Cây Khô Gặp Xuân Về

Chương 47

Họ Thẩm?

Quan hệ thân thiết nhiều năm với nhà họ Tô…

Sài Ứng phản ứng nhanh chóng, thu lại nụ cười chuyên dùng lúc gặp bậc cha chú, chào hỏi chính thức Thẩm Tri Hành lần nữa: “Chào tổng giám đốc Thẩm.”

Thẩm Tri Hành: “Xin chào.”

Nhan Nghiên ở trong góc đi tới gần Tô Ý Tiện khẽ hỏi: “Chuyện gì đây? Cậu em hơi khác thường nha, gì mà ông nội chị là bạn của bố cậu cứ như vè đọc nhịu vậy, không phải trước kia cậu toàn nói thẳng chị là cháu gái của cậu sao?”

Tô Ý Tiện lắc đầu: “Chị không biết.”

Trước kia lúc giới thiệu quan hệ của anh và Tô Ý Tiện với người khác, bình thường anh đều nói cô là con cháu trong nhà hoặc nói thẳng bọn họ là chú cháu.

“Em biết rồi.” Nhan Nghiên bỗng lóe lên suy nghĩ gì đó, “Cậu bắt đầu để ý tới tuổi tác rồi! Dù sao cũng sắp đầu ba rồi, vừa nãy còn bị bạn của chị gọi là dượng, chắc chắn trong lòng khó chịu lắm đấy.”

“Nhưng trông cậu em không giống người sẽ để ý tới tuổi tác của mình.”

Thậm chí Tô Ý Tiện còn cảm thấy ngoại trừ người thân, dường như Thẩm Tri Hành không quá để ý tới gì cả.

Ham muốn hưởng thụ vật chất của anh không cao lắm, một bộ quần áo mặc hai mùa, thức ăn không thích gì hơn cũng không kén ăn, về sở thích cũng không thích cụ thể cái gì.

“Sao lại không để ý chứ? Là người thì ắt sẽ để ý, ai lại thích người khác gọi mình già hơn tuổi thật chứ?”

Nhan Nghiên bĩu môi về phía Thẩm Tri Hành: “Chị nhìn cái vẻ mặt kia của cậu, rõ ràng là không vui khi nhìn anh bạn kia của chị, chắc chắn là tức giận vì tiếng dượng kia rồi.”

“Trước kia ra ngoài ăn cơm, gặp phải đối thủ cạnh tranh dự án nào đó của cậu ở nhà hàng, cậu toàn nói chuyện với sếp của bên đối thủ bằng điệu bộ ngoài cười nhưng trong không cười…”

“Cậu không thích người nào đó nhưng bắt buộc phải giữ lịch sự thì cậu toàn trưng vẻ mặt ấy ra.”

Thẩm Tri Hành và Sài Ứng nói đôi câu đơn giản, hai người tách nhau ra, Sài Ứng đi thẳng tới bên cạnh Tô Ý Tiện.

“Chúng ta về trước thôi, bạn bè còn đang chờ chúng ta đấy.” Tô Ý Tiện và Sài Ứng đi khỏi đó, quay lại quầy cháo hải sản.

Bọn họ múc hai chén cháo hải sản nhỏ rồi qua khu rau để chọn món ăn kèm với cháo.

Lúc quay lại bàn, Tô Ý Tiện thấy nhóm Thẩm Tri Hành ngồi đúng bàn bên cạnh.

Thẩm Tri Hành ngồi sau Tô Ý Tiện, hai người chỉ cách nhau một khoảng chưa tới nửa mét, sợ lúc đứng dậy vội vàng sẽ va vào lưng người phía sau.

Sau khi ngồi xuống, Tô Ý Tiện chia một nửa bát cháo hải sản cho Giản Đan.

Cô múc cháo vào bát của mình, sau đó tỉ mỉ bỏ hết vỏ hải sản trong bát ra, lấy hết thịt trong càng cua ra rồi mới bắt đầu ăn.

Tiểu Nam khen cháo hải sản không ngớt miệng, cậu ta thấy Sài Ứng ăn rất ít cháo, sau khi nhận được sự đồng ý của cậu ấy thì cầm cả bát tới trước mặt mình.

“Ơ này, cháo hải sản của cái quán siêu ngon lần trước ông bảo có ngon bằng ở đây không?” Tiểu Nam hỏi Sài Ứng.

