Hứa Chỉ cũng không có tâm trạng nào cố ý giẫm chết bọn họ, chỉ đang suy nghĩ xem nên làm thế nào để tận dụng tối đa đám sức lao động trí não miễn phí này, diễn hóa ra giống loài chư thiên vạn giới.
Hắn đi ra cửa, thấy Trần Hi đã đứng bên cạnh xe máy điện ngoài cửa chờ mình:
- Cả ngày làm ruộng thì có gì thú vị chứ? Phải hẹn hò với gái xinh mới có ý nghĩa.
- Anh làm ruộng có thể giảm bớt tâm trạng, trị liệu ung thư.
Hứa Chỉ trả lời câu được câu không, không tập trung lắm:
- Con gái còn chẳng thú vị bằng làm ruộng.
- Đi, anh đi cùng em tới buổi họp lớp cấp ba.
Nàng nói.
Hai người đi xe ra thị trấn, đi tới một còn đường không mấy phồn hoa của Đồng Thành, qua chỗ rẽ có một nhà hàng chất lượng bình thường, đoạn đường này cũng không tính là sầm uất. Dù sao bọn họ mới lên đại học, đám bạn học cũng không có kinh tế khá giả cho lắm.
Hai người đi vào một phòng lớn trên tầng hai, một đám thanh niên trẻ trung đầy sức sống gồm cả nam lẫn nữ đang ngồi quanh ba, bốn cái bàn vừa ăn vừa trò chuyện. Hứa Chỉ vừa vào cửa thì cả gian phòng như muốn nổ tung, những tiếng hét chói tai vang lên.
- Ai thế này? Đi nhầm phòng sao?
- Quá đẹp trai, lại có khí chất nữa. Thật không biết là đại minh tinh ở đâu lại đi nhầm vào phòng của chúng ta?
Hứa Chỉ lúng túng khẽ sờ mũi.
Lúc này, Trần Hi mới từ phía sau Hứa Chỉ đi ra, hết sức hài lòng về hiệu quả bùng nổ này:
- Đây là bạn trai của tớ, tên là Hứa Chỉ. Tớ đã nói trước với mọi người rồi còn gì, anh ấy rất đẹp trai đúng không?
Em cứ khoe khoang nữa đi.
Hứa Chỉ nhìn vẻ đắc ý của Trần Hi thì có chút bất lực.
Hắn và Trần Hi ngồi xuống, bên cạnh có rất nhiều nữ sinh vây quanh, có bạn cùng phòng của Trần Hi, một vài người bạn gái tương đối thân thiết, vây lại mồm năm miệng mười nghiên cứu về Hứa Chỉ, không hề có chút lễ phép nào.
- Đúng là rất đẹp trai! Tiểu Hi, cậu đào đâu ra thế? Sẽ không phải là người mẫu đấy chứ? Hay là diễn viên?
- Gương mặt điển trai lại sắc nét, giống như con lai, nhưng vẫn không tính là hoàn mỹ vô khuyết, còn ở trong phạm vi con người. Được cái là rất có khí chất, càng nhìn càng thấy đẹp, càng nhìn càng thấy có sức hấp dẫn.
Khụ khụ!
Hứa Chỉ vội vàng ho khan vài tiếng, nữ sinh bây giờ đều to gan như vậy sao?
Hắn bị mọi người điên cuồng vây xem, ngược lại biểu hiện tương đối phật hệ, tĩnh tâm ngồi ở đó. Hắn biết lần này mình đi cùng nha đầu tới họp lớp chính là để cho nàng khoe mẽ.
Cho dù hắn điều chỉnh trở về hình dáng và gương mặt lúc trước, nhưng bản chất của sinh vật chính là tiến hóa. Trải qua ba lần giống loài tuyệt chủng, lại có quá nhiều gen vô dụng và tạp nham bị gạt bỏ, hắn đã dần đi về phía hình thái sinh mạng hoàn mỹ.
- Đúng vậy, đúng vậy, anh ấy là bạn trai của tớ mà.
Nghe đám bạn gái hâm mộ, Trần Hi càng đắc ý hơn, vừa ăn cùng với đám bạn vừa nói khoác Hứa Chỉ tốt với mình thế nào, ba hoa chích chòe về câu chuyện tình yêu thanh mai trúc mã của hai người.
- Còn là học trưởng mấy khóa trước của trường chúng ta à? Sinh viên đại học danh tiếng, trước đó còn đi làm cho doanh nghiệp nước ngoài?
- Hai người là thanh mai trúc mã, anh ấy lớn hơn cậu năm tuổi, khó trách hoa hậu Trần của lớp chúng ta có rất nhiều nam sinh theo đuổi nhưng chẳng để ý tới người nào cả.
Dường như còn có rất nhiều đối tượng thầm mến nha đầu này, có mấy nam sinh lộ vẻ mặt không tốt chạy tới mời rượu, Hứa Chỉ ngược lại ai đến cũng không từ chối, mỉm cười uống rượu cùng bọn họ.
Hắn tỏ ra rất bình tĩnh.
