[Lời của Ốc: Bắt đầu từ chương sau thì mình sẽ chỉ phân ra làm 2 phần thui (nghĩa là chỉ có chương 3.1 và 3.2 thui ý) để cho mấy bạn khi đọc đỡ bị ngắt quãng, và mình cũng sẽ cố gắng vừa edit xong là post luôn cho nó nhanh. Hi vọng các bạn sẽ ủng hộ mình và ấn nút THANKS nha!!!:D ]
Úc Trí Thăng đưa tay kéo Lại Bái Khiết đang đi ở phía sau cùng lại."Lại tiểu thư."
"Anh đang làm cái gì vậy? Buông tay ra!" Thật không thể tin được anh ta lại dám chạm vào người cô?!
Anh nhanh chóng buông tay ra."Thật xin lỗi, tôi chỉ muốn nói lời xin lỗi vì thái độ vừa rồi của tôi mà thôi." Lúc vừa mới nhận được giấy phạt thì anh quả thật rất tức giận, cho nên mới nói lớn tiếng với cô.
"Thôi bỏ đi, mỗi khi có người nhận được giấy phạt thì đều bày ra cái bộ dáng muốn chém giết tôi cả trăm lần này, tôi cũng quen rồi." Cô khoanh hai tay trước ngực, sắc mặt vô cùng khó coi.
Cô đang rất tức giận, nhưng mà không liên quan đến việc giấy phạt, mà là giận anh vô duyên vô cớ chạm vào cô, rồi lại giận chính mình vô cùng không có tiền đồ, mà lại có cảm giác đối với sự đụng chạm của anh.
Cái cảm giác tê tê khi bị anh kéo qua vẫn còn tiếp tục cho đến bây giờ, mà ngay cả mặt và cơ thể cô cũng bị tê theo, cái cảm giác này y như lúc bị trúng gió vậy, cho nên cô đành phải khoanh hai tay trước ngực, cùng với trợn tròn mắt nhìn anh để che giấu bộ dạng quẫn bách của mình.
"Mới vừa rồi có đắc tội với cô, xin thỉnh tha lỗi." Nếu như lúc này anh chắp tay lại cùng với vừa nói vừa thở dài, thì 100% chính là người cổ đại!
"Nói xong chưa? Bụng tôi rất đói, có thể đi được rồi chứ?" Tính từ lúc đó (lúc bị kéo tay) cho đến bây giờ, thì hai mắt của cô vẫn chưa nhìn anh lấy một cái.
"Lúc một rưỡi tôi sẽ trở lại chờ cô ở đây." Nói xin lỗi thì nói xin lỗi, nhưng mà muốn khiếu nại thì vẫn muốn khiếu nại.
"Trở lại?!"
Vừa đói bụng muốn chết, mà lại còn vừa phải gặp gỡ cái tên vô lại này, Lại Bái Khiết gần như đến bên bờ của sụp đổ.
"Đúng vậy a, tôi vẫn cảm thấy không nên trực tiếp phạt tiền nặng như vậy, vì như thế sẽ gây nên không ít kêu ca." Nếu như anh là ông chủ thì tuyệt đối sẽ không làm như vậy, bởi vì nếu như thật sự làm như vậy, thì mọi người có khi sẽ không tận tâm tận lực vì Thịnh Hâm.
Lại Bái Khiết vô lực liếc anh một cái, cảm giác sung sướng khi vừa mới được trả thù xong cũng đã bay đi mất."Việc này đành phải làm phiền bảo an của các anh thay anh khiếu nại rồi!" Lúc lướt qua anh cũng không quên trừng anh một cái, còn cố ý dùng vai đụng vào anh, để biểu hiện cô đang tràn đầy tức giận.
Cô thật sự hy vọng bây giờ mình có thể hóa thân thành một tiểu thái muội, để có thể bất chấp tất cả K* anh mấy quyền.
(*)K: là K ở trong KO (knockout).
Úc Trí Thăng đuổi theo cô."Ăn cơm cùng nhau đi!" Chỉ bằng cái đụng vừa rồi của cô, cũng đủ để anh thay đổi chủ ý, quyết định đi theo đến cùng!
"Cái gì?!" Quay đầu lại trừng mắt nhìn anh.
"Đi thôi, đừng làm cho các đồng nghiệp khác của em đợi quá lâu." Lần này đổi thành anh dẫn đầu đi ở đằng trước. d;đ;l;q;đ
Lại Bái Khiết nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh, hoàn toàn không thể tin tưởng được mình đã gặp được một tên vô lại như vậy, hơn nữa còn là một tên vô lại mặc tây trang cao cấp.
