Vương và anh Thẩm, cố vấn tâm lý thường khống chế trong một giờ, dài
hơn thì hiệu quả sẽ không cao, ngược lại có thể sẽ phản hiuej quả.
Một giờ sau, cô tiễn người cần cố vấn, lại mở điện thoại và máy tính lên, sau đó.
Buồn vui rất ít khi hiện lên mặt Lưu Hà, nhưng bây giờ cô không nhịn được vỗ trán lớn tiếng, thậm chí còn thiếu lễ độ mà mắng một câu thô tục.
Còn anh Thẩm —— Thẩm Khâm lại dương dương đắc ý trong khung chat trên taskbar, anh nói: “Xin chào, Lưu tiểu thư.”
Mà thậm chí Lưu Hà còn chưa kịp lắp đặt QQ.
“A, rất tốt.” Cô lầm bầm nói, phát hiện màn hình khá là quen thuộc, anh
Thẩm còn tri kỷ đến mức bố trí cả windown và taskbar cho cô rồi: “Rất
tốt.”
Một hồi xúc động, Lưu Hà nhanh chóng đánh chữ:
*Thẩm tiên sinh, anh bị bệnh đấy, có biết không?*
Sau khi gửi đi rồi, lý trí mới trở lại, cô hơi hối hận một chút —— đương
nhiên là Thẩm Khâm có bệnh! Điều này quá rõ ràng, chướng ngại tâm lý của anh ta, sợ rằng trên dưới nhà họ Thẩm không ai không biết, nhưng chính
bởi vì là bác sĩ tâm lý, cô hẳn nên tránh kích thích trực tiếp như
thế...
*Tôi biết rõ.* Thẩm Khâm lại trả lời rất nhanh, kèm theo một nụ cười xán lạn.
Lưu Hà trừng mắt nhìn, cô có cảm giác bị nghẹn * —— anh hẳn là nên nhận trị liệu, Thẩm tiên sinh.*
Tốc độ trả lời của anh Thẩm rất chậm, trên QQ xuất hiện trạng thái ‘Đối
phương đang online’ nhưng lại không có câu trả lời, giống như có một
người đặt hai tay trên bàn phím, nhưng trù trừ không biết nên bày tỏ
thái độ như thế nào —— thừa nhận mình có chướng ngại tâm lý, có lẽ không khó với rất nhiều người, nhưng thừa nhận mình cần sự trợ giúp, đối với
nhiều người bệnh, không phải là chuyện đơn giản.
Cơn tức của Lưu
Hà dần biến mất, tư duy thuộc về thói quen nghề nghiệp, cô kìm lòng
không được muốn dịu giọng lại, cho dù không dễ dàng khi đang chat ——
*Vậy, cô nguyện ý chữa bệnh cho tôi sao, bác sĩ Lưu?*
Qua hơn mười giây, rốt cuộc anh Thẩm cũng trả lời. Ánh mắt Lưu Hà vi liễm,
ngón tay trên không trung dừng lại, cô hơi do dự, rồi chậm rãi đánh câu
trả lời.
*Tôi... nguyện ý thử một lần.*
*ευ(●''●)*
Gần như trong nháy mắt, anh Thẩm gửi tới ba ký hiệu mặt cười, mà Lưu Hà
cũng ý thức được, chính mình lại rơi vào trong bẫy của đối phương, cô
tức đỏ cả mắt, gần như nghiến răng nghiến lợi —— ngoài việc dễ dàng vượt qua điểm mấu chốt bình thường, anh Thẩm quả thực có thiên phú dẫm lên
điểm mấu chốt của cô.
*Cảm ơn ý tốt của cô* một câu trả lời kèm
theo khuôn mặt tươi cười nhanh chóng xuất hiện trên màn hình, vẻ mặt
tươi như hoa của anh Thẩm chỉ thiếu khuôn mặt được sinh động lên mà thôi *Lưu tiểu thư, nhưng tôi sẽ không nhận trị liệu của cô (>﹏
Đó là một lời đùa sứt sẹo, lại có chút ác liệt, giống như anh làm thế rồi
lao ra khỏi màn hình nói một câu ngắn gọn —— ngây thơ. Lưu Hà nhắm mắt
lại, hít sâu một hơi.
*Vì sao?* Cô hỏi.
Anh Thẩm lại
thoáng ngừng lại, Lưu Hà nghĩ nét mặt của anh, suy đoán câu trả lời của
anh —— có lẽ sẽ khinh thường, vui đùa trả lời ‘Tôi đã bỏ trị liệu’, có
lẽ anh sẽ trả lời một câu ngoài ý muốn, có lẽ sẽ hói mình không muốn bác sĩ của ông sẽ cố vấn cho mình, đây là lý do thông thường, cho dù anh ta trả lời thế nào, đều có thể đưa cho cô một tin tức, để cô phân tích,
hiểu anh ta thêm một chút ——
Nhưng cuối cùng, sau ba mươi giây trầm mặc, anh Thẩm chỉ gửi tới một mặt cười:
**
*Lưu tiểu thư, ngày mai gặp.*
Lưu Hà nhăn mày với màn hình, trong lòng suy nghĩ tính cách hình dáng, tìm
kiếm mục tiêu của Thẩm Khâm, nhưng mà tin tức cô có được thực sự quá ít, làm cô cảm thấy mình đang tiến hành một cuộc tỉ thí ưu khuyết cực kỳ
xa.
Việc của nhà họ Thẩm, không phải dễ sờ vào như vậy.
Thật sự không làm được thì đừng làm... dù sao em biết mà, có chuyện gì khó xử, em đều có thể tìm anh.
Lời của Liên Cảnh Vân lại vang lên trong lòng cô, giống như là trang giấy
tung bay trong gió, nhoáng một cái sẽ không biết bay đi đâu, Lưu Hà lắc
đầu, hai mắt dần dần tập trung suy nghĩ.
*Được.* Cô thận trọng trả lời.
*Rất mong đợi buổi cố vấn lần thứ hai của chúng ta, ngày mai gặp, Thẩm tiên sinh.*