Ở ngoài làm việc nhiều năm, cũng gặp qua nhiều người tâm địa hiểm ác, mấy tên nhóc nam sinh này ngược lại không có nhiều ác ý lắm. Bọn họ vừa lên đại học nên vẫn tương đối đơn thuần, cũng chỉ muốn làm hắn quá chén rồi xấu mặt mà thôi.
Nhưng với cơ thể của Hứa Chỉ bây giờ, tất nhiên rất khó uống say được.
Sau khi ăn tối xong, cả đám lại đi hát.
Trong phòng, một đám người cũng dần bớt nhiệt tình với Hứa Chỉ, ba bốn nam sinh bên cạnh bị Hứa Chỉ chuốc say vẫn còn nằm ở trong phòng, mặt đỏ bừng nói linh tinh, cũng không còn ai dám đến mời rượu hắn nữa.
Các nữ sinh thì hát hò, một đám nam sinh có vài người chơi điện thoại, có vài người nói chuyện, còn có người xem livestream.
Hứa Chỉ vốn ngồi ở trên sô pha lặng lẽ chơi điện thoại, chờ Trần Hi hát mệt sẽ lái xe đưa nàng về. Nhưng khi hắn tùy tiện liếc nhìn mấy nam sinh bên cạnh thì không thể bình tĩnh được nữa.
Bọn họ đang xem livestream thực tế của trò chơi >.
- Wow! Quá khoa trương rồi! Thật sự là vô hạn khả năng! Ta luôn theo dõi Streamer này, mỗi lần tiến hóa đều xuất hiện giống loài khác nhau.
Có nam sinh ngồi ở trên sô pha trong phòng đang cầm điện thoại, hâm mộ nói:
- Chỉ sợ là loại siêu máy tính tương tự với AlphaGo mà thôi.
- Người chơi này ngu thế! Ta mà chơi thì chắc chắn lợi hại hơn hắn, rất chờ mong bản Open Beta.
Một nam sinh cũng khác cùng thảo luận về trò chơi, nhìn hình ảnh trong video mà thảo luận tới nước bọt văng tung tóe:
- Ta cũng muốn làm một lần đơn tế bào, diễn hóa ra sinh vật, có thể trải nghiệm được cảm giác của giống loài mình diễn hóa ra. Cảm giác đau, thị giác, xúc giác đều có, quả thật chính là cuộc sống thứ hai.
- Không thể nào! Có đại lão phân tích, khả năng ra bản Open Beta với phạm vi lớn sẽ không cao, không có quá nhiều người có thể cùng online đâu.
Có người thở dài bất đắc dĩ nói:
- Dù sao thực tế ảo giống thế giới thật như vậy cần đến lượng tính toán quá lớn, đồng thời diễn hóa giống loài một cách ngẫu nhiên, số lượng tính toán còn sẽ khổng lồ hơn nữa. Chắc hẳn phải có mấy cái siêu máy tính mới có thể duy trì được trò chơi Sa Bàn này, cho nên chỉ sợ là trò chơi phạm vi nhỏ, sẽ không duy trì nổi quá nhiều người, bằng không diễn tính sẽ sụp đổ mất.
Rõ ràng, gần đây trên mạng rất ưa chuộng trò chơi Sa Bàn thần bí này, kỹ thuật trong đó quá mức đáng sợ, giả lập hiện thực, diễn hóa ngẫu nhiên, có người muốn điều tra dấu vết nhưng căn bản không tìm thấy được.
Trên thực tế, vấn đề lượng người chơi mà bọn họ nói căn bản không tồn tại!
Bởi vì đây không phải là thế giới giả lập, mà là thế giới chân thật, không cần đến server diễn hóa, bọn họ thật sự ở trong sân của Hứa Chỉ, biến thành đơn tế bào, từ bào tử diễn hóa ra giống loài.
Thứ quyết định số lượng người chơi, chẳng qua là ý nghĩ của Hứa Chỉ mà thôi.
Hắn chỉ là không muốn có quá nhiều người bước vào, để cho người ta chơi trò chơi mà mình lại không thể thu được lợi ích gì lớn.
- Trò chơi này đúng là quá khó khăn! Nhưng theo ta thì, một trăm người chơi kia cũng quá kém cỏi! Một đám dị dạng, căn bản chỉ lãng phí trò chơi này, cần phải để cho người chuyên nghiệp tới mới đúng.
Bên cạnh có một sinh viên nói mình học đúng ngành tiến hóa, vẻ mặt ghen ghét và thù hận, không khỏi có chút hâm mộ:
- Nếu là ta, chắc chắn sẽ tiến hóa ra giống loài chuyên nghiệp hơn.
Để người chuyên nghiệp tới sao?
Hứa Chỉ hơi giật mình, đúng là một lời đánh thức người trong mộng.
Hắn đã nghĩ ra được mình nên làm gì rồi! Lần này đi cùng nha đầu ra ngoài giải khuây, quả nhiên là một chuyến đi không tệ.
-------------------
Dịch: MBMH Translate
Anh nợ em một câu yêu thương!