Nhìn thấy anh dễ dàng dùng vài ba câu liền có thể gia nhập vào đội ngũ đồng nghiệp của cô, cô đột nhiên có chút tức giận vì các đồng nghiệp lại có thể tùy tiện đồng ý cho một “tên xa lạ" cùng nhau ăn cơm như vậy, thật là không có một chút dè dặt nào.
Phương Oánh Tú cười híp mắt xoay người ngoắc tay với cô, ý bảo cô đuổi theo nhanh lên.
Sau khi khẽ thở dài một hơi, không thể làm gì khác hơn là nhấc những bước chân nặng nề lên.
Trên đường, cô vẫn luôn thủy chung giữ vững một khoảng cách nhất định với bọn họ để diễn tả sự kháng nghị không nói nên lời.
"Đúng rồi, chúng tôi vẫn luôn thắc mắc tại sao anh lại thường xuyên xuất hiện ở nơi này, thì ra là do chủ tịch của chúng tôi chỉ định a! Trước kia đều nhìn thấy anh ở trên tạp chí, thật sự không nghĩ tới người thật còn đẹp trai hơn cả so với lúc ở trên tạp chí." Phương Oánh Tú vui vẻ nói chuyện đến mức chỉ ăn hai viên sủi cảo đã kêu no, mãnh liệt ném các vấn đề cho Úc Trí Thăng đang ngồi đối diện với cô để giải đáp.
"Cám ơn, tôi cũng là đi tới nơi này rồi mới biết thì ra các tiểu thư bảo an của Thịnh Hâm cũng xinh đẹp như vậy, hơn nữa khí chất lại rất tốt, làm cho người ta rất khó để tưởng tượng rằng các cô là những cô gái quanh năm ngày tháng đi làm ở công trường." Úc Trí Thăng khách khí đáp lại.
Lại Bái Khiết bĩu môi, đâm chiếc đũa vào trong mâm bánh sủi cảo, nói rõ là rất xem thường lời nói của anh.
Trải qua sự sắp đặt cố ý của Úc Trí Thăng, Lại Bái Khiết đương nhiên là người thứ nhất được chọn để ngồi ở bên cạnh anh, còn ngồi ở bên kia là một người bảo an khác, vì vậy đã chọc cho Phương Oánh Tú mất hứng!
"Úc tiên sinh ăn nói thật khéo nha." Phương Oánh Tú cùng với các nữ bảo an khác cười đến vô cùng rực rỡ.
Lại Bái Khiết bỏ viên sủi cảo đã bị cô đâm đến không còn hình dạng ban đầu một hớp vào miệng, mơ hồ thấp giọng nói: "Dối trá."
"Cái gì?" Úc Trí Thăng cúi đầu đến gần bên tai cô, thoạt nhìn rất giống như đang nói nhỏ với cô. die nda nle quy don
Khoảng cách cực kỳ gần này khiến cả người Lại Bái Khiết sợ hãi, vội vàng nghiêng người, kéo ra khoảng cách giữa bọn họ."Anh đang làm cái gì vậy?"
"Em vừa mới nói cái gì tôi không nghe rõ."
Lại Bái Khiết nuốt viên sủi cảo trong miệng xuống."Không có việc gì."
Cô cầm bát lên muốn múc cho mình một bát canh chua cay, nhưng còn chưa kịp múc, thì đã có một cái bát của người khác xuất hiện ngay trước mặt cô.
"Thuận tiện múc hộ tôi, cám ơn." Ở trong mắt cô, nụ cười của Úc Trí Thăng chỉ có thể hình dung bằng hai chữ vô lại.
Cô để muôi xuống."Tôi ăn xong rồi, tự anh làm đi."
"Để tôi giúp anh." Vương An ở bên kia liền cướp cái muôi phục vụ anh.
Úc Trí Thăng nhận lấy cái muôi."Để tôi tự làm đi! Vốn là tôi nên phục vụ cho mọi người mới đúng chứ." Nói xong, anh múc cho mỗi người một bát canh, dĩ nhiên là lại chọc cho bọn họ phát ra những tiếng huyên náo vui vẻ.
Sau khi Lại Bái Khiết yên lặng uống bát canh xong, thì móc ra 150 đồng để trên bàn."Tôi ăn no rồi, đây là tiền bữa trưa của tôi, đi trước đây."
"Thời gian còn chưa tới mà, ngồi thêm một chút nữa đi!" Phương Oánh Tú mở miệng giữ cô lại.