“Ngon hơn ở đây.” Lúc đáp lời, Sài Ứng cố ý ngẩng đầu lên nhìn Tô Ý Tiện.

Tô Ý Tiện cong khóe miệng, tỏ ý mình đã nhận được lời khen của Sài Ứng.

“Ngon hơn cả ở đây á?” Tiểu Nam ngạc nhiên thốt lên, “Thế lần sau ông dẫn tôi đi ăn nha, quán nào đấy? Gần trường mình à?”

“Không bán, là bạn tôi nấu.” Sài Ứng trả lời.

Tiểu Nam: “Bạn nào? Ông có người bạn nào mà tôi không biết à?”

Sài Ứng: “Hàng xóm.”

“Ui chao, hàng xóm biết nấu cháo hải sản? Em gái hàng xóm xinh đẹp đúng không?” Tiểu Nam dùng vai đụng Sài Ứng, cười nhạo, “Ông coi ông kìa, nhắc tới hàng xóm mà cười mất hết cả giá.”

Sài Ứng ngây người, giơ tay sờ khóe miệng: “Tôi cười hả?”

“Cười rồi đó.” Tiểu Nam nói một cách chắc nịch.

“Không tin ông hỏi đàn em đi.”

Tô Ý Tiện cúi đầu chăm chú bóc cua, không tham gia vào đề tài này.

Giản Đan biết rõ đầu đuôi của việc cháo hải sản, làm như đúng là thế gật đầu với Sài Ứng: “Đàn anh à, khi thích một người, nhắc tới người đó sẽ cười đấy.”

Sài Ứng liếc thấy Tô Ý Tiện đang cúi đầu bằng khóe mắt, nghĩ rằng cô không muốn bị người ta trêu nên không cố ý nhìn thẳng vào cô.

Cậu ấy cười thoải mái: “Cũng có thể là thế, quả thực thỉnh thoảng khóe miệng sẽ không chịu khống chế.”



Ăn xong, Sài Ứng và Tiểu Nam hẹn bạn lên tầng chơi game, bốn người độc thân chia tay nhau ở cửa nhà hàng.

“Cậu muốn đi làm móng với tớ hay là tìm… Tìm em gái cậu chơi?” Giản Đan liếc bàn Thẩm Tri Hành bên cạnh cửa sổ, bọn họ vẫn chưa ăn xong.

Tô Ý Tiện suy nghĩ: “Vẫn còn sớm, tớ đi bơi.”

Cô đặt lịch spa tinh dầu vào mười giờ, bây giờ còn chưa tới bảy giờ.

Tầng hầm B1 của khách sạn có một cái bể bơi đúng tiêu chuẩn, hôm qua Tô Ý Tiện từng đến xem, chất lượng nước cũng không tệ.

Cô về phòng nghỉ một lúc, sau đó thay đồ bơi ở trong phòng, khoác áo choàng tắm rồi cầm mũ bơi và kính bơi xuống tầng.

Không có ai ở bể bơi hết, chỉ có một chú cứu hộ nằm ngủ ở ghế.

Tô Ý Tiện đứng bên cạnh bể bơi làm nóng người, sau đó nhảy một phát xuống khu nước sâu.

Tiếng nước đánh thức nhân viên cứu hộ, chú ấy dụi mắt, nhìn thấy có người trong bể bơi thì vội vàng bò lên bục quan sát.

Đường bơi năm mươi mét, Tô Ý Tiện bơi tới lượt thứ mười thì thấy có một người đàn ông bơi ở đường bơi bên cạnh.

Cô vẫn bơi phần của mình, tình cờ lúc chạm thành bể xoay người thì thấy người đàn ông kia cũng chạm thành bể gần như cùng lúc với cô.

Lòng hiếu thắng không giải thích được khiến người ta phấn khích, Tô Ý Tiện bỏ tư thế bơi ếch dưỡng sinh, sau khi quay người thì đổi sang bơi tự do tốc độ khá nhanh.

Không ngờ rằng người đàn ông kia cũng đổi thành bơi tự do.

Tốc độ của hai người càng ngày càng nhanh, hệt như đang thi với nhau.

Không thể không nói, so với việc bơi một mình trong bể bơi ở nhà Thẩm Tri Hành, Tô Ý Tiện thích có người ở đường bơi bên cạnh hơn, còn phải là người có trình độ tương đương mình.

Có cạnh tranh mới có thành tựu.

Cô là một khá thích cạnh tranh, cạnh tranh lành mạnh sẽ tạo cho cô rất nhiều động lực.

Trên bục quan sát, chú cứu hộ lơ mơ buồn ngủ không còn buồn ngủ nữa.

Chú ấy trợn mắt há hốc miệng nhìn hai người tự dưng so tài một lúc, lòng không được lấy điện thoại ra tính giờ cho bọn họ.

Lúc đồng hồ đếm giờ trên điện điện thoại nhảy sang mười bốn phút mấy giây, cuối cùng cô gái ở đường bơi thứ hai cũng dừng lại, người đàn ông bơi phía sau cả một đoạn dài bằng một người thấy thế cũng dừng lại, hai người đứng bên cạnh bể điều chỉnh hô hấp.

Chú cứu hộ ấn tạm dừng, vẫy tay với bọn họ từ xa.

Tô Ý Tiện tháo kính bơi xuống, hơi lúng túng vẫy tay ra hiệu với chú cứu hộ.

Cô muốn chào người đàn ông ở đường bơi thứ ba một tiếng rồi về, không ngờ vừa quay đầu lại thì nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

Thẩm Tri Hành bỏ kính bơi xuống, hỏi cô: “Có lên không?”

“Vâng, lên thôi ạ.” Tô Ý Tiện im lặng bò lên bờ, cô cầm khăn mặt lau nước trên người rồi khoác áo choàng tắm vào.

Cô và Thẩm Tri Hành cùng nhau ra khỏi bể bơi rồi lại cùng nhau bước vào thang máy.

“Sức khỏe chú thế nào rồi?” Tô Ý Tiện nhẫn nhịn suốt dọc đường, cuối cùng vẫn không nhịn được quan tâm anh.

“Khỏi rồi.” Thẩm Tri Hành trả lời.

Qua một lúc lâu, anh nói: “Sài Ứng thích cháu.”

Đây là câu trần thuật chứ không phải câu nghi vấn.

“Cháu biết.”

Lúc ăn tối, Sài Ứng nói ẩn ý với Tiểu Nam, thật ra cậu ấy cố ý nói cho Tô Ý Tiện nghe.

Thang máy dừng tại tầng Tô Ý Tiện ở, cửa thang máy mở ra.

Thẩm Tri Hành nhắm mắt làm ngơ với cảnh cửa mở ra rồi đóng lại.

“Cháu thấy thế nào?” Anh hỏi.

Tô Ý Tiện xoay người, nhìn thẳng vào anh: “Chú đang đứng ở góc độ của một người chú quan tâm cuộc sống tình cảm của cháu gái sao?”

Thẩm Tri Hành bị cô hỏi mà sững sờ, ngầm chấp nhận.

“Anh ấy rất tốt, xấp xỉ tuổi cháu, sở thích hứng thú hợp nhau, trò chuyện không có khoảng cách thế hệ, lúc nào cũng quan tâm tới cảm nhận của cháu, có thể giúp đỡ cháu trong việc học…” Tô Ý Tiện dùng gương mặt không cảm xúc liệt kê một đống ưu điểm của Sài Ứng, “Là đối tượng yêu đương cực kỳ hoàn hảo.”

“Chú có thể yên tâm nha chú.”

Thấy Thẩm Tri Hành đanh mặt không nói gì, Tô Ý Tiện hỏi anh: “Chú sao thế?”

“Không sao.” Thẩm Tri Hành kìm nén sự phiền muộn và không vui vô cớ trong lòng xuống, “Không được bốc đồng, phải tìm hiểu nhau nhiều hơn mới quyết định.”

Tô Ý Tiện bỗng bật cười, hỏi ngược lại anh: “Người trẻ tuổi yêu đương thì có mấy ai không bồng bột chứ?”

Thẩm Tri Hành im lặng lần nữa.

Người trẻ tuổi bồng bột là trạng thái bình thường.

Dám yêu dám hận, bất chấp hậu quả là nguồn vốn của tuổi trẻ.

“Chú còn chuyện gì nữa không?” Tô Ý Tiện hỏi anh, “Không thì cháu về trước đây, lát nữa cháu có hẹn.”

Thang máy dừng ở tầng cao nhất, Tô Ý Tiện ấn nút mở cửa, thủ thế “mời ra ngoài” với anh.

Thẩm Tri Hành ra khỏi thang máy, đi thẳng về phòng.

Nhan Nghiên vừa ra khỏi cửa định đi tìm thức ăn đợt hai đụng phải Thẩm Tri Hành ở hành lang: “Cậu về rồi ạ? Cậu có gặp được chị ở bể bơi không cậu?”

Thẩm Tri Hành sầm mặt ừ một tiếng, sau đó quẹt thẻ mở cửa phòng rồi đi vào, không dừng lại một giây nào.

Nhan Nghiên lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tô Ý Tiện ngay lập tức.

Nhan Nghiên: “Chị ơi, chị vừa đi bơi gặp cậu em sao?]

Tô Ý Tiện: [Ừ, còn thi bơi tám trăm mét tự do với chú ấy nữa…]

Nhan Nghiên: [Hai người không cãi nhau đấy chứ? Trông sắc mặt cậu khó coi lắm luôn, cứ như muốn ăn thịt người vậy.]

Tô Ý Tiện: [Không cãi nhau.]

Tô Ý Tiện: [Chỉ thảo luận một cách lý trí thôi.]

Nhan Nghiên: [Thảo luận lý trí ấy ạ…]

Vậy thì chắc chắn Thẩm Tri Hành cãi thua rồi, à không, thảo luận thua.

Nhan Nghiên: [Nhưng mà… Bộ áo tắm của chị bơi được thật á? Em cảm thấy dây thắt trên vai mỏng quá, có vẻ chỉ hợp để chụp ảnh thôi ấy.]

Tô Ý Tiện: [Bộ xanh lục của chị hôm qua ấy hả? Chị không mặc bộ đó.]

Tô Ý Tiện vừa nhắn tin với cô bé vừa đi về phòng, ở cửa có một cái gương toàn thân, cô đứng trước gương chụp một bức gửi cho Nhan Nghiên.

Tô Ý Tiện: [Chị mặc bộ này.]

Tô Ý Tiện: [Chị không biết ở đây có bể bơi nên không mang áo tắm dùng để bơi của chị, bộ chị đang mặc này là chị vừa mới mua ở dưới tầng hồi sáng.]

Áo tắm màu đen liền thân, ống tay áo dài và quần đùi năm phân.

Đây là mẫu gọn gàng đơn giản nhất ở cửa hàng dưới tầng, cũng là bộ nhiều vải nhất.



Nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, Tô Ý Tiện tới tiệm spa lúc mười giờ tròn.

Kỹ thuật viên rửa chân cho cô ở cửa trước, lau khô đổi sang dép lê dùng một lần rồi mới dẫn cô đi vào phòng riêng.

Lúc đi ngang qua một gian phòng riêng, Tô Ý Tiện nghe thấy tiếng cười giòn giã mang tính biểu tượng cửa Thẩm Cẩm ở trong đó, cô bảo kỹ thuật viên chờ một lát rồi đẩy cửa ra chào Thẩm Cẩm.

“Ý Ý à? Vào đi vào đi! Cùng nhau làm.” Thẩm Cẩm chỉ cái giường trống bên cạnh.

Kỹ thuật viên thấy thế thì mời Tô Ý Tiện vào trước, cô ấy đi lấy tinh dầu và những đồ dụng đã chuẩn bị sang bên này.

Tô Ý Tiện nằm bò ra giường massage: “Cô không đi ngâm suối nước nóng sao ạ?”

“Không, cô ngâm mình bị đau đầu nên không thích tới mấy chỗ đó.” Nếu không phải vì hôm nay Nhan Nghiên kêu gào bảo cậu con bé đồng ý đi thì Thẩm Cẩm cũng không tới đây.

“Gặp Tri Hành chưa?” Thẩm Cẩm hỏi cô.

Tô Ý Tiện: “Cháu gặp chú rồi ạ.”

Thẩm Cẩm thấy giọng điệu cô không bình thường cho lắm, nghiêng đầu qua nhìn cô: “Thấy ấm ức à?”

Tô Ý Tiện: “Sao ạ?”

Thẩm Cẩm nói tiếp: “Thích nó sẽ ấm ức lắm.”

Tô Ý Tiện ngẩng phắt đầu lên, vẻ mặt không thể tin nổi: “Cô, cô…”

“Hai đứa kỳ lạ lâu như thế, sao cô không nhận ra được chứ? Nó…”

Thẩm Cẩm bị kỹ thuật viên đi vào ngắt lời, Tô Ý Tiện cởi áo choàng ra, nằm xuống giường massage.

Chờ kỹ thuật viên giới thiệu qua về các bước làm xong, Thẩm Cẩm tiếp tục câu chuyện vừa nãy: “Lúc chiều cô thấy Tri Hành đồng ý đến tắm suối nước nóng với Nhan Nghiên đã khác thường rồi, lúc nhìn thấy cháu ở nhà hàng mới hiểu ra.”

“Cô cảm thấy chú biết cháu ở đây nên mới đến sao?”

“Hơn nửa là thế, bình thường nó cũng chiều Nhan Nghiên nhưng không đến mức sắp xếp lịch trình vội vàng như vậy.”

Khách sạn suối nước nóng này do bạn của Thẩm Cẩm kinh doanh, cô ấy đến đây cũng đi gặp bạn mình.

Bạn cô ấy nói gần đây là dịp đông khách, các phòng hướng ra ngoài đều được đặt trước hết rồi, lúc chiều Thẩm Tri Hành gọi cho cô ấy muốn đặt hai phòng.

“Chuyện của hai đứa ấy à, cô và bố sẽ không xen vào nhưng…”

Tô Ý Tiện muốn ngẩng đầu lên theo bản năng nhưng bị kỹ thuật viên ấn xuống kịp thời.

“Ông Thẩm cũng biết sao ạ?” Cô cao giọng hỏi.

Thẩm Cẩm: “Cháu và Tri Hành sống cùng nhau chưa tính là lâu, có lẽ không nhận ra rốt cuộc nó khác thường cỡ nào.”

Người quen thân với Thẩm Tri Hành đều biết biểu hiện của anh vào hai lần về nhà đợt Quốc Khánh và Nguyên Đán như bị ma ám vậy.

Tô Ý Tiện: “Khác thường mà cô nói là sao cơ ạ?”

Khác thường vì thích cô hay khác thường vì thấy phiền khi cô thích anh?

Thẩm Cẩm nghĩ ngợi chốt lát, cuối cùng vẫn nói: “Cô không hiểu được suy nghĩ của nó.”

Cô ấy không muốn can thiệp nhiều vào chuyện tình cảm của Tô Ý Tiện và Thẩm Tri Hành, mặc dù cô và ông cụ Thẩm đều rất mong hai người thành đôi, nhưng bọn họ cũng không muốn Tô Ý Tiện chịu ấm ức.

Thẩm Tri Hành quá cứng đầu, anh đã xác định chuyện gì rồi thì sẽ rất khó bị người khác làm thay đổi.

Ban đầu anh đặt Tô Ý Tiện vào vị trí cháu gái, dù tình cảm đối với cô có sự thay đổi trong quá trình chung sống, có lẽ Thẩm Tri Hành khó mà nhận ra đó là tình yêu, vì anh sẽ vô thức hợp lý hóa hành động của mình.

“Nó chưa yêu đương bao giờ, khá là trì độn và bảo thủ trong phương diện này.”

Mấy năm trước, khi Thẩm Tri Hành chưa quá kháng cự đi xem mắt, anh miêu tả mẫu hình lý tưởng về bạn đời tương lai của mình cực kỳ chuẩn xác, chuẩn đến mức như cầm dữ liệu tạo ra một chương trình AI vậy.

Anh hy vọng nửa kia xấp xỉ tuổi mình, có trình độ học vấn tương đương, tính cách hợp nhau, chiều cao vẻ ngoài xứng đôi.

Anh còn hy vọng nửa kia có sự nghiệp riêng, có sở thích riêng, có bạn bè riêng, có cuộc sống riêng, không cần dồn hết tâm sức vào gia đình và người yêu.

“Nó muốn có một người vợ tương kính như tân chăng?”

Nếu vậy thì kết hôn và không kết hôn có gì khác nhau chứ?

“Nó cho rằng nếu nhất quyết phải kết hôn, vợ chồng tôn trọng lẫn nhau, có tình cảm nhưng không nhiều, dù chia tay thì hai bên vẫn có thể sống tốt, đó là trạng thái tốt nhất. Nhưng nó lại cảm thấy ở một mức độ nào đó như thế là không công bằng với bạn nữ, vì thể nó càng ngày càng chống cự việc đi xem mắt.”

Thẩm Cẩm nói xong thì suy ngẫm một lúc lâu, cuối cùng nói thêm: “Cô kể chuyện của bố mẹ cô cho cháu nghe nhé.”

“Cô ơi…” Tô Ý Tiện nhỏ giọng nói, “Nhan Nghiên kể với cháu rồi.”

Cô không muốn Thẩm Cẩm nhớ lại.

Với người thân mà nói, mỗi lần nhắc đến ký ức ấy không lần nào là không như dao cùn cắt thịt.

“Ừ, chắc Nhan Nghiên không nói cho cháu biết tại sao cuối cùng Tri Hành và cô vẫn làm hòa với bố cô đúng không.” Thẩm Cẩm dừng một chút, “Chắc Nhan Nghiên đã nói với cháu rằng bố cô bị bệnh rất lâu, nhưng thật ra không phải bị bệnh mà là tự tử.”

Khi đó Nhan Nghiên còn nhỏ, Thẩm Cẩm sợ cô bé sợ nên mới nói ông ngoại bị bệnh.

Tô Ý Tiện lạnh hết cả người, lông tơ trên tay dựng hết cả lên.

“Lúc đầu ông ấy giấu cả cô lẫn Tri Hành, mãi đến tận khi Tri Hành lên đại học, cũng là sau khi bố Nhan Nghiên mất, cô gặp ông ấy ở phòng khám tâm lý. Lúc ấy cô mới biết tình trạng tâm lý của bố cô luôn cực kỳ tệ.”

Thẩm Cẩm vùi đầu xuống cái lỗ của giường massage, không muốn để Tô Ý Tiện thấy cô ấy khóc.

Cô ấy im lặng một lúc mới nói tiếp: “Người thân nhất của Tri Hành, một người thì vì vợ qua đời mà muốn kết thúc tính mạng, một người thì… Lúc tinh thần bết bát nhất, đến con gái mình cũng không chăm lo được.”

“Mặc dù nó chưa nói bao giờ nhưng cô có thể thấy nó bị cô và bố mẹ cô ảnh hưởng rất nhiều. Từ nhỏ nó đã kìm nén cảm xúc và tình cảm của mình, không đầu tư quá nhiều vào bất cứ việc gì, muốn vĩnh viễn duy trì lý trí và tỉnh táo.”

Thẩm Cẩm nhớ lúc bé Thẩm Tri Hành rất thích chó, vốn dĩ cô ấy định mua một con cho Thẩm Tri Hành nhưng anh lại từ chối.

“Nó nói tuổi thọ của chó quá ngắn so với người, nếu sau này chó chết, thì kẻ đau lòng chính là người.”

Nếu biết kết quả đã định trước là xấu thì ngay cả quá trình ngọt ngào anh cũng không muốn trải qua.

“Từ nhỏ nó đã bao bọc mình quá chặt, rất khó bước ra khỏi vỏ bọc của chính mình, cũng không có ai kiên nhẫn cạy mở lớp vỏ của nó ra từng tí một.”

Hai năm qua có mấy người theo đuổi Thẩm Tri Hành rất dữ dội nhưng con gái người ta chủ động vài lần với anh còn được, nhưng lần nào chủ động cũng trắc trở lần đó thì không ai chịu nổi.

Rất nhanh sau đó, Thẩm Cẩm massage xong.

Kỹ thuật viên rời khỏi đó trước, cô ấy ngồi dậy khỏi giường massage.

“Ý Ý, hôm nay cô nói với cháu những chuyện này không phải khuyên cháu chịu đựng sự trì độn và không đáp lại của Thẩm Tri Hành, càng không phải khuyên cháu đừng từ bỏ nó, cô chỉ muốn cháu suy nghĩ thật kỹ.”

Mấy ngày trước ông cụ Thẩm đã nói với Thẩm Cẩm, bảo cô ấy giúp đỡ làm mối hai người nhưng Thẩm Cẩm không đồng ý.

“Làm phụ nữ, cô thừa nhận điều kiện của em trai mình như một trên chục nghìn người, nhưng điều kiện của cháu lại là một trên trăm triệu người. Cháu không cần treo cổ trên một cái cây như nó, lại còn là cái cây già hơn cháu tám tuổi.”