"Tôi muốn trở về ngủ một chút, bye bye."
Tay của cô lại bị Úc Trí Thăng giữ lại."Đợi chút."
"Làm gì vậy!" Cô dùng sức hất ra, coi anh như ôn dịch mà trốn tránh.
"Nếu phải đi, thì đương nhiên là mọi người cùng nhau đi rồi. Còn nữa, vừa rồi tôi đã nói là tôi mời bữa ăn này, cho nên xin làm ơn lấy lại tiền." Úc Trí Thăng mặc kệ bây giờ có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.
"Tôi không hề đồng ý để anh mời cơm, cũng không bao giờ để cho người khác mời cơm, cho nên nếu như anh cảm thấy khó xử, vậy thì tôi có thể báo cáo cho sếp để tính tiền." dienndannlqqquydonn
Từ lúc cô vào Thịnh Hâm làm công việc bảo an này cho đến nay, liền yêu cầu nghiêm khắc bản thân tuyệt đối không để cho bất luận kẻ nào mời cơm, một mặt là vì duy trì hình tượng uy nghiêm của bảo an, một mặt khác là vì để tránh cho người khác ngộ nhỡ biết về quan hệ giữa cô và chủ tịch, sẽ dẫn đến tình cảnh mọi người tranh nhau nịnh bợ cô, cho dù là đồng nghiệp cũng như vậy.
Không sai, ngoại trừ thân phận bảo an bên ngoài này ra, thì cô còn một thân phận khác chính là cháu gái ngoại của chủ tịch Thịnh Hâm, cũng chính là cháu gái ngoại của chủ tịch đương nhiệm. Chỉ là cô không muốn dựa vào quan hệ, mà ông ngoại cùng với bác cô cũng hi vọng người trẻ tuổi có thể từ chức thấp nhất mà lên dần dần, cho nên ở trong công ty này không ai biết thân phận thật sự của cô.
"Không cần phải nghiêm trọng như vậy chứ? Cũng chỉ là một bữa sủi cảo vô cùng đơn giản thôi mà, cần gì làm phải làm căng lên?" Mấy viên sủi cảo nho nhỏ này mà cũng so đo như vậy, thế thì nếu như hôm nay anh mời ăn bào ngư vây cá, thì chẳng phải là mang anh đi ra ngoài để chém sao?!
"Coi như chỉ là một viên kẹo thì cũng sẽ như vậy thôi." Đây là sự kiên trì của cá nhân cô.
Những bảo an khác cũng ngoan ngoãn móc tiền ăn trưa của mình ra, cũng không phải là vì bọn họ cũng có nguyên tắc không cho người khác mời cơm, mà là do ở trước mặt Úc Trí Thăng thì tất cả bọn họ đều muốn giữ hình tượng, nếu như Lại Bái Khiết kiên trì muốn tự trả, vậy thì đương nhiên bọn họ cũng sẽ theo, như thế mới có thể khắc sâu ấn tượng của Úc Trí Thăng đối với các cô hơn.
Phương Oánh Tú sắp xếp tất cả số tiền rồi giao cho Úc Trí Thăng.
Thấy tình huống như thế, Úc Trí Thăng khẽ gãi đầu, bất đắc dĩ cười khổ."Mấy người thật đúng là thanh liêm, ngay cả mua sắm cũng không khó dây dưa như vậy."
"Kể cả có mời cơm 100 bữa thì cũng sẽ không hủy giấy phạt đâu, anh đừng lãng phí thời gian trên phương diện này nữa." Lại Bái Khiết không chút khách khí nói rõ.
Bị cô xem là hẹp hòi như vậy, Úc Trí Thăng có chút nổi nóng."Ăn cơm và giấy phạt không hề có một chút quan hệ nào, đừng có cứng rắn mà xé bé ra to." Anh đâu phải là người lòng dạ hẹp hòi như vậy?!
"Vậy thì không quấy rầy anh nữa!" Lại Bái Khiết xoay người rời đi.
Nếu bọn họ muốn ồn ào thì cứ tùy đi, cô một chút cũng không muốn tiếp tục ở lại.
Tâm tình càng ngày càng phiền não, hơn nữa nhìn thấy anh "săn sóc dịu dàng" với những người khác như vậy, thì một cỗ lửa không tên không ngừng vọt lên từ trong bụng cô, thôi thì không bằng nhắm mắt làm ngơ.
"Vậy thì mọi người đi cùng nhau." Úc Trí Thăng đi theo.
Sau khi trả tiền xong, anh bước nhanh chân đuổi theo cô, cùng sóng vai với